Tại Sao Tra Công Còn Chưa Ngược Tôi?

Chương 58-59




Chương 58


"Là tôi chủ quan, không cầm theo đèn pin."
Khương Hà nói với Hoắc Kiệu.
Anh ta che ót, nơi đó không chảy máu cũng không sưng, chỉ hơi đau nhức, dù sao hôm qua vừa bị người ta dùng v@t cứng đánh lúc chạng vạng.
Ngay sau đó có người dùng đồ quấn đầu anh ta lại, định hạn chế động tác của anh ta.
Với thân thủ của anh ta, có thể dễ dàng bị khống chế sao? Cho nên Khương Hà bắt đầu ra sức phản kháng.
Đáng tiếc đối phương cũng khá thông minh, thành công chế phục được anh ta.
Trong lúc hỗn loạn có thể cảm giác được đối phương có hai người, nhưng lại không nhìn được tình hình bên ngoài, cũng không nghe thấy âm thanh của hai người kia.
Tóm lại là khi anh ta tỉnh lại, trên người chỉ còn lại cái bao tải, còn hung thủ thì đã biến mất không tăm tích.
Chuyện này mà truyền ra thì mặt mũi của phó lãnh đạo sẽ không còn gì, huống chi là trong doanh trại anh ta lập uy đã lâu, đương nhiên không thể công khai truy tìm hung thủ.
Sáng sớm hôm sau Khương Hà đã tới tìm Hoắc Kiệu, bảo hắn tới văn phòng nói chuyện.
Ánh mắt sắc bén của Khương Hà dừng trên người Hoắc Kiệu, sắc mặt hắn bình tĩnh như nước, trong mắt không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, thản nhiên đối diện Khương Hà, không tránh cũng không né.
"Hoắc Kiệu, chuyện này cậu thấy thế nào?"
Hoắc Kiệu nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc: "Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám ra tay đánh đại tá ngay trong doanh trại, đúng là cả gan làm loạn."
Khương Hà nâng cằm, ánh mắt nghi ngờ: "Ở nơi đâu đâu cũng nguy hiểm này, chúng ta phải học được cách nghi ngờ tất cả.

Người trong doanh trại không có lý do gì để xuống tay với tôi, cho nên khả năng cao là một kẻ nào đó trong đám người tới cùng cậu hôm qua."
Anh ta chống cằm, mắt sáng như đuốc nhìn về phía Hoắc Kiệu: "Ví dụ như, bây giờ tôi đang nghi ngờ cậu."
Hoắc Kiệu không hoảng loạn chút nào, trầm tư một lát: "Vậy tôi đây có phải cũng có thể nghi ngờ một chút?"
Khương Hà thay đổi tư thế, đổi tay trái sang tay phải, sắc mặt thâm trầm: "Ồ? Cậu nghĩ sao?"
Hoắc Kiệu nghiêm túc nói: "Nếu anh có thể nghi ngờ tất cả, vậy tôi nghi ngờ, có thể là do anh tự đánh mình?"

Khương Hà vỗ bàn một cái: "....Cậu thấy cái này hợp lí à!"
Nhìn nhau một lúc, Khương Hà từ bỏ, xua xua tay: "Bỏ đi bỏ đi, không truy cứu chuyện này nữa.

Tôi nói với cậu, cũng do tôi rộng lượng như vậy, nếu là những người khác đã sớm bắt được hung thủ tận tay.

Ồ, vẫn còn hai người.".

ngôn tình hài
Anh ta ý vị thâm trường nhìn Hoắc Kiệu, mặt Hoắc Kiệu không đổi sắc: "Sau khi trở về tôi sẽ nghiêm khắc quản lý đội viên, không để cho loại chuyện này xảy ra lần nữa."
"Đừng nói nhảm với tôi."
Khương Hà đứng lên, "Khoảng thời gian gần đây đặc biệt, chúng ta cần tăng cường tuần tra, nhiệm vụ này giao cho anh.

Tôi muốn thảo luận mấy việc cần chú ý, gọi mọi người tập hợp đi."
"Được."
Hoắc Kiệu hành lễ, xoay người ra khỏi văn phòng.
Hắn dám động tay động chân cũng do hiểu Khương Hà, việc nhỏ có thể hồ đồ, đại sự lại không hàm hồ.
Mười phút sau, tất cả các nhân viên đã đến đủ.

Khương Hà chắp tay sau lưng, lần lượt liệt kê những việc cần chú ý và tất cả những điều cấm kỵ của trại, giọng nói rõ ràng hồn hậu, cố gắng hết sức để mọi người nghe rõ.
Khương Hà nghiêm túc cảnh cáo: "Tuần tra là chuyện cực kỳ quan trọng, có thể nói là ưu tiên hàng đầu! Mọi người ở ngoài nhất định phải chú ý an toàn.


Trên tinh cầu này có một loài rất đáng sợ.

Nó trông có vẻ vô hại, đôi khi lúc đầu còn thân thiện với các cậu.

Nhưng tất cả những điều đó đều là giả dối, thực tế nó có sức sát thương rất lớn, nếu không cẩn thận sẽ làm các cậu thương nặng.

"
Ánh mắt Lý Cải trống rỗng, lẩm bẩm như đang nói mê: "Đó không phải là Ân Lâm Sơ sao?"
Hôm qua nhìn thấy cảnh tượng đó, Lý Cải buông tay trượt xuống tường bỏ chạy, may là không có ai đuổi theo, cả đêm ngủ không ngon, luôn canh cửa đề phòng, sợ có người đột nhập nửa đêm.
Mười năm qua chất lượng giấc ngủ của anh ta tốt đến mức có thể ngủ say như chết, nhưng đêm đó lại mơ thấy một người không nên xuất hiện.
Ân Lâm Sơ đang mỉm cười, chắp tay sau lưng, trong tay cầm theo một cái bao tải.
Cũng không đến gần, chỉ đứng đó nhìn.
Sau đó Lý Cải chạy trong giấc mơ cả đêm, sáng hôm sau thức dậy lo lắng đề phòng, biểu tình hoảng hốt.
Khương Hà nghe thấy tạp âm trong đám người: "Ai đang nói chuyện!"
Lý Cải ngậm chặt miệng, chờ một câu giải tán, chạy biến.
Ân Lâm Sơ rời mắt khỏi bóng lưng đang chạy, nhìn Hoắc Kiệu đang đi tới cạnh mình, cười cười.
"Công việc hôm nay thu xếp thế nào?" Hoắc Kiệu hỏi.
Mấy ngày hôm trước Ân Lâm Sơ đã xem qua căn cứ trồng trọt và kho lương thực ở đây, có hiểu biết đại khái về tình hình nơi này.
Thảm thực vật địa phương dày đặc, nhưng hầu hết các loại cây được trồng từ hạt giống được mang từ nơi khác đến đều ngắn ngày, thời gian bảo quản rau quả ngắn nên chỉ đủ cung cấp sáu tháng một lần.
Nếu đã là một chuyên gia nông nghiệp, ít nhất cậu phải làm gì đó để xứng với cái danh này.

Ân Lâm Sơ lấy ra một cuốn sổ cỡ lòng bàn tay từ trong hành lý xách tay của mình: "Tôi tìm thấy thứ này ở cơ sở trồng trọt, hẳn là do người trước để lại.

Bên trong ghi lại một số loài thực vật độc đáo được tìm thấy trên hành tinh này, còn có cả các hình vẽ minh hoạ.

Những ghi chép này tương đối tuỳ ý, chắc là do nhất thời hứng thú mới làm."
Hoắc Kiệu hiểu ý cậu: "Em muốn đi ra ngoài tìm những thực vật này?"
"Có mấy cái nhìn rất thú vị, các anh không phải định đi tuần tra sao, tôi đi cùng các anh."
Ân Lâm Sơ cất sổ tay, chớp chớp mắt với Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu có chút cố kỵ lời nói của Khương Hà, dựa theo quan sát của hắn mấy ngày nay, đội tuần tra ít nhất có 30 người, ngồi trên những chiếc xe được trang bị thiết bị phòng thủ cấp một, trang bị vũ khí và mang theo đầy đủ đạn dược.
Cho dù không phải tận mắt nhìn thấy cái gọi là nguy hiểm, nhưng hắn cũng có linh cảm về điều không bình thường từ sự bố trí nghiêm ngặt này.
Tuy nhiên, việc Ân Lâm Sơ chủ động nói sẽ đi theo hắn làm Hoắc Kiệu vô cùng mãn nguyện vì được cậu tin tưởng.
Buổi sáng đội tuần tra sẽ xuất phát trước bình minh, đám người Hoắc Kiệu có thể đợi đến 12 giờ đội trở về bàn giao, trước đó có thể ăn cơm trưa.
Lý Cải không dám đối diện với Ân Lâm Sơ, lúc ăn cơm ở nhà ăn cũng trốn thật xa.
Ân Lâm Sơ thỉnh thoảng liếc nhìn làm anh ta vô cùng lo lắng, tốc độ lùa cơm cũng nhanh hơn rất nhiều.
Lúc ăn sắp xong, Lý Cải đột nhiên nghĩ, sao anh ta phải sợ hãi như vậy? Dù thế nào đi nữa, Ân Lâm Sơ cũng chỉ là một tên công tử bột tay trói gà không chặt.
Hơn nữa, những gì anh ta nhìn thấy là Hoắc Kiệu đi cùng Ân Lâm Sơ, có thể là do Hoắc Kiệu lòng mang oán hận, vừa đe dọa vừa dụ dỗ Ân Lâm Sơ làm đồng phạm với mình! Đúng, nhất định là như vậy!
Lý Cải ăn chậm lại, nhai miếng cơm cuối cùng, bê khay đưa trở về.
Bỗng nhiên nhìn thấy Ân Lâm Sơ cũng đang bê khay lại đây, bức tường tâm lý vừa xây được lại lung lay sắp đổ, Lý Cải cắn môi, tăng tốc rời đi.
"Thượng uý Lý, rất bận sao, đang đi đâu vậy?" Ân Lâm Sơ đuổi kịp, giọng nói mang ý cười.
Lý Cải chỉ hướng ký túc xá: "Tôi, tôi về nghỉ ngơi một chút, đi tuần tra rất mệt."
Ân Lâm Sơ thoải mái đi theo sau anh ta một bước: "Tôi cũng đi với anh.

Tôi nghe Đại tá Khương nói nơi này rất nguy hiểm, an nguy của tôi dựa hết vào các anh."
"Cái gì? Anh cũng đi theo!" Lý Cải kinh ngạc dừng bước.

Ân Lâm Sơ gật đầu, đưa ra câu trả lời khẳng định: "Đúng vậy."
Lý Cải cảm thấy trước mắt có chút tối sầm, r3n rỉ một tiếng, có thể xin nghỉ ốm không?
"Leng keng!"
Tiếng kim loại nặng rơi xuống đất vang lên, một cái xẻng nhỏ từ trên người Ân Lâm Sơ rơi xuống.
Lý Cải cảnh giác nhìn cái xẻng nhỏ, lui về phía sau một bước: "Đây là cái gì!"
Nụ cười của Ân Lâm Sơ không thay đổi, nhét xẻng nhỏ lại về sau lưng: "Chỉ là một cái xẻng thôi.

Chuyên gia nông nghiệp mang theo một chiếc xẻng nhỏ bên mình cũng không có gì kì lạ nhỉ."
Cậu vừa dứt lời, một chiếc kéo lớn dài bằng cẳng tay từ sau lưng rơi ra, nặng nề đập xuống đất phát ra âm thanh không nhỏ.
Lý Cải nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm cái kéo to đùng trên mặt đất, ánh mắt thẳng tắp: "Đây lại là gì nữa!"
Ân Lâm Sơ nhặt chiếc kéo lớn lên, phủi bụi, cười nói: "Chuyên gia nông nghiệp mang bên mình một cái kéo làm vườn tỉa cây, cũng không có gì kì lạ nhỉ."
Có quỷ mới tin!
"Leng keng!"
Lý Cải phát điên nhìn cây búa nhỏ rơi ra từ người Ân Lâm Sơ, nhiều đồ như vậy, anh ta giấu chỗ nào cho đủ vậy!
"Các anh cố vấn nông nghiệp con mẹ nó còn cần mang theo búa sao!" Anh ta ôm chặt lấy đầu, gần như sắp khuỵ xuống.
"Ừm, cái búa này không liên quan gì đến cố vấn nông nghiệp.

Nó là tín vật Hoắc Kiệu giao cho tôi lúc kết hôn, hoàn toàn thủ công, độc nhất vô nhị, vô cùng quý giá, tôi đương nhiên phải mang theo bên mình.

Cái này cũng không có gì lạ, nhỉ?"
Ân Lâm Sơ nhặt cây búa lên, quý trọng lau nó bằng ống tay áo, bỏ lại vào túi, cười toe toét.
Trước mắt Lý Cải tối sầm lại, hình ảnh Ân Lâm Sơ trong mơ xách theo một chiếc bao tải đã thay đổi thành cầm một cái búa, chỉ có nụ cười là trước sau vẫn vậy.
Tặng búa lúc kết hôn là không có gì lạ sao!.

Chương 59


Bên trong xe, Ân Lâm Sơ chăm chú nhìn Hoắc Kiệu ngồi đối diện, hai mắt sáng lên kỳ lạ, hai tay đặt trên đùi ngồi thẳng lưng, như thể đang chờ đợi điều bất ngờ sắp tới.

Lý Cải không biết Ân Lâm Sơ đang mong chờ điều gì, nhưng có thể thấy rằng anh ta rất hài lòng với tình hình hiện tại —-- hài lòng cái shit ý!

Đái Thư, người đang ngồi đối diện với Ân Lâm Sơ, cứ nhìn về hướng này với vẻ mặt "Này, chúng ta đồng quy vu tận đi".

Có lẽ nó không nhắm vào một mình cậu, nhưng nó ảnh hưởng đến Lý Cải đang ngồi đối diện với Đái Thư phải đối mặt trực tiếp với áp bách, anh ta không hài lòng chút nào!

Có sáu người ngồi trong chiếc xe tuần tra, phân bố đều ở hai hàng ghế đối diện nhau.

Đái Thư, Ân Lâm Sơ và Trần Khang Húc ngồi cạnh nhau, Lý Cải, Hoắc Kiệu và Đổng Nhuận Ngôn ngồi cùng nhau, chiếc xe chìm trong một bầu không khí quỷ dị.

Ân Lâm Sơ mỉm cười nhìn Hoắc Kiệu, tâm tình rất tốt.

Cậu cố ý chọn chỗ này, bên trái là Đái Thư, bên phải là Trần Khang Húc, Hoắc Kiệu đối diện cả ba người.

Đây là gì? Đây là Tu La tràng cao cấp đó!

Bộ trưởng Hướng và Triển Bồng Kiệt lần đó tuy chỉ là hiểu lầm mà cũng đủ xuất sắc, nhưng lần đó chỉ có hai người, trên xe có thêm một người, thế nào cũng sẽ xuất sắc hơn màn kịch đó chứ nhỉ?

Ân Lâm Sơ phấn khích đến tim đập nhanh, cuối cùng cậu cũng có cơ hội tham gia vào Tu La tràng ngay tại chỗ, nhất định sẽ rất thú vị.

Drama giữa người với người luôn khiến Ân Lâm Sơ hạnh phúc, bất kể lớn hay nhỏ.

Khung cảnh hiện tại dường như đã đủ để tạo ra một thảm họa, Ân Lâm Sơ đã sẵn sàng cho một trận tinh phong huyết vũ.


Sự im lặng kỳ lạ kéo dài một lúc lâu, không ai lên tiếng nói chuyện trước.

Trong thời gian dài chờ đợi, Ân Lâm Sơ dần dần thu lại nụ cười, ngón tay trên đùi giật giật, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn.

Chẳng lẽ, sẽ duy trì hiện trạng như vậy đến khi xuống xe sao?

Không có ai đến làm ầm ĩ lên... Không, không có ai đến khuấy động bầu không khí sao?

Thật không may, cho đến khi chiếc xe chậm rãi dừng lại, vẫn không ai nói một lời nào.

Ân Lâm Sơ mong đợi vô ích, cậu nhìn trái rồi nhìn phải, hai thí sinh mà cậu đặt nhiều kỳ vọng nhìn ra ngoài cửa sổ, xe vừa dừng lại liền mở cửa xông ra ngoài.

Lý Cải trợn tròn mắt, không muốn ở cùng Ân Lâm Sơ trong không gian hẹp, là người thứ ba xuống xe.

Đái Thư vòng qua thân xe, chạy tới đuôi xe, thở hổn hển, rồi sửng sốt nhìn Trần Khang Húc gần như di chuyển đồng bộ với y.

Hai người đều nhìn thấy trong mắt đối phương vẻ một lời khó nói hết, hóa ra không chỉ có một mình mình hít thở không thông.

Chúa ơi! Đó là một hoàn cảnh tra tấn người ta đến nhường nào! Cặp chồng chồng kia nhìn nhau suốt quãng đường, không coi ai ra gì, lại còn ngồi riêng ngay giữa mọi người! Bọn họ nhìn cũng không được mà không nhìn cũng không xong, khoảnh khắc xe vừa dừng lại trong lòng dâng lên một cảm giác được cứu rỗi.

Tưởng tượng đến lúc trở về cũng ngồi y nguyên như vậy, Đái Thư thà đi bộ về, gãy chân cũng được, đây nhất định là trừng phạt trời cao dành cho y.

"Làm sao vậy, em khó chịu ở đâu sao?" Hoắc Kiệu quan tâm hỏi.

Còn có thể như thế nào, mộng đẹp tan vỡ chứ còn sao nữa!

Ân Lâm Sơ lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ mất mát: "Không sao."

Hoắc Kiệu nhìn thoáng qua chỗ trống bên cạnh, ánh mắt nhu hòa: "Em không cần lo lắng, bọn họ chính là như vậy, không phải bọn họ đều thân thiện, cũng không phải tất cả bọn họ đều nguyện ý kết giao với người khác."

Hắn mỉm cười, "Bây giờ chúng ta có càng nhiều thời gian ở bên nhau, tôi sẽ cố gắng ở bên em, không để em cảm thấy cô đơn."

Khi còn ở Hành Tinh Thủ Đô, tuy Hoắc Kiệu ban ngày bận rộn công việc, nhưng ở nhà còn có cha mẹ, Hoắc Yểu thỉnh thoảng cũng sẽ về nhà, tìm mọi cách kéo dài thời gian ở nhà, sẽ không để Ân Lâm Sơ ở một mình.

Ân Lâm Sơ từng nói với hắn, cậu thích bầu không khí của ngôi nhà, thích mẹ và em gái, khi còn ở nhà cậu chưa từng có vẻ mặt cô đơn như vậy.

Nhưng ở Hành Tinh Lacogama, người mà Ân Lâm Sơ có thể dựa vào chỉ có hắn.

Nội tâm Hoắc Kiệu kiên định, hắn nhất định sẽ bảo vệ thật tốt bà xã nhỏ của mình!

Ân Lâm Sơ bất đắc dĩ gật đầu, đáp lại một tiếng: "Tôi biết rồi. Đổng Nhuận Ngôn, chúng ta xuống xe đi."


Xe dừng ở bên đường, không thể lái vào khu vực kế tiếp, chỉ có thể đi bộ vào theo nhóm.

Ân Lâm Sơ hít thở không khí trong lành, lấy sổ tay từ trong túi xách ra, đánh dấu vài loại thực vật có thể ăn được, nhiệm vụ của cậu trước khi trở về hôm nay là đi tìm chúng.

Hoắc Kiệu vẫn đi theo Ân Lâm Sơ cách đó không xa, quan sát nhất cử nhất động của mọi người, đề phòng bất kỳ ai rời khỏi tầm mắt hắn.

Một loại thực vật phổ biến trong hồ sơ rất nhanh xuất hiện trước mắt Ân Lâm Sơ, loại cây này không cao nên cậu quyết định mang cả cây đi, cậu dứt khoát ngồi xổm xuống, lấy chiếc xẻng nhỏ mang theo bên người ra.

Quay đầu lại nhìn về phía Ân Lâm Sơ, thấy cậu đang bận rộn ngồi xổm giữa đám thực vật cao trên đầu gối, Hoắc Kiệu mỉm cười, yên tâm tiếp tục tiến hành công việc kiểm tra của mình.

Sau khi đào toàn bộ cây ra, Ân Lâm Sơ cẩn thận để không làm hỏng cành lá, cho vào chiếc túi dnn đang cầm.

Đất trên rễ chưa được làm sạch hoàn toàn nên sau khi về nhà nên cấy vào giá thể trồng càng sớm càng tốt, về cơ bản không có vấn đề gì.

"Suỵt."

Tiếng cỏ cọ xát làm Ân Lâm Sơ chú ý, cậu nhìn về phía cành cây vẫn đang rung chuyển bất thường, nháy mắt với Đổng Nhuận Ngôn, ra hiệu tiếp cận từ hai bên.

Đi được vài bước, Ân Lâm Sơ cho rằng mình nên nói chuyện với Hoắc Kiệu, quay người lại, vừa mới giơ tay lên, liền nhìn thấy Đái Thư đứng ở phía sau cách đó không xa, ánh mắt không xác định nhìn cậu.

Câu nói sắp ra khỏi miệng đột nhiên bị nuốt trở về, mỉm cười với y, thậm chí còn định hỏi thăm xem y có khoẻ không.

Đột nhiên sắc mặt Đái Thư thay đổi, cùng lúc đó Ân Lâm Sơ cũng cảm nhận được nguy hiểm, siết chặt chiếc xẻng trong tay, vừa định ra tay thì Đái Thư đã phi tới, túm Ân Lâm Sơ tránh xa chỗ đó mấy mét.

Một con rắn đen có hoa văn rơi xuống từ cành cây chỗ Ân Lâm Sơ vừa đứng, nhanh chóng trườn đi, biến mất giữa những ngọn cỏ.

Đổng Nhuận Ngôn trơ mắt nhìn biến cố xảy ra, không kịp phản ứng, phải mất một lúc mới định thần lại, vài bước chạy đến bên cạnh Ân Lâm Sơ.


"Anh...." Ân Lâm Sơ kinh ngạc nhìn Đái Thư.

Đái Thư thu tay về phía sau lui hai bước, vẻ mặt thẹn quá thành giận, hung ác nói: "Đây là cái biểu cảm gì? Vì tôi đã làm nhiều chuyện không tưởng tượng nổi nên không thể ra tay cứu người sao?"

"Đương nhiên có thể, cảm ơn."

Ân Lâm Sơ gật đầu, "Tôi chưa xin lỗi anh về chuyện ngày hôm đó. Hoắc Kiệu, hắn......"

"Còn nhắc tới Hoắc Kiệu với tôi, tôi bóp ch3t cậu!" Đái Thư vừa nghe được cái tên này thì toàn thân đau nhức, thiếu chút nữa hét lên.

Sau lưng y, âm thanh lạnh lẽo của Hoắc Kiệu vang lên: "Cậu vừa rồi đang uy hiếp vợ tôi?"


Đái Thư cả người cứng đờ: "......"

"Không không, anh nghe tôi giải thích, anh ấy không uy hiếp tôi."

Thấy hắn hiểu lầm, Ân Lâm Sơ vội vàng đi tới trước mặt Hoắc Kiệu, "Anh ấy thực sự là người tốt, vừa rồi anh ấy còn cứu tôi. Hoắc Kiệu, anh không thể nói vậy với anh ấy, anh phải nghe tôi giải thích!"

Hoắc Kiệu che chở Ân Lâm Sơ, ánh mắt vẫn cảnh giác như cũ: "Em không cần nói đỡ cho cậu ta, tôi đã nghe thấy cậu ta nói gì rồi."

Lời giải thích nghẹn lại trong cổ Ân Lâm Sơ, cảnh tượng này có vẻ quen quen.

Ân Lâm Sơ cẩn thận nhớ lại, à, lần đầu tiên hẹn hò với Hoắc Kiệu, gặp phải vị bạn trai cũ kia cũng là như thế này.

Đái Thư tức đến run người: "Hoắc Kiệu, tôi hận anh!"

[Giá trị chịu ngược -2, 58/100]

Ân Lâm Sơ suýt nữa ném cái xẻng trong tay về phía bảng nhắc nhở, lần trước Hoắc Kiệu đổi đồng đội không phải cậu đã khóa nó rồi sao! Sao có thể vì một người mà trừ điểm hai lần!

Cũng may bây giờ việc trừ điểm không còn có thể ảnh hưởng nhiều đến Ân Lâm Sơ, đặc biệt là biết rằng việc trừ điểm là vì Hoắc Kiệu, cậu cũng chỉ chỉ có thể sử dụng điểm thưởng dến từ Hoắc Kiệu để tự an ủi bản thân.

"Đại thiếu gia! Chó!" Đổng Nhuận Ngôn đột nhiên hét lên.

Ân Lâm Sơ không biết ngăn anh ta gọi mình ở nơi công cộng là đại thiếu gia, hay là dạy bảo anh ta không thể vừa gọi đại thiếu gia rồi gọi chó, hay là nên nói ra thắc mắc của mình, sao trên hành tinh này lại có chó?

Ân Lâm Sơ kích động nhìn theo ngón tay Đổng Nhuận Ngôn: "Hoắc Kiệu, thật sự có chó!"

Từ trong bụi cỏ lúc này phát ra tiếng làm cậu chú ý lúc nãy, một con chó lông dài cao chưa đến đầu gối nhảy ra, chạy về hướng ngược lại với đám người.