- ----------------------------------------------------------------
Từ sau lần Hoắc phu nhân cùng Hoắc Kiệu đến nhà, Ân Lâm Sơ còn chưa được thấy người ở thế giới này, ngoại trừ mẹ con Ân Thần Hiên và người giúp việc trong nhà.
Máy ghi điểm mang tên Ân Vinh ở trong bệnh viện, nghe nói bệnh tình đang chuyển biến xấu.
Cao Ngọc Lê vẫn ngăn không cho cậu gặp.
Mặt ngoài nói rằng người bệnh cần tĩnh dưỡng, sau lưng đưa Ân Thần Hiên đi bệnh viện "tỏ lòng hiếu thảo".
Thủ đoạn nhỏ này Ân Lâm Sơ tuy rằng không ngại, nhưng cũng mang cho cậu một chút rối rắm.
Tuy nhiên cẩn thận ngẫm lại, điểm của Ân Vinh dễ lấy như vậy, mà Ân Lâm Sơ tới nơi này để chịu phạt, chắc chắn sẽ có nhân tố khác xuất hiện ảnh hưởng đến điểm của cậu.
Sau khi xác nhận Hoắc Kiệu mới là thi hành giả hàng thật, địa vị của hắn ở trong mắt Ân Lâm Sơ đã được nâng lên một tầm cao mới.
Người khác có nằm mơ cũng không chạm tới được.
Biểu hiện cụ thể là, hiện tại Ân Lâm Sơ không muốn trèo tường đi tìm Ân Vinh, mà là trèo tường đi tìm Hoắc Kiệu.
[Nhận được lời mời hẹn hò từ vị hôn phu, lòng cậu tràn đầy vui mừng mà nhận lời.]
Bảng nhắc nhở vừa hiện lên, người giúp việc đã dẫn theo một người từ ngoài cửa đi vào: "Đại thiếu gia, Hoắc thiếu gia tới."
Hoắc Kiệu vẫn mặc một thân trang phục chỉnh tề, mũ quân rộng rãi cũng không thể che lấp đi ngũ quan sắc nét trên khuôn mặt tuấn tú.
Anh còn chưa mở lời, Ân Lâm Sơ đã đứng lên từ trên sô pha, tươi cười đầy mặt: "Anh tới tìm tôi sao?"
Ân Lâm Sơ tích cực chủ động làm Hoắc Kiệu quên mất lời đã chuẩn bị tốt từ lâu, phản ứng vài giây mới nhớ tới: "À, nếu cậu có thời gian rảnh, tôi muốn cùng cậu ra ngoài một chút."
Đúng thế, anh chuẩn bị lâu như vậy, chỉ có đúng một câu duy nhất.
Anh nhìn biểu cảm thay đổi của Ân Lâm Sơ, hỏi: "Được không?"
Ân Lâm Sơ kéo tay anh ra ngoài: "Sao lại không chứ.
Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, tôi rất vui."
Ánh mắt Hoắc Kiệu dừng lại ở cái tay đang kéo kéo anh, giơ tay đỡ đỡ vành nón, thuận thế giấu đi ý cười trong mắt.
Tài xế đưa hai người đến đầu phố liền rời đi.
Ân Lâm Sơ dùng ánh mắt chờ mong nhìn Hoắc Kiệu.
Nếu cậu dự tính không sai, lần hẹn hò này nhất định sẽ có "sự cố" phát sinh.
Ở bên cạnh thi hành giả, điểm sẽ tuyệt đối không thiếu.
Hoắc Kiệu trầm mặc một lát, vẫn là mở miệng: "Tôi cho rằng cậu không muốn cùng tôi ra ngoài."
Ân Lâm Sơ có chút kinh ngạc: "Anh vì sao lại nghĩ như vậy?"
"Ngày đó, nhìn cậu như không muốn cùng tôi kết hôn.
Có phải là do tôi và mẹ tới quá đột nhiên, làm cậu cảm thấy áp lực?" Hoắc Kiệu nhớ rõ Ân Lâm Sơ vẫn luôn miệng nhắc tới Ân Thần Hiên, khi đó chắc cậu hy vọng sẽ có người đứng ra phản đối.
Ân Lâm Sơ gập ngón tay, cười tủm tỉm búng một cái không nhẹ lên vành nón của anh: "Đừng nghĩ như vậy, tôi đương nhiên là đồng ý.
Tôi tới nơi này, chính là vì kết hôn cùng anh."
Người khác nghe thấy, sẽ nghĩ rằng câu này nói về chuyện Ân Lâm Sơ từ tinh cầu xa xôi trở về.
Chỉ có mình Ân Lâm Sơ biết, cậu đi vào thế giới này, vốn phải chịu trừng phạt chính là kết con mẹ nó hôn.
Tươi cười trên mặt cậu dần dần nhiều lên: "Không chỉ là cùng anh, còn có mẹ và em gái anh, tôi rất mong chờ có thể cùng mọi người về chung một nhà."
Vành nón chịu lực đã hơi lệch, người luôn hà khắc với trang phục chỉnh tề như Hoắc Kiệu lại không chỉnh trang lại ngay lập tức, kinh ngạc nói: "Sao cậu lại biết tôi vẫn còn một em gái?"
"Đó là gia đình của anh, tôi đương nhiên sẽ biết."
Ân Lâm Sơ trả lời vô cùng tự nhiên, ánh mắt tràn ngập chân thành nhìn về phía Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu hơi cúi đầu, vành nón cùng theo đó mà rủ xuống, che khuất hai mắt anh.
Nhưng lại không che được khóe miệng đang nhếch lên.
Anh miễn cưỡng khống chế được biểu tình, nói: "Nhưng chúng ta mới gặp mặt hai lần."
"Trả lại câu này cho anh, chúng ta mới gặp mặt hai lần."
Ân Lâm Sơ ý tứ thâm sâu.
Những lời này có thể dán miệng Hoắc Kiệu kín mít.
Rốt cuộc, có một số việc, anh biểu hiện thật sự rõ ràng.
Nếu anh vẫn nghi ngờ Ân Lâm Sơ, có lẽ Ân Lâm Sơ đã bắt đầu hoài nghi tính chân thật của lời anh nói.
Hoắc Kiệu suy tư một lát, hai mắt chăm chú nhìn Ân Lâm Sơ hơi trầm xuống, cười nói: "Tôi là thật lòng."
Ánh mắt Ân Lâm Sơ không có nửa phần lùi bước: "Tôi cũng thật lòng muốn cùng anh kết hôn, trở thành người một nhà."
Vừa nói xong, Ân Lâm Sơ thấy mặt Hoắc Kiệu hơi hơi phiếm hồng, cười vỗ vỗ bờ vai anh.
So về lời nói thật lòng, người anh em này vẫn còn non và xanh lắm.
"Chúng ta ra ngoài là để đứng trơ trọi bên đường à?" Ân Lâm Sơ hơi mỏi chân, nhìn một vòng xung quanh, chỉ vào cửa hàng đồ uống lạnh bên cạnh ra quyết định, "Tôi mời anh."
"Phải là tôi mời em mới đúng...."
Giọng nói của Hoắc Kiệu mắc trong cổ họng, hơi nhỏ, Ân Lâm Sơ coi như không nghe thấy, ai mời ai mà chả giống nhau, lần sau đổi lại là được.
[Hẹn hò diễn ra mười phần thuận lợi, trong khi cậu đang trầm mê trong tình yêu thì gặp được mối tình đầu của vị hôn phu.
Y là người khiến hôn phu lần đầu rung động, là hồi ức không thể xoá nhoà.]
Ân Lâm Sơ thản nhiên thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Kiệu.
Quả nhiên ánh mắt của cậu không sai, cùng anh ra ngoài chắc chắn sẽ có vấn đề phát sinh.
"Bắt trộm! Bắt trộm với!"
Tiếng thét chói tai từ trong đám người truyền đến, tạo nên một trận xôn xao.
Hoắc Kiệu theo bản năng bảo hộ bên người Ân Lâm Sơ, có người xô đẩy, hướng về phía bọn họ chạy tới.
Mặc dù anh phản ứng rất nhanh, cánh tay múa may của tên trộm vẫn va vào tay Ân Lâm Sơ.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, sắc mặt Hoắc Kiệu đã lập tức trầm xuống.
Người phụ nữ bị trộm đồ vừa hoảng hốt sốt ruột mà đuổi theo, vừa sợ rằng đuổi theo sẽ bị tên trộm phản kháng bạo lực, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn người xung quanh.
Ân Lâm Sơ căn bản không để ý đến việc bị đụng chút chút kia, lại vô cùng khinh thường tên ăn trộm.
Vừa định nói với Hoắc Kiệu cậu muốn đuổi theo, liền nghe anh nói: "Em ở chỗ này chờ tôi, tôi sẽ quay lại ngay."
Ân Lâm Sơ tin tưởng gật đầu: "Cố lên, anh thích uống gì? Tôi giúp anh gọi một ly?"
"Em gọi gì tôi đều thích."
Hoắc Kiệu vội vàng bỏ lại một câu, xông ra ngoài như một mũi tên.
Là một đồng chí tốt giàu tinh thần trọng nghĩa, lát nữa trở lại phải khen ngợi anh thật tốt.
Ân Lâm Sơ nghĩ như vậy, đi vào cửa hàng đồ uống lạnh, vì Hoắc Kiệu chọn một ly đồ uống được đặc biệt đề cử hôm nay, sau đó nhìn đến một cái tên kỳ quái ở menu: "Đồ uống ba loại quả là cái gì?"
Nhân viên cửa hàng chưa kịp trả lời, cậu đã mang biểu tình trịnh trọng chỉ vào menu: "Tôi muốn cái này!"
Gặp được đồ gì chưa được nếm qua, cậu luôn muốn lập tức được thử.
Giống như ly nước trái cây ba loại quả được đánh dấu hình đầu lâu phía trên này, cậu muốn uống nó.
So với việc muốn gặp bạn trai cũ của Hoắc Kiệu thì càng muốn hơn.
Thời gian chờ có vẻ khá lâu, vừa chờ nước trái cây ba loại quả, vừa chờ Hoắc Kiệu bắt trộm trở về.
"Leng keng."
Tiếng chuông lấy đồ uống vang lên, Ân Lâm Sơ nhịn không được mà nghĩ, đồ uống ba loại quả đã xong rồi, sao Hoắc Kiệu còn chưa trở lại.
Cậu vừa định nhận ly đồ uống lạnh từ tay nhân viên cửa hàng, người bên cạnh liền va thật mạnh vào người nhân viên.
Ly nước trái cây chưa đóng nắp rơi xuống đất, nước bắn khắp nơi, làm ướt nửa bên ống quần của Ân Lâm Sơ.
"Ngại quá."
Lời của người con trai trẻ tuổi không nghe ra nửa phần thành ý, Ân Lâm Sơ quét mắt nhìn ống quần của mình, lại quay qua nhìn người đàn ông kia.
Người nọ đánh giá Ân Lâm Sơ chính diện vài lần, trong ngoài bất nhất mà đưa ra ly đồ uống lạnh trong tay: "Vừa rồi không chú ý, không bằng tôi đền ly này của tôi cho cậu."
Ân Lâm Sơ tiếc hận nhìn nước trái cây trên mặt đất.
Bạn trai cũ thì tới mà nước trái cây thì không còn, mà Hoắc Kiệu, vẫn chưa trở về.
Thấy Ân Lâm Sơ không nói chuyện, người nọ tiến lại gần, giống như lơ đãng nói: "Vừa rồi, tôi thấy cậu và Hoắc Kiệu ở bên nhau, cậu chính là đối tượng kết hôn của hắn phải không? Người tôi không cần, cậu muốn.
Đồ uống tôi không cần, vừa vặn cũng cho cậu."
Ân Lâm Sơ kỳ quái nhìn y: "Bác sĩ cho thuốc mà quên uống hả?" Loại khuyết tật tinh thần này phải trị dứt điểm mới được.
"Cái gì......"
Người nọ mới vừa mở miệng, nắm tay của Ân Lâm Sơ đã chính xác dừng ở hàm dưới của y, thanh âm dị thường bình tĩnh: "Cẩn thận, nhỡ cắn phải đầu lưỡi."
Khống chế lực đạo phù hợp trên tay, đập hàm dưới có thể cho đối phương ăn chút đau khổ nhỏ.
Công kích vị trí này ở người thường, sẽ làm đại não tạo thành chấn động kịch liệt, choáng váng hay sốc nhẹ vẫn là chuyện nhỏ, nếu sức lực hơi lớn còn có thể gây ra chấn động não.
Ân Lâm Sơ thành công đánh trúng, khiến đối phương đầu váng mắt hoa, phải chống cái bàn mới miễn cưỡng đứng vững, cùng lúc đó, bảng nhắc nhở màu tím chợt lóe, biến thành màu đỏ.
[Phát hiện hành vi phản kháng! Giá trị chịu ngược -10, 0/100.]
Sau vài lần nhìn kỹ để xác nhận mình không nhìn lầm, Ân Lâm Sơ như bị sét đánh, lui ra sau vài bước, biểu tình trên mặt tràn đầy kinh hoàng cùng không dám tin tưởng.
Cậu..cậu bị trừ điểm? Một điểm cậu cũng không còn?
"Lâm Sơ, xảy ra chuyện gì?"
Hoắc Kiệu đuổi được tên trộm, giao hắn cho nhân viên cảnh vụ xong liền lập tức trở lại cửa hàng đồ uống lạnh tìm Ân Lâm Sơ.
Anh vừa tiến đến ngoài cửa, liền thấy biểu tình như sắp hỏng mất của Ân Lâm Sơ.
Mà người đối diện cậu lại là người anh biết, trong lòng không khỏi căng thẳng.
"Hoắc Kiệu, Hoắc Kiệu!" Ân Lâm Sơ hoảng loạn mà chạy về phía Hoắc Kiệu, cực kỳ bi thương mà ôm lấy hắn, "Tôi...!tôi..." Tôi bị trừ hết điểm rồi!
Ánh mắt Hoắc Kiệu lạnh băng nhìn về phía người nọ: "Cậu làm gì Lâm Sơ?"
"Mối tình đầu" vừa trúng một quyền ngay hàm dưới, giờ vẫn đang mơ hồ không nói nên lời biến thành hết đường chối cãi.
Đã đầu váng mắt hoa lại còn dính một trận ghê tởm.
Ân Lâm Sơ miễn cưỡng thay y nói một câu công đạo: "Không liên quan đến cậu ta, cậu ta không làm gì tôi, là tự tôi..."
Hoắc Kiệu giơ tay đặt sau đầu Ân Lâm Sơ, để cậu dựa vào vai mình trấn an, giọng điệu vẫn không tốt lên chút nào: "Cậu còn vì cậu ta nói chuyện? Lúc tôi rời đi, rõ ràng em vẫn rất tốt."
Chờ đã! Biểu tình Ân Lâm Sơ cứng lại, bi thương vì bị trừ điểm bị ném ra sau đầu, trường hợp này hình như có chút không đúng.
Dựa theo quy luật, cậu phải đổi vị trí với tên "bạn trai cũ" kia mới hợp lí!!.