Đóng chặt cửa sổ xe ngăn cách sự ồn ào bên ngoài, âm thanh duy nhất vang lên trong xe là tiếng khóc nức nở của thiếu nữ.
Nhận được ánh mắt ra hiệu của Ân Lâm Sơ, Hoắc Kiệu cuối cùng cũng lên tiếng giải thích cho Hoắc Yểu, bọn họ cũng không phải cố ý ngó lơ cuộc gọi của cô, mà là hiện trường buổi hòa nhạc cần phải tắt chuông, sau khi rời nhà hát thì quên chuyển trở lại nên mới không nhìn thấy.
Hoắc Yểu ngồi giữa hai người, trên người khoác áo khoác của Hoắc Kiệu, nắm chặt tay áo lau nước mắt, đôi mắt to lóng lánh kia như được mở van, nước mắt rơi xuống không ngừng được.
Hai ngày nay chịu uất ức bỗng tìm được chỗ xả, cảm xúc liền bộc phát, từ lúc kích động là không thể cứu vãn, càng có người an ủi thì càng khó bình tĩnh.
Thật ra tính tình Hoắc Yểu đã như vậy từ trước rồi, nhưng ánh mắt của anh trai và Ân Lâm Sơ đều đặt trên người cô, bởi vì xấu hổ, cơ thể liền tự động phản ứng như vậy.
Ân Lâm Sơ không chịu nổi cô bé khóc thê thảm như vậy, thấy cô khóc ướt một bên tay áo lập tức cung cấp thêm một tin tức khác
"Hoắc Yểu, em biết bọn anh vừa rồi đi đâu không?" Ân Lâm Sơ thần bí nói.
Hoắc Yểu vểnh một bên tai, không phụ mong đợi bị dời lực chú ý.
"Bọn anh đi gặp Tiêu Ức Cẩm."
Ân Lâm Sơ nhận khăn giấy mà Đổng Nhuận Ngôn đưa, động tác nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên mặt cô: "Em không phải thích cậu ấy lắm sao? Anh mời cậu ấy về nhà, cậu ấy đồng ý rồi."
Hoắc Yểu kinh ngạc vui vẻ nhìn cậu: "Thật sao?"
"Thật đó, không tin thì hỏi anh trai em xem.
Đúng không Hoắc Kiệu?"
Ân Lâm Sơ liếc mắt ra hiệu với Hoắc Kiệu, hai mắt Hoắc Kiệu giật giật, ậm ờ ừ một tiếng.
Sao nhìn bộ dạng như không muốn thấy Tiêu Ức Cẩm vậy? Chẳng qua, trọng tâm bây giờ là dỗ Hoắc Yểu, dù sao nhóc này cũng chỉ là một cô bé, buổi tối quan trọng lại bị bỏ quên ở ven đường, lỡ như gặp nguy hiểm, làm gì cũng không tự xoay sở được.
Được anh trai xác nhận, Hoắc Yểu lau hết nước mắt, ngại ngùng cười tươi rói.
Vui vẻ chưa được bao lâu, cô không nhịn được trộm nhìn biểu cảm Ân Lâm Sơ, chậm rãi ngừng cười.
Anh ta là chồng hợp pháp đã kết hôn với anh trai, nhìn từ góc độ nào thì cũng không thể chấp nhận anh trai và Tiêu Ức Cẩm gặp nhau.
Nhưng anh ta không chỉ để anh trai gặp, thậm chí còn mời Tiêu Ức Cẩm về nhà —— đương nhiên, đây có lẽ là chủ ý của anh trai.
Vừa rồi lúc anh ta nói ra câu kia, rốt cuộc là có tâm trạng như thế nào?
Trong lòng biết rõ chồng mình thích một người khác, cũng biết cô càng yêu thích người kia hơn, lại vì an ủi cô mà nói ra lời trái lương tâm.
Hoắc Yểu trộm nhìn sườn mặt người đang mỉm cười kia, rơi vào trầm mặc, Ân Lâm Sơ lúc này e là đang miễn cưỡng cười rồi.
Ân Lâm Sơ nội tâm vô cùng cao hứng, cậu đặc biệt mong chờ ngày mai, cũng đặt kỳ vọng cao vào bạch nguyệt quang.
Nhìn thoáng qua bó hoa bên chân Hoắc Kiệu, Ân Lâm Sơ suy nghĩ một chút lại không nói gì, coi như không thấy là được.
Hoắc Kiệu thích nó, vậy tặng cho hắn là được.
Sáng sớm hôm sau, Ân Lâm Sơ bảo Đổng Nhuận Ngôn gọi cho quản gia của Tiêu Ức Cẩm, xác nhận giờ đến, bảo người hầu Hoắc gia sớm chuẩn bị đồ.
Mấy lần Hoắc Kiệu muốn nói lại thôi, sợ bị cậu truy hỏi, nhưng lại cảm thấy không cản cậu không được, mở miệng nói: "Lâm Sơ, em không cần phải sốt ruột thế, cậu ta nhiều việc như vậy, không chắc hôm nay có thể đến."
"Cậu ấy đã đồng ý là sẽ đến, Hoắc Yểu rất muốn gặp cậu ấy.
Cho dù hôm nay không thể đến, có thể xác nhận lại khi nào có thời gian rảnh.
Chuyện này, tất nhiên phải tự mình tích cực nắm lấy cơ hội."
Ân Lâm Sơ biết là kế hoạch không thể theo kịp sự thay đổi, miệng đáp ứng nhưng chưa chắc sẽ làm, huống hồ, Tiêu Ức Cẩm còn là ngôi sao lớn được chú ý.
Nhưng cậu vẫn giữ thái độ tích cực, có thể đến đương nhiên là không thể tốt hơn, không thể đến cũng chẳng có cách nào.
Dưới trường hợp hai bên không thể đạt được sự bình đẳng, cậu nỗ lực nhiều như vậy hẳn là điều nên làm.
Trong lòng Hoắc Kiệu nảy sinh một chút nghi hoặc, vì sao em ấy lại hăng hái muốn gặp Tiêu Ức Cẩm như vậy? Một số suy đoán không ổn xuất hiện trong đầu, Hoắc Kiệu liền nghiêm túc: "Lâm Sơ, em thích Tiêu Ức Cẩm?"
"Hả?" Ân Lâm Sơ quay đầu nhìn anh, "Tôi có thích hay không không quan trọng, anh thích cậu ấy là được."
Bọn họ có thể vui vẻ trở thành người một nhà, mà bản thân lại có thêm điểm, đúng là một tên trúng hai đích, Ân Lâm Sơ vững vàng tỏ ý.
Khuôn mặt Hoắc Kiệu càng thêm nghiêm túc: "Tôi không thích cậu ta."
"Tôi hiểu rồi, cậu ấy rời đi làm tổn thương anh quá nhiều, anh bây giờ vẫn còn tức giận."
Ân Lâm Sơ có thể hiểu được, động viên nói: "Tức giận đúng mức là được rồi, quý trọng người tài trước mắt mới là quan trọng nhất."
Hoắc Kiệu định nói thêm gì nữa, lại bị cưỡng ép ngậm miệng.
Tuy rằng hắn không nói gì, sắc mặt lại tối sầm lại, Ân Lâm Sơ đương nhiên không thích thấy anh lộ ra biểu cảm như vậy, dời sự chú ý từ Đổng Nhuận Ngôn, lời nói quan tâm: "Làm sao thế?"
Không kịp nói gì, điện thoại bên hông vang lên, Hoắc Kiệu liếc nhìn màn hình một cái, giữa hàng lông mày nhíu nhẹ đến mức khó có thể phát hiện.
Là cấp trên báo tin khẩn, yêu cầu xử lý ngay bây giờ, Hoắc Kiệu bảo Ân Lâm Sơ vào phòng ăn trước, anh sẽ đi sau.
Ân Lâm Sơ gật đầu, không làm trễ thời gian nên tăng nhanh tốc độ nói: "Có chuyện gì thì nói với tôi, tôi chỉ mong anh sẽ vui vẻ."
Nói xong cậu liền xoay người, gọi Đổng Nhuận Ngôn một tiếng, đi về phía nhà ăn.
Đổng Nhuận Ngôn do dự một lúc nhưng vẫn báo cáo với Ân Lâm Sơ: "Hôm nay ngài Tiêu e là không đến được, ngài ấy vừa mới nhận phỏng vấn bên trung tâm truyền thông, không biết khi nào mới kết thúc.
Quản gia của ngài Tiêu nói, có thời gian nhất định sẽ đến chào hỏi."
"Có thời gian là lúc nào? Ngày mai hay là ngày kia?" Ân Lâm Sơ thở dài một hơi, xua tay với Đổng Nhuận Ngôn đang không biết làm sao.
Dù có chuẩn bị tâm lý, nhận được tin tức này Ân Lâm Sơ vẫn hơi thất vọng.
Phỏng vấn có thể quan trọng bằng Hoắc Kiệu sao? Không chừng đây có thể là cơ hội tốt khiến bọn họ quay trở lại, thế mà lại lãng phí lần này
Bên trong phòng ăn, phu nhân Hoắc và Hoắc Học Cần ngồi ở vị trí giữa, Hoắc Yểu cũng đã sớm ngồi vào vị trí của mình, yên tĩnh mà ăn đồ ăn trước mặt.
Sau khi hỏi thăm qua, Ân Lâm Sơ ngồi xuống, ăn một miếng trứng chiên, ngước mắt bắt đầu tìm tòi trên bàn.
Một bàn tay nhỏ cầm lọ gia vị đặt trước mặt anh, Ân Lâm Sơ kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Yểu, đối phương hình như hiểu sai ý, trên mặt hiện nét hồi hộp, vội vàng đưa một lọ gia vị khác qua bên này.
Cô dè dặt quan sát biểu cảm của cậu, muốn xem mình có đưa đúng thứ cậu cần không.
Nhưng Ân Lâm Sơ lại nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin được, Hoắc Yểu không nhịn được thấp thỏm trong lòng: "Anh Lâm Sơ, anh không muốn cái này sao?"
"Anh Lâm Sơ?" Ân Lâm Sơ cảm thấy răng mình hơi ê.
Hoắc Yểu hơi gật đầu: "Anh trai bảo, gọi anh Lâm Sơ là được rồi, không cần phải gọi là chị dâu."
Ân Lâm Sơ buông nĩa trong tay: "Sao em lại..." Cậu hơi không hình dung được thái độ hiện tại của Hoắc Yểu.
"Em biết, lúc trước là em không hiểu chuyện, nói những lời cay nghiệt khiến anh buồn, anh Lâm Sơ yên tâm, về sau em tuyệt đối sẽ không như vậy, em sẽ đối xử với anh thật tốt!" Hoắc Yểu dơ một bàn tay lên, nói ra lời thề son sắt.
"Sao em lại đối xử như vậy với anh..." Ân Lâm Sơ không tiếp thu nổi mà bật dậy, biểu cảm vừa kinh ngạc vừa đau khổ.
Không chỉ có Hoắc Yểu mà vợ chồng Hoắc Học Cần đều khó hiểu với biểu hiện của cậu, biểu cảm kia như thể Hoắc Yểu đã làm chuyện gì ghê gớm với cậu vậy.
Ân Lâm Sơ lùi về sau một bước, mấy ngày nọ cậu cố ý gây rối, không lựa lời nói thì cô em chồng ương bướng này đi đâu? Bị cái gì nhập rồi à? Nhỏ này sao có thể...sao có thể như vậy!
"Hoắc Yểu, em không thể đối xử với anh như vậy." Giọng nói của Ân Lâm Sơ có vẻ thống khổ.
Trong cái nhà này, Hoắc phu nhân đã không được nữa rồi, người duy nhất khiến cậu có hy vọng là Hoắc Yểu, thế mà bây giờ lại muốn đối xử tốt với cậu...Đây chẳng phải là không tăng một điểm nào sao!
Hoắc Kiệu từ ngoài cửa đi vào lập tức tiến đến ôm Ân Lâm Sơ: "Làm sao vậy? Yểu Yểu, em làm gì vậy?"
Hoắc Yểu vô tội dơ tay lên: "Em đã làm gì đâu, ba mẹ đều ở đây, họ có thể làm chứng cho em!"
Ân Lâm Sơ nắm chặt cánh tay anh: "Hoắc Kiệu, em ấy đối xử với tôi..."
Tim Hoắc Kiệu đang căng thẳng thì nghe Ân Lâm sơ nói: "Em ấy đối xử với tôi thật tốt.
Tôi có tài cán gì mà có thể khiến em ấy đối xử với tôi tốt như vậy?"
Người Hoắc gia bị phản ứng của Ân Lâm Sơ làm cho ngu người nghe xong rốt cuộc cũng hiểu vài phần, Hoắc Yểu thương hại nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Anh Lâm Sơ đáng thương thật, có người nói sẽ đối xử tốt với anh ấy, anh ấy đã kích động như vậy, trước kia người nhà của anh ấy hẳn là đặc biệt không tốt với anh ấy."
"Giá trị chịu ngược +5, điểm số đạt đến 50, độ khó thăng cấp, cấp bậc độ khó trước mắt là sơ cấp, trung cấp, cao cấp, cấp bốn địa ngục của cao cấp."
Vì sau này khả năng không lấy được điểm nào từ phía Hoắc Yểu nên Ân Lâm Sơ đau khổ, do vậy cộng thêm mấy điểm cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Không biết độ khó cấp cao có yêu cầu gì, bây giờ còn mất đi cô em chồng, cậu khổ quá đi mất.
Cảm xúc bình phục một chút, thấy bốn người Hoắc gia đều nhìn mình bằng ánh mắt thương cảm.
Ân Lâm Sơ thấy, kia như thể đang nhìn một tên chúa tể đáng thương vậy.
Đặc biệt là Hoắc Kiệu, ánh mắt kia làm người ta tê cả da đầu.
"Lâm Sơ, tôi sẽ đối xử với em thật tốt."
Tình huống gì đây!
Độ khó đạt điểm nâng cao, Ân Lâm Sơ đối mặt với tình thế càng ngày càng hiểm hóc, bạch nguyệt quang thì lật lọng bùng hẹn, không còn nghi ngờ gì nữa, đúng là đã khó khăn còn họa vô đơn chí.
Ân Lâm Sơ lôi Đổng Nhuận Ngôn ra khu vườn hoa dọn cỏ, ở đây chỉ có hai người bọn họ, thoải mái hơn rất nhiều.
Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu khi bị cho leo cây, Ân Lâm Sơ cắm xẻng cầm trong tay xuống đất.
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nếu cậu ta không biết điều, vậy thì đừng trách tôi lễ trước binh sau."
Ân Lâm Sơ híp đôi mắt lại, nhìn về phía người bên cạnh ánh mắt sắc bén: "Đổng Nhuận Ngôn, chúng ta bắt cóc Tiêu Ức Cẩm đi."
Đối mặt với lời đề nghị to gan lớn mật của Ân Lâm Sơ, Đổng Nhuận Ngôn buông lời khẳng định.
"Đại thiếu gia à, bắt cóc thì chắc chắn là không được đâu!".