Đương nhiên Hoắc Kiệu không có nọng, nhưng đối với những cuộc hội thoại mà cậu không muốn đáp lại, chiến lược của Ân Lâm Sơ là làm đứt đoạn mạch suy nghĩ của đối phương, sau đó đổi chủ đề.
Chỉ cần đối phương khựng lại trong nháy mắt, cậu liền có thể thuận lí thành chương mà nhìn trái nhìn phải đánh lạc hướng.
Giống như lúc này, trong mắt Hoắc Kiệu thoáng lên một tia nghi hoặc, nhân cơ hội này, Ân Lâm Sơ nhanh chóng nhìn quanh một vòng, quả thực nhìn thấy một màn khác thường.
"Hoắc Kiệu, nhìn kìa."
Ân Lâm Sơ lập tức chỉ về phía đằng sau Hoắc Kiệu, nét mặt nghiêm túc.
Thủ đoạn đánh trống lảng vô cùng trắng trợn, không hề che giấu, như thể sợ người ta không nhận ra.
Hoắc Kiệu khẽ thở dài, vẫn quay lại nhìn theo tay cậu.
Tài xế sau khi chở bọn họ đến trình diện thì dừng lại tại bãi đậu xe, đến khi sắp kết thúc lại điều khiển xe tới cạnh cửa ra.
Vì không biết Hoắc Kiệu nói chuyện cùng Tiêu Ức Cẩm đến khi nào, để không cản trở xe khác đi lại, Ân Lâm Sơ không dặn tài xế chờ ở khu đỗ xe chuyên dụng, mà dừng ở xa hơn một chút -- bây giờ nghĩ lại mới thấy cậu lo thừa rồi.
Vị trí của bọn cậu bây giờ, vừa vặn có thể nhìn toàn bộ cửa ra không sót chỗ nào.
Lúc này cũng có không ít người lục tục rời hội trường, trong đám đông Ân Lâm Sơ nhìn thấy không ai khác chính là em trai Ân Thần Hiên sau khi tới báo tang đến giờ chưa từng gặp lại.
Cậu ta cũng không đi một mình, bên cạnh còn có người đàn ông khác đi cùng, khoảng cách quá xa nên nhìn không rõ, chỉ loáng thoáng nhận ra được người kia không còn trẻ, không phải Triển Bồng Kiệt.
Cùng Hoắc Kiệu hai mắt nhìn nhau, Ân Lâm Sơ lùi lại kéo hắn vào trong xe, đóng cửa xe lại.
Nhìn qua cửa sổ xe, hai người kia rời khỏi hội trường, từng bước từng bước xuống bậc thềm rộng,
Trò chuyện với nhau, vừa nói vừa cười.
Hoắc Kiệu không có hứng thú với bọn họ, chỉ thấy Ân Lâm Sơ cứ nhìn chăm chú, nghĩ đến đó là em trai cùng cha khác mẹ của cậu, vừa vặn hắn có quen biết người còn lại, đang định mở miệng lại bị Đổng Nhuận Ngôn ngồi ghế phụ lái giành trước một bước.
"Đại thiếu gia, kia là thiếu gia Thần Hiên cùng Bộ trưởng nội vụ Hướng Trường Ca."
Đổng Nhuận Ngôn cầm tư liệu vừa tra được đưa tới tay Ân Lâm Sơ, "Cách đây không lâu thư kí cũ đã từ chức vì đổ bệnh, thiếu gia Thần Hiên chính thức trở thành thư ký mới của Bộ nội vụ."
Đúng hơn là, sau khi Đại thiếu gia cùng Hoắc thiếu gia kết hôn, nương nhờ gió Hoắc gia để thế vào vị trí này.
Đổng Nhuận Ngôn quay sang đã thấy Hoắc thiếu gia đang nhìn mình, trong lòng cả kinh, cũng may anh nhanh chóng rời mắt, cảm giác ngột ngạt kia cũng biến mất theo.
Đây cũng không phải lần đầu tiên, Đổng Nhuận Ngôn mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng.
Hoắc thiếu gia hình như có gì đó bất mãn với anh, nhưng anh là quản gia riêng của Đại thiếu gia, nếu như bị bạn đời của Đại thiếu gia bài xích, vậy công việc sinh nhai của anh chắc chắn chẳng được bao lâu.
Muốn cải thiện cục diện trước mắt, phải biết được nguyên nhân dẫn đến tình hình là gì.
Đổng Nhuận Ngôn suy nghĩ một chút, trong đầu chợt lóe một tia sáng.
Biết rồi, vừa nãy là do anh lắm mồm.
Từ giờ trở đi, anh sẽ giữ im lặng, để lại cơ hội thể hiện cho Hoắc thiếu gia.
Ân Lâm Sơ đọc sơ qua tư liệu, chuyển tầm mắt về hai người trên bậc thềm, "Đãi ngộ của thư kí thật không tệ, còn được đi xem hội diễn miễn phí."
Cậu cười với Hoắc Kiệu, nói: "Chuyến đi hôm nay thật đáng giá, không chỉ được xem hòa nhạc, còn có cả tiết mục encore nữa này."
Hai người trên bậc thang đi xuống, khoảng cách lúc này đủ để thấy rõ tướng mạo đối phương.
Vị Bộ trưởng Hướng kia tuy có chút lớn tuổi, nhưng khuôn mặt vẫn sáng sủa tài hoa, đường nét ngũ quan rõ ràng, dáng người thẳng tắp cao lớn, khí chất tao nhã, bề ngoài lịch thiệp.
"Tình hình gia đình Bộ trưởng Hướng thế nào?" Ân Lâm Sơ đột nhiên hỏi.
Hoắc kiệu suy nghĩ một chút, nói rằng: "Bộ trưởng Hướng góa vợ nhiều năm, trong nhà có một đứa con, mười chín tuổi."
Này là nhỏ hơn Ân Thần Hiên có ba tuổi thôi không phải sao? Ân Lâm Sơ xoa xoa cằm, chuyện này thú vị đấy.
[email protected]@d AnhLam267.
Buổi biểu diễn dài khoảng hai tiếng, kết thúc xong khán giả lục tục ra về cũng đã hơn mười giờ.
Ngoài sân gió lạnh đột nhiên thổi đến, âu phục trên người trông có vẻ đơn bạc.
Ân Thần Hiên cùng Hướng Trường Ca chầm chậm rời hội trường, ở cửa ra người đông nườm nượp, tài xế đang chờ tại khu đón khách.
Hướng Trường Ca nói chuyện phiếm vài câu, Ân Thần Hiên thi thoảng đáp lại mấy tiếng.
Gió tràn vào từ khuy măng sét, Ân Thần Hiên xoa xoa cánh tay, cố gắng dùng nhiệt độ từ lòng bàn tay xua đi cái lạnh.
Hướng Trường Ca bên cạnh chú ý nhất cử nhất động của cậu, cởi áo khoác trên thân xuống choàng lên người cậu.
"Bộ trưởng, tôi không sao, như vậy...!không, không thích hợp."
Ân Thần Hiên kinh ngạc nắm áo khoác trên vai định lấy xuống, lại bị Hướng Trường Ca ngăn cản.
Bàn tay ấm áp của người đàn ông vỗ nhẹ lên vai cậu: "Cậu cứ khoác đi, cậu tuy rằng còn trẻ, nhưng thân thể lại không so được với tôi"
Ông cười cười: "Nếu cậu cùng tôi đi xem hòa nhạc, bị cảm lạnh, tôi làm sao ăn nói với mẹ cậu.
Còn nữa, cậu vì đổ bệnh mà ảnh hưởng tới công việc, tôi mới là người mất nhiều hơn được."
Ân Thần Hiên miễn cưỡng khoác áo lên, trầm mặc đi bên cạnh ông.
"Tôi vốn muốn mời cậu với mẹ cầu cùng đi, chỉ là không may thân thể bà không khỏe, cậu đi cùng tôi có phải là không dễ chịu?" Hướng Trường Ca cười hỏi.
Ân Thần Hiên toàn thân cứng đờ, không biết phải đáp lại thế nào.
Căn bản mẹ cậu không hề không khỏe, bà chỉ là tìm cái cớ để cậu và Hướng Trường Ca ra ngoài một mình mà thôi.
Thư ký của Bộ trưởng bộ nội vụ, tầm quan trọng của chức vị này không cần nói cũng biết, căn bản không phải vị trí mà một người mới như cậu được đảm nhiệm, là mẹ cậu đã giao thiệp cùng Hoắc gia, thay cậu sắp xếp.
Mẹ cậu sẽ không bao giờ bằng lòng chờ đợi sự sắp đặt của người khác, cái bà muốn không chỉ là nắm được cơ hội này, mà còn là hoàn toàn biến nó thành nhân mạch của chính mình.
Việc cậu phải làm chính là không ngừng tiếp cận lấy lòng Hướng Trường Ca.
Hiện tại Hướng Trường Ca lại chủ động bọn họ đến xem hòa nhạc, mẹ cậu để không quấy nhiễu tình hình, trước khi ra ngoài lấy lí do thân thể không khỏe, uống thuốc xong cần phải nghỉ ngơi, không đi cùng được.
Hướng Trường Ca nói không sai, đúng là cậu không dễ chịu.
Người đàn ông bên cạnh tuy rằng thường ngày không tính là nghiêm túc, thái độ ôn hòa, nhưng Ân Thần Hiên không hề ngốc, ít nhiều có thể phát hiện ra, thái độ của ông đối với mình và với người khác không giống nhau.
Áo khoác trên vai vẫn còn mang hơi ấm, tản ra hương nước hoa gỗ cây nhàn nhạt như có như không, hương thơm từ từ nồng lên dưới nhiệt độ cơ thể ấm áp, mỗi lần hít thở lại tràn ngập cái mùi kia.
Ân Thần Hiên nuốt mấy ngụm nước bọt, hắng giọng: "Bộ trưởng, rất vinh hạnh được cùng ngài đi xem hòa nhạc.
Đã tiếp xúc với ngài nhiều lần, sao có thể thấy khó chịu, có thể học hỏi được nhiều điều từ ngài, tôi cảm ơn còn không kịp."
Hướng Trường Ca khẽ xua tay, "Nói như vậy khách khí quá, cương vị trợ lí là gần gũi với tôi nhất, tôi đương nhiên hi vọng người thân thuộc nhất với tôi này sẽ trở nên ưu tú, tiền đồ xán lạn.
Tôi vô cùng xem trọng cậu, tôi tin cậu nhất định sẽ không làm tôi thất vọng."
Ông tự nhiên đặt tay lên bả vai Ân Thần Hiên, Ân Thần Hiên nghiêng đầu nhìn, nở nụ cười: "Cảm ơn Bộ trưởng, tôi sẽ cố gắng hết sức."
"Ừm"
Hướng Trường Ca thu tay về, nhìn cậu cười: "Tôi đưa cậu về.
Nhớ chăm sóc mẹ cậu cẩn thận, bà mới mất chồng cách đây không lâu, buồn rầu quá độ không tốt với thân thể.
Dù sao thì, người quá cố cũng đã qua đời, thân thể của mình phải là trên hết."
"Tôi biết rồi."
Trong lòng Ân Thần Hiên có chút ấm áp, lúc này mới hoàn toàn thanh tĩnh lại.
Cậu theo sau Hướng Trường Ca, lên xe.
Nhìn hai người kia lên xe rời đi, Ân Lâm Sơ thu hồi ánh mắt, tựa lưng vào ghế ngồi, trong đầu lướt qua cảnh tượng vừa rồi, dùng khuỷu tay đụng Hoắc Kiệu một cái: "Anh xem, Thần Hiên đúng là chạm vào bỏng tay*."
* Nguyên văn: "炙手可热"(Chích thủ khả nhiệt) - Chạm vào là bỏng, chỉ người có quyền thế mạnh.
Hoắc Kiệu nhàn nhạt nói: "Không liên quan gì tới tôi."
"Cậu ấy cứu anh, đáng ra lúc ấy anh phải lấy thân báo đáp.
Bây giờ thì hay rồi, để cho một lão nam nhân thừa vắng mà vào."
Ân Lâm Sơ tiếc rẻ lắc đầu.
Dặn dò tài xế lái xe, Hoắc Kiệu tiếp tục chủ đề vừa nãy: "Tại sao cậu ấy cứu tôi, tôi lại phải lấy thân báo đáp?"
"Dừng, tôi không muốn nói nhảm cùng anh."
Ân Lâm Sơ không muốn nhiều lời, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cậu ta trông cũng khá lắm mà, thử cân nhắc chút không được hả?"
Hoắc Kiệu nghe thấy được, dịch sát lại gần, ghé vào tai cậu nói rằng: "Tôi cảm thấy em trông đẹp nhất."
Hơi thở nhẹ nhàng thổi lên vành tai, Ân Lâm Sơ mất tự nhiên đưa tay xoa xoa: "Tôi đẹp hay xấu không quan trọng."
Hoắc Kiệu gật đầu tán đồng: "Không sai.
Tôi thích bản thân em, nên cho dù dáng dấp em thế nào, trong mắt tôi cũng vẫn là đẹp nhất."
Ân Lâm Sơ quay đầu nhìn sâu vào đôi mắt đó, tim bỗng nhiên nảy lên một cái.
Bọn họ nhìn nhau cùng lắm chỉ vài giây, nhưng thời gian lại như thể bị kéo dài, chậm lại.
Hoắc Kiệu đưa tay nắm lấy cằm cậu, kéo về hướng mình: "Lâm Sơ, em nhớ kỹ, động tác này là để kéo người tới gần, không phải để đẩy ra"
Khoảng cách hai người rất gần, khi nói môi như thể cọ vào nhau.
Ân Lâm Sơ nhìn chằm chằm Hoắc Kiệu: "Vậy làm thế nào để đẩy đối phương ra?"
"Tôi không biết.
Tôi sẽ không bao giờ đẩy em ra."
Ân Lâm Sơ chớp chớp mắt, cảm thấy mình không thể thua được: "Tôi cũng thế."
Hoắc Kiệu nhếch khóe miệng, một câu này đối với hắn là đủ rồi.
Hắn buông tay ra, hai người sóng vai tựa trên ghế dựa, mắt nhìn thẳng, hai má nóng lên.
Ân Lâm Sơ chẳng biết tại sao trong lòng lại thấy vui vẻ.
Ánh đèn và khung cảnh ngoài cửa sổ lướt qua, Ân Lâm Sơ bình ổn lại nhịp tim, bắt đầu nhớ ra có gì đó không đúng.
"Hoắc Kiệu, hình như chúng ta quên mất cái gì đó?"
Hoắc Kiệu trầm tư chốc lát, chậm rãi quay sang nhìn Ân Lâm Sơ, trăm miệng một lời đồng thanh hô tên: "Hoắc Yểu!"
Khán giả từ từ giải tán khỏi cổng hội trường vàng kim, Hoắc Yểu mặc bộ váy dài cô đơn run rẩy trong gió.
Nhìn thấy xa xa có chiếc xe rời đi rồi lại quay lại, Hoắc Yểu khóc ra tiếng.
Huhuhu, tình yêu tan biến, tình yêu thật sự sẽ tan biến..