Trao đổi tín vật xong, tiếp theo là đeo nhẫn cho nhau.
Hai chiếc nhẫn cùng kiểu dáng, kích cỡ cũng không chênh lệch bao nhiêu, vào khoảnh khắc đeo lên cho đối phương, cả Ân Lâm Sơ và Hoắc Kiệu đều có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng coi như hoàn thành một phần nhiệm vụ.
Ân Lâm Sơ tràn đầy mong đợi nghĩ đến đêm nay, thỉnh thoảng lén nhìn về phía Hoắc Kiệu.
Cậu ngược lại muốn chờ xem, Hoắc Kiệu rốt cuộc sẽ đưa cậu vào bệnh viện kiểu gì.
Bữa trưa bắt đầu, các món ăn lục tục được bê lên, khách khứa ăn uống linh đình, tiếng nói tiếng cười càng lúc càng lớn.
Truyện chỉ được đăng trên w/a/t/t/p/a/d AnhLam267.
Trong trường hợp này, ăn uống không phải là trọng điểm, mà phải là kết giao mở rộng quan hệ.
Đổng Nhuận Ngôn bưng khay lặng lẽ đứng sau lưng Ân Lâm Sơ, dựa theo quy trình, bây giờ cần đi đến từng bàn mời rượu.
Giải quyết mười chén rượu đế trên khay là chỉ tiêu cậu cần đạt được, không phải quy định cứng nhắc, là Hoắc phu nhân sau khi đánh giá đã chỉ ra những vị khách quý cần mời rượu hôm nay.
Ân Lâm Sơ không biết uống rượu, nhìn cái khay có chút do dự.
Hoắc Kiệu vô cùng săn sóc chỉ lấy cho cậu một chén, phần còn lại bảo người bưng đi hết.
Ân Lâm Sơ lập tức bắn cho anh ta ánh mắt "anh hiểu tui đó", hai người đụng vai nhau ăn ý.
Hoắc Kiệu ban đầu không nghĩ quá nhiều, thản nhiên đáp lại: "Uống ít một chút cũng được, tiệc còn kéo dài đến tối"
Buổi chiều còn có vài hoạt động khác, đến tận tối muộn mới được nghỉ ngơi, uống nhiều rồi chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Ân Lâm Sơ gật gật đầu, hai mắt lập lòe hưng phấn: "Anh cũng không được uống nhiều đâu, tối nay có thể sẽ khá mất sức, mong anh vẫn có thể đứng vững."
Dù gì thì tối nay cũng không giống đánh nhau bình thường, có thể đưa người ta vào bệnh viện, nhất định sẽ tốn rất nhiều thể lực.
Lời này nghe như thể mang ý tứ khác, Hoắc Kiệu nhìn Ân Lâm Sơ, luôn cảm thấy khuôn mặt tươi cười kia ý vị thâm trầm.
Không nghĩ tới Ân Lâm Sơ lại nói chuyện thẳng thắn như vậy, không hề kiêng kỵ bị người khác nghe thấy.
Nhưng bọn họ bây giờ đã là bạn đời hợp pháp rồi, những lời này cũng coi như là chút tình thú.
Hoắc Kiệu chưa dính giọt rượu nào lại cảm thấy hai má nóng lên, hơi cúi đầu, nhỏ giọng thì thầm: "Anh sẽ cố gắng."
Ân Lâm Sơ gật đầu khen ngợi, giơ tay cho hắn một cái like.
Mời rượu đơn giản cũng chỉ có vậy, đi lên chúc vài câu may mắn, hàn huyên đôi lời cụng cái chén.
Những người đang ngồi ở đây đều có thân phận, địa vị cao, sẽ không ai nói mấy lời quá giới hạn, càng không làm mấy việc khác người.
Chỉ có một vài thanh niên tuổi tác xấp xỉ Hoắc Kiệu, bởi vì quan hệ thân thiết nên không câu nệ đến thế, đùa vui chọc ghẹo đôi ba câu.
Ân Lâm Sơ gặp lại vị bạn trai cũ ngày trước va đổ cốc nước ép của cậu, cậu ta ngồi ở giữa đám thanh niên trẻ tuổi, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Hoắc Kiệu, trên mặt viết đầy "chuyện cũ đôi ta anh có nhớ chăng".
Hoắc Kiệu không bày ra bất kì biểu cảm nào, tầm mắt quét một vòng, không dừng lại trên mặt cậu ta thêm một giây.
Không đúng, cho dù không cháy lại tình xưa, ít nhất cũng phải mang vẻ mặt khó buông hoài niệm khi gặp lại chứ?
Đâu chỉ là bạn trai cũ, người ta còn là tình đầu trong sáng -- Mặc dù lần trước ba người gặp mặt có xảy ra vài vấn đề, nhưng đây là hiện trường hôn lễ trọng đại của một trong hai người đó! Biến nó thành cái Tu La Tràng* đi được không?
Tu La Tràng: chỉ một cuộc cạnh tranh sống mái khốc liệt.
Rõ ràng là phim ba người, cậu ta lại chẳng có nổi cái tên.
Khóe mắt thoáng thấy Thẩm Ngọc Trạch hình như cũng tới hiện trường lễ cưới, Ân Lâm Sơ lặng lẽ sửa lời: rõ ràng là phim bốn người, cậu ta lại được ưu tiên mất quyền thi đấu.
Ân Lâm Sơ không biết trước đây bọn họ có bao nhiêu hồi ức tươi đẹp, nhưng cậu trở thành bạn đời hợp pháp của Hoắc Kiệu, bạn trai cũ lại xuất hiện tại lễ cưới, hôm nay chắc chắn sẽ có thêm điểm!
Hoắc Kiệu bị ánh mắt thâm tình công kích, không hề động đậy.
Thanh niên bên cạnh có vẻ là bạn chung của họ, không chịu nổi bầu không khí lúng túng này, chủ động đứng lên nói mấy lời hòa hoãn.
"Không ngờ trong đám tụi mình, cậu lại là người kết hôn sớm nhất đó nha"
Thanh niên tên Thôi Bằng bưng chén rượu lên, nhìn sang Ân Lâm Sơ bên cạnh đang làm bù nhìn, "Tuổi còn trẻ mà đã sớm lập gia đình, nào, vì sự bất hạnh của cậu, cạn một chén!"
Hoắc Kiệu đưa tay ra nửa đường liền rụt lại, nghiêm túc nói: "Không biết ăn nói thì không cần tùy tiện mở miệng"
Hắn không mời Phương Trình đến -- vị bạn trai cũ kia.
Không cần nghĩ cũng biết, là mấy người này đưa Phương Trình đến.
Thôi Bằng: "....ờm thì, chúc cậu tân hôn hạnh phúc"
Tình cảnh lúng lúng chẳng hề giảm bớt, ngược lại bầu không khí càng trở nên quỷ dị.
"Ân Lâm Sơ, chúng ta sang bàn tiếp theo"
Hoắc Kiệu xoay người rời đi.
Ân Lâm Sơ không dám tin anh cứ như vậy bỏ đi, không chừa lại cho cậu kẽ hở nào để thêm điểm.
Nhìn sang đến bạn trai cũ, cậu ta đã thất vọng cúi gằm rồi.
Âm thanh bị hai hàm răng cắn chặt cản lại một nửa, nhưng Ân Lâm Sơ vẫn nghe thấy, cậu ta nói: "Hoắc Kiệu, tim anh là đá sao!"
Câu này phải ghi lại!!
Ân Lâm Sơ đã nghĩ ra thời điểm hoàn hảo để nói lời thoại, sau khi Hoắc Kiệu đưa chân ái tới buộc cậu rời đi, cậu liền có thể nói câu này rồi.
Đến cảm xúc cũng vô cùng đạt chuẩn, đối chiếu cái này mà làm theo là được.
Chén rượu trên tay Ân Lâm Sơ khẽ chạm vào ly thủy tinh trước mặt bạn trai cũ, đối phương ngẩng đầu nhìn cậu, sắc mặt vô cùng xấu.
"Cậu có chuyện gì sao? Hay tới đây để khoe khoang chế nhạo kẻ thua cuộc này?", Cậu ta châm chọc, "Cậu thắng rồi, được chưa?"
Hai câu này cũng phải ghi lại!!
Mặc dù bây giờ còn chưa biết tên cậu ta, hôm nay cũng chẳng giúp Ân Lâm Sơ thêm được điểm nào, nhưng cậu ta mang lại vài câu thoại chất lượng cao, là một nhân tài.
Chén này người khác có thể không mời, cậu nhất định phải mời!
Ân Lâm Sơ bộc lộ cảm kích: "Không dài dòng nữa, cậu là người tốt, những lời khác đều ở trong rượu hết rồi"
Cậu giơ tay uống phân nửa chén, đáp lại tiếng Hoắc Kiệu gọi, nhanh chóng đi tới.
Mấy người trong bàn hai mắt nhìn nhau, không dám nhìn Phương Trình đang tức đến sắp hộc máu, đều hối hận tại sao lại hứa với Phương Trình sẽ đưa cậu ta đi cùng.
Rõ ràng ban đầu là Phương Trình nói chia tay, bây giờ người ta kết hôn rồi mới nhớ đến muốn tái hợp.
Thôi Bằng gãi gái đầu, nặng nề thở ra một hơi: "Bây giờ thì cậu chết tâm rồi chứ gì?"
Phương Trình quật cường nhìn chằm chằm bóng lưng Hoắc Kiệu: "Còn lâu!"
"Cậu với bọn họ nói cái gì vậy?" Hoắc Kiệu không muốn Ân Lâm Sơ tiếp xúc với bọn họ, nhất là Phương Trình.
"Cậu ta là người tốt, sau này anh nên qua lại nhiều hơn với những người như thế."
Ân Lâm Sơ cảm thấy bạn trai cũ rất có triển vọng, từ ánh mắt vừa nãy của cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Hoắc Kiệu bất lực: "Cậu muốn tôi qua lại với người khác đến thế sao."
"Thêm một người bạn, thêm một con đường."
Ân Lâm Sơ nói mấy lời triết lí, ở trong lòng bổ sung một câu, "lại thêm nhiều điểm".
"Tôi hị vọng cậu bớt kết bạn lại", Hoắc Kiệu thấp giọng nói, "Lúc nào cũng xem người ta là người tốt kẻo kẻ xấu lại lợi dụng đấy."
Ân Lâm Sơ vung vung tay, cậu kết bạn trước giờ đều không quan tâm người ta tốt hay xấu, dù sao có ác cũng không ác bằng cậu.
.