Tại Sao Tôi Lại Yêu Một Thằng Nhóc Chứ...!!!

Chương 18






-Chú ơi chạy nhanh lên đc ko chú- tôi nói cả cứ hồi hộp khó chịu



-Bình tĩnh đi - hắn nói nắm chặt lấy bàn tay đang run rẫy của tôi



-Ừ....- tôi nói chỉ ừ đại thế chứ biết là ko thể chịu nỗi



-Ờ đây gần chợ....sẽ nhanh thôi....em hứa đây- tôi nhìn hắn tôi biết hắn đang cố an ủi tôi



Xe chạy ra chợ vào đúng ngay chỗ Duyên nói....



Tôi xưống xe....nhìn xung quanh tìm kiếm.Giờ thật sự tôi cũng ko biết làm gì nữa...tay chân ko thể cự quẩy nỗi



-Để em đi hỏi mọi người cho, chị đứng ờ đây đi- hắn nói vưốt nhẹ mái tóc tôi rồi bỏ chạy



"sẽ ko có chuyện gì đâu... " tôi tự nhủ biết vậy nhưng trong lòng vẫn có cảm giác bất an



Tôi nhìn theo hắn, hắn lại chỗ một dám đông nào đó đằng kia.....tôi cũng ko rõ nữa chỉ biết khoảng một lúc thì hắn chạy lại phía tôi thật nhanh.



-Có chuyện gì vậy?- tôi hỏi khi hắn đã đến gần....cái gương mặt trắng bệch đầy lo lắng ấy làm tôi sợ một cảm giác kinh khủng



-Chị Duyên bị tai nạn, em ko chắc hình như là vậy người ta đã đưa chị ấy bệnh viện rồi....phải nhanh đi thôi- tôi như muốn ngã quỵ Duyên ơi......tôi chạy nhanh vào xe chẳng cần nói gì thì hắn cũng vào và chiếc xe chạy



-Sẽ ko sao đâu- hắn nói trong khi nước mắt tôi cứ lần lượt chảy ra ko ngừng



-Sẽ ko sao....chị biết mà DUyên tốt số lắm- tôi cố nói....



Hắn ôm lấy tôi...tưa tôi vào người hắn nhẹ nhàng và vỗ về



Xe ngừng lại ngay bệnh viện gần đó.Tôi....tôi lao thật nhanh vào bệnh viện



-Chị ơi.....cô gái mới chuyển vào bệnh viện nằm ở phòng nào- tôi hỏi cô y tá trong khi nước mắt vẫn cứ rơi



-Nếu cách đây vài phút thì ở phòng số 9- cô y tá nói và vừa nghe xong tôi bỏ chạy



Số 9..... tôi phải vào phòng số 9......đầu óc tôi giờ chỉ có thế thui



-A -tôi vấp té....và nhưng thường lệ bàn tay hắn nâng tôi dậy



-Chị ko sao chứ? đi từ từ thôi - hắn nói



-Ừ - tôi trả lời rồi cố bước về căn phòng cuối cùng của dãy



"Phòng 9" tới rồi tôi bước vào



-Duyên....- tôi nói khi vừa thấy Duyên nằm trên giường. Chẳng biết Duyên nói gì tôi chỉ chạy nhanh về người bạn nhỏ của tôi



-Bà ko sao chứ?- tôi hỏi rồi vưốt tóc của Duyên



-Ừ....phước tôi lớn lắm ko sao đâu- Duyên nói rồi mỉm cười nhưng gương mặt bỗng đanh lại




Tôi nhìn Duyên, khó hỉu rồi quay về phía Duyên đang nhìn



-Hà....-tôi gọi tên



Tôi buôn tay khỏi người Duyên....Nước mắt lại rơi.....thật hạnh phúc tôi đã gặp người bạn mà tôi trông mõi nhìu nắm nay



-Hà....bà về rồi....tui nhớ bà lắm- Vừa nói tôi vừa chạy đến ôm Hà



Mọi thứ xung quanh giờ đã vỡ oà trong hạnh phúc, tôi đã chạm vào người Hà và Hà vẫn ở bên tôi



-Buôn ra.....đừng đụng vào người tôi- Hà nói rồi đẩy tôi ra



-Có chuyện gì vậy?- tôi hỏi một cảm giác khó chịu lại chạy từ chân đến đầu



-Vì ko thích Thiên đụng vào người thế thôi- Hà nói rồi lại phía Duyên



-Bà bị gì vậy?- Duyên hỏi trong khi tôi đứng đơ người ko nói gì



-Chẳng bị gì cả....chỉ có bà đang bị gãy chân thui- Hà cười tiếng cười vang lên làm tôi nhói đau



Tôi nắm tay Hà kéo Hà quay người về phía mình



-5 năm nay bà sống ở đâu....sao ko nói cho tôi biết gì cả?- tôi hỏi



-Bà biết để làm gì?- Hà nói cái giọng nói như ko muốn trả lời tôi vậy- Tôi sống sao và chết sao thì mặc tôi



-Bà là bạn tôi mà....bà nói vậy nghe đc àh- tôi nói nước mắt cứ rơi ra....tôi làm gì sai với Hà ư



-Tôi ko muốn nói chuyện với bà...- Hà nói rồi quay đi hướng khác



Tôi....tôi đang rất giận.....tôi ko sai gì cả nhưng sao Hà đối xữ với tôi như vậy



Tôi kéo Hà quay về phía mình....cố nắm chặt để giữ tay Hà



-Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.....tôi có nhìu chuyện cần nói lắm- tôi nói rồi kéo HÀ đi về mình



-Bỏ ra...-Hà giật mạnh tay mình tôi



-Tôi xin bà đấy một lát thôi- tôi nói rồi nắm lấy tay HÀ



Hà giật mạnh tay ra....kéo lại và đánh tôi một cái thật mạnh vào mặt. Tôi nhìn HÀ chẳng biết nói gí thêm



-Hà bà làm gì vậy?- Duyên la lên rồi khóc



-Tôi đã bảo đừng đụng vào tôi mà.....tôi đã có nhịn nhưng chính bà ép tôi-Hà nói



-Bà ko nên làm vậy....hãy xin lỗi Thiên đi- Duyên vừa nói vừa khóc trong khi tôi thì ngã quỵ tôi hết sức rồi



-Chị quá đáng lắm- Hắn ngồi xưống bên cạnh tôi- tôi đinh ko nói nhưng.....



-Đừng - tôi ngăn hắn lại....tôi hỉu vì tôi đã đem lại cho HÀ quá nhiều nỗi đau



-Đi thôi chị...đừng ở đây nữa- Hắn nói rồi đỡ tôi đứng dậy



-Hãy nói cho tôi biết tại sao đi?- tôi nhìn Hà hỏi....



-Bà biết gì.....biết cái gì chứ, tôi cứ tưởng bà sẽ phải đau khổ lắm chứ....trong năm năm qua tôi cứ tưởng là bà đã chết vì đau đớn chứ....Ai ngờ tôi đã sai....bà là Thiên mà có bao giờ khổ chứ- Hà lại nói với cái giọng đầy kinh bỉ



-Ai nói Hà là Thiên sống sung sướng chứ?- Duyên nói



-CHẳng phải ư? nhìn cô ấy đi đẹp lắm đẹp hơn lúc xưa nhìn- Từng lời ấy giờ đây cứ như xé nát tim tôi



-Ừ - tôi trả lời....nước mắt đã ngừng rơi- bà nói đúng....tôi xin lỗi- tôi nói rồi quay người đi



-Bà ko có lỗi Thiên....cả 5 năm trước và bây giờ- Duyên nói



-Chăm sóc Duyên nha Hà- nói rồi tôi bước đi tay tôi nắm chặt lấy tya hắn vì tôi đang cố tìm một chút dũng khí để bước ra khỏi căn phòng này



-Em sẽ luôn ở bên chị- Hắn nói rồi dắt tay tôi đi



-Ừ -trả lời dù sao cũng cám ơn vì ông trời vẫn cho hắn ở bên tôi



...................



"PHÒNG SỐ 9- BỆNH VIỆN "



-Bà bị điên rồi Hà- Duyên nói- bà ko hiểu bà đang làm gì đâu



-Tui biết tui đang làm gì chứ.....thật đáng nguyền rủa- Hà trả lời rồi quay lại Duyên



-KO phải là Hà nữa khác quá rồi- Duyên trả lời....Duyên khóc cố khóc thật nhỏ để ko ai nghe.....lòng nghẹn lại



-Thời gian làm thay đổi một con người mà.....và tui cũng vậy- Hà nói rồi lãi vỗ về Duyên- Nhưng tôi vẫn là bạn của bà mà.....bà ko muốn sao



Duyên ko trả lời chỉ khóc



-quên chuyên đó đi....bà muốn tui kể chuyện cho nghe ko?- Hà nói



-Chuyện gì- Duyên nói rồi quay lại nhìn HÀ



-Tôi sắp lấy chồng rồi- Hà nói để lộ nụ cưòi



-Lấy chồng?- Duyên la lớn



“thêm ….một nỗi đau”




-Chị đang khóc đó hả?-hắn hỏi khi chúng tôi đang ngồi ngoài biển ….



-Ko hẳn – tôi nói rồi nhìn về khoảng trời rông xa kia ….lại có cảm giác run người đến khó thở



-Nếu buồn thì hãy khóc ….cô bé mít ướt- Hắn nói rồi quàng tay qua vai tôi để tôi dựa vào người hắn



-Ai là cô bé mít ướt đâu- tôi quay qua định cãi hắn nhưng rồi thấy hắn nói cũng đúng nên



cũng ko nói gì hết- Ước gỉ chị mạnh mẽ lên một chút



-Ko cần đâu ….nếu buổn thì hãy khóc ko nên gắng gượng làm gì



-Ừ- tôi mỉm cười rồi dựa người xác vào hắn



Biển đẹp thật …..ở cạnh hắn tôi biết chắc mọi chuyện rồi sẽ qua thôi



-Nếu em có thể cho chị sức mạnh thì tốt quá



-Ừ …nếu chị ngoan em sẽ cho



-Thật chứ, lên trời hái sao mà em cũng làm đc mà



-Chị ko tin



-Em có thể làm bất cứ gì vì em yêu chị



-Ừ …chị cũng vậy



“Tôi sẽ đem lại những gì bình yên nhất cho em ….đó là điều duy nhất tôi muốn làm trong cuộc đời mình ….em hỉu ko” –im lặng nhox nghĩ



……………



“BỆNH VIỆN”



-Bà nói cái gì? Điên thật rồi- Duyên nói hoảng hốt nhìn Hà



-Ko? Chẵng lẽ bà ko thấy lạ khi tôi xuất hiện ở đây ư? Vì tôi muốn lấy chống-Hà trả lời và mỉm cười



-Lấy ai?-Duyên hỏi vẫn nhìn Hà với cái ánh mắt khó hỉu



- ….-im lặng một khoảng không khó chịu



-Tôi hỏi bà lấy ai?- Duyên giận dữ



-Duy - Hà mỉm cười



Và ko ai nói gì cả, Duyên im lặng ….một cảm giác khó chịu



-Tui ghét bà- Duyên nói gương mặt lạnh băng ko một chút cảm xúc- bà ác lắm



-Tại sao chứ? Tôi cũng có quyền yêu chứ ….đáng lẽ bà phải mỉm cười chút mừng vì tôi hạnh phúc chứ,bà là bạn của tôi mà- Hà lây người Duyên và nói vẫn đầy những mâu thuẫn giữa hai người



-Đúng tôi là bạn Hà nhưng tôi cũng là bạn của Thiên- Duyên trả lời rồi quay phắt đi có lẽ đang cố che giấu cái gì đó



-Ừ …thì ….nhưng Thiên- Hà nói người run lên- Thiên cũng là bạn tui



-Bà biết vậy sao? Biết vậy sao bà lại …5 năm trước cũng vậy và bây giờ cũng vậy-Duyên quát lên cố ngăn nước mắt chảy ra, tức giận nhưng cũng vậy



-Bà thì biết gì chứ ….Thiên đã cướp đi hạnh phúc duy nhất mà tui có, bà ko hỉu gì đâu- Hà nói rồi ngồi xuống, tay vuốt mái tóc Duyên thật nhẹ rồi nhìn ra cửa



“Từ nhỏ tui và Duy đã có đính ước …dù vậy nhưng vì ko có điều kiện chúng tôi đã ko ở cạnh nhau cho tới khi gia đình Duy chuyển công tác về đây sống



-Con sắp gặp nhà bên ấy nên mẹ đã mua vài bộ đồ cho con đó- Mẹ Hà nói tay vẫn thu gom những bộ đồ mới mua



-Con có nhìu rồi còn mua thêm chi- Hà nói rồi tiếp tục chơi với mấy con búp bê



-Con phải có mà giữa …nhà ta đang gặp khó khắn đó ko đc như ngày trước đâu



-Con biết rồi- Hà trả lời rồi mỉm cười



Từ nhỏ tui đã biết Duy qua những tấm hình …tôi yêu Duy từ ấy và lúc nào trong tâm trí tôi chỉ có một người là Duy



-Mình sẽ lấy Duy điều đó là chắc chắn- Hà nghĩ



Ừ thì đối với việc Duy trở về chính là niềm vui lớn của tôi, hạnh phúc nhưng có ai ngờ đâu hai bên gia đình chưa gặp nhau thì Duy đã gặp Thiên



-Tui xin lỗi Hà nhưng chúng ta sẽ tìm cách để hủy hôn ước- Duy nói



-Tại sao ?- Hà hỏi vẫn giọng run run



-Sao nữa, Hà biết mà tui thích Thiên và Hà cũng ko thích chuyện hôn ước này đúng ko?- Duy nói thật đơn giản nhưng Duy đâu biết đang chạm vào nỗi đau của một người đã yêu Duy từ lúc sinh ra



- Nhưng nếu ….-Hà định nói thì Duy nhảy vào



-Ba mẹ ko chịu thì cũng ko làm gì đc tụi mình đúng ko?- Duy nói- àh lát nói mọi người giùm nha tui có hẹn với Thiên ra cánh đồng rồi



Vừa nói Duy bỏ chạy luôn để Hà đứng đó …..



Tại sao chứ? Tại sao tôi phải vì Thiên mà từ bỏ cái tình yêu bao lâu nay của mình hả? nhưng Thiên là bạn cướp bồ bạn sao? Ko … ko đó là chồng tôi ko



Tui nhưng phát điên vì chuyện ấy …tui ko thể nhìn thấy hai người họ hạnh phúc, Duy ko hiểu tôi ko ai có thể hiểu tui cả



-Tui ko thể Duy àh- Hà nói với Duy ko khi nước mắt cứ chãy ra



-Hà đừng khóc …tôi ko thich nhìn thấy ai khóc- Duy nói rồi tiến lại lau nước mắt cho Hà



-Ko …đừng phá hôn ước- Hà nói




-Vì sao?- Duy nhìn Hà hỏi



-Vì …vì tui yêu Duy- Hà nói nước mắt cứ tuôn ko ngớt



-Ko …Hà nói giỡn àh



Im lặng Hà ko nói gì cả ….một khoảng không lẳng lặng



-Tui biết là Hà giỡn mà, thui nào- Duy nói rồi vỗ nhẹ vào vai Hà



Tui đã từ bỏ, lúc đó chỉ có nỗi đau bao trùm lấy mình trước giờ tui có bao giờ đau lòng vậy đâu . Cứ tưởng mình có tất cả nhưng rốt cuộc là trắng tay ….có ai hiểu cho tui lúc đó chứ”



-Hà đó là sự thật ư ?- Duyên hỏi



-Ừ chỉ vậy thui đó- Hà trả lời với nụ cười nhẹ nhàng



-Bà nói bà từ bỏ vậy tại sao lại có xảy ra việc giữa Duy và Thiên rồi tai nạn nữa



-Đó ko phải lỗi của tui …. Tui đã bỏ cuộc rồi nhưng là Thiên- Hà nói



-Lỗi ….là sao?



“ Ba mẹ ko đồng ý việc bỏ hôn ước và cho đó là những suy nghĩ của tuổi mới lớn. Tui hiểu là gia đình đang khó khắn nếu ko đc ba Duy giúp đỡ thì ko biết chuyện gì xảy ra ….cái cách mà ba tui hiểu cái hôn ước đó chính là việc đền ơn.



-Chuyện gia đình tui hiểu cho Hà mà- Duy nói cố an ủi cô bạn của mình



-Duy thì hiểu cái gì chứ ….duy chỉ biết mỗi Thiên thui- Hà tức giận



-Ai bảo tui cũng lo cho Hà chứ, tui sẽ nói cho ba Hà hiểu đừng lo- Duy lại nói vẫn quan tâm



-Tui ko cần …Duy tránh xa tui ra là đc rồi- Hà trả lời rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng nhưng bị Duy khéo lại



-Vậy tui phải làm gì thì Hà mới hết ghét và giận Thiên làm gì để tình bạn đó quay trở về với hai người- Duy nói lần này bộc lộ rõ sự tức giận



-Rốt cuộc cũng là Thiên …. Tui mệt lắm rồi, tui ghét Duy- Hà nói, người ngã quỵ



-Hà ….- Duy đỡ Hà rồi ôm chặt Hà vào lòng



-Nếu tui có lỗi thì hãy tha lỗi cho tui, thấy Hà như vậy tui ko chịu nỗi



Đó là giây phút hạnh phúc của tui, tui ko thể rời khỏi Duy ở cạnh Duy giờ tui lại không thể cưỡng lại tình yêu của chính mình nữa và …..



Tui hôn Duy ….một cách hạnh phúc và tui biết đây là lần cuối cùng tui có Duy



-Tạm biệt …- Hà nói trong nước mắt



-Hai người làm gì vậy?- Thiên nói giọng ứa nghẹn



-Thiên hãy nghe tui giải thích- Duy nói rồi buôn Hà ra



-Bà nói bà sẽ từ bỏ mà Hà ….tui xin lỗi- Thiên nói giọng run run rồi quay người đi



-Thiên- Duy nắm lấy tay Thiên kéo lại



Nhưng Thiên đã bỏ chạy



Tôi đã từ bỏ rồi tui đã trả Duy cho Thiên nhưng tại Thiên ko biết giữa thui”



-Đó là chuyện của tui …giờ bà hiểu rồi chứ- Hà nói



-Ừ …nhưng hãy làm bạn lại với Thiên đi- Duyên trả lời



-Ừ …tui sẽ cố- Hà nói



-Cám ơn bà nhiều lắm- Duyên ôm chặt Hà- Rồi cả ba chúng ta lại hạnh phúc như ngày xưa



-Ước gì là vậy- Hà trả lời



……………..



-Nếu chị cứ mơ mơ thế em ko dám đưa chị đi đâu-Hắn nói khi đang chỉnh lại cái nơ trên áo tôi



-Ừ chị biết mà- Tôi nói rồi cố mỉm cười cho hắn thấy



-Chị đẹp lắm- Hắn nói



-Ừ cám ơn em ….- tôi nói



Hắn ôm tôi …vuốt mái tóc tôi thật nhẹ nhàng



-Sẽ ko sao vì chị có em mà- Hắn nói rồi kéo tôi ra xe