Tại Sao Tôi Lại Yêu Một Thằng Nhóc Chứ...!!!

Chương 12






Tôi ngồi ăn sáng, vẫn như bình thường thì chiếc xe thân thuộc ấy lại xuất hiện. Tôi chạy ra cổng, hơi ngạc nhiên vì hôm nay ko có học đâu. Tôi ra cổng mở cửa....., hắn bước ra từ trên xe, vẫn cái gương mặt lạnh lùng nhưng chắc tại nhìn quen rồi nên thấy ko sao?



-Em đến đây làm gì vậy? chị nói hôm nay nghĩ mà...- tôi nhìn hắn khó hỉu



-Tại sao chị ko đi dạy- hắn tiến lại phía tôi và hỏi



-Ừ thì chị, hôm nay là thứ bảy đã lâu rồi chị ko đc nghĩ nên hôm nay.....-tôi lại ấp ún thật ra là tôi đã có hẹn với Duyên đi mua đồ, lâu lắm rồi tôi ko đi mua sắm



-Chị định đi chơi một mình hả?- hắn lại hỏi, nhìn là biết hắn đang âm mưu chuyện gì ấy



-À! chị ko đi chơi, àh mà ko... nói đi chơi cũng đúng nhưng chị ko đi một mình, chị đi với Duyên- nói rồi tôi lại nhìn hắn cười



-Chị cho em đi với, dù sao thì em cũng sẽ gặp mặt chị Duyên gì ấy- hắn lại mỉm cười, một nụ cười chết người.......



-Con gái tụi chị đi chơi em theo làm gì- tôi nói vì nghĩ đến cảnh hắn nhìn tôi lựa rồi thử đồ, nghĩ tới thui là ớn rồi....



-Chị ko cho em cũng đi- hắn lại nhìn tôi vẻ mặt cực kì đắc thắng....



-Em đúng là...- tôi lắc đầu thật sự là ko biết làm sao với cậu nhox này nữa



-Một người dễ thương, đẹp trai đúng ko?-Ừ thì hắn đễ thương thiệt nhưng mà, tôi...




-Ừ, thì cho em đi vậy nhưng chị nói trước em sẽ đau tim ấy vào nhà đợi chị một lát nha....- tôi nói rồi ko thấy trả lời tôi liền lôi hắn vào nhà.



-Em ngồi ở đây, chị ăn sáng xong đã- vừa nói tôi vừa đẩy hắn ngồi vào chiếc ghế sofa- nhà chị hơi nhỏ ko lớn như nhà em đâu... ráng chịu nha- tôi mỉm cười rồi lại bàn tiếp tục ăn sáng.



Hắn ư? hắn ngồi đó nhìn dáo dác mọi thư, ko biết là nghĩ gì nữa... đc một lúc thì hắn đứng dậy tiến về phía bàn ăn nơi tôi đang ngồi



-Cho em vào phòng chị đi, đc ko?- hắn hỏi làm tôi ngớ người ra



-Chi vậy?- tôi liền nói



-Em muốn thấy nơi chị ngủ, thế thui- hắn vừa nói vừa kéo tôi đứng dậy- Ở đâu thế dẫn em vào mau lên...



-Ừ- tôi dẫn hắn lên phòng tôi, lần đầu tiên tôi cảm thấy ko thích cái phòng của mình tí nào, sao nó nhỏ như vậy nhỉ- Phòng chị nè, em vừa í chưa- trong khi tôi nói thì hắn đã leo lên giường của tôi và nằm xuống đó



-Chị xưống ăn sáng tiếp đi, em muốn ở đây một chút- hắn nói



-Ừ -tôi trả lời rồi vội vàng xưống nhà bếp, ăn cho xong phần mình.



Tôi phải gọi điện thoại cho Duyên báo cho nhỏ biết tin trước chứ



"-alo, Duyên hả, tui Thiên nè



-Ừ, sao thế?



-Lát nữa có nhox theo cùng đc ko vậy



-Hả, bà nói thiệt sao? được chứ....vậy là tui sẽ đc gặp mặt



-Ừ, vậy bà lát nữa gặp nha



-Thiên bà kiếm bộ đồ nào đẹp, ăn mặc cho tử tế vào



-Sao thế?



-Đi chơi thì phải vậy, đừng để ai đó buồn



-Biết rồi, cám ơn nha!!



-Hai người đến lẹ lẹ đó, tạm biệt



-Ừ, lát gặp lại "



Vậy là xong, ko biết hôm nay sẽ có chuyện gì xảy ra nữa...Vừa nghĩ tôi vừa dọn dẹp chén dĩa rồi lên phòng xem coi hắn làm gì ở đó.Và hắn đang ngồi ngay bàn học của tôi, tay cầm quyển sách mà tôi thích nhất.




-Em đọc sách ư?- tôi hỏi và lại giường ngồi



-Ừ, em đang xem chị thích đọc loại sách nào nhất- hắn trả lời rồi bỏ cuốn sách xưống bàn



-Thế, em nghĩ chị thích loại sách gì?-tôi hỏi và tiến lại đứng gần hắn



-Đủ thứ, nhưng cổ tích là chị quan tâm nhất- hắn trả lời và hắn nói rất chính xác



-Mục đích của việc lên phòng chị là...?- tôi hỏi quay hắn về phía người tôi



-Thì em nói rồi, muốn nhìn thấy nơi chị ngủ, muốn tìm hỉu một chút về chị, muốn nằm lên nơi chị nằm vậy đó...



Tôi nhìn hắn, hắn lúc nào cũng vậy, quan tâm tới tôi quá nhiều....



-Thứ bảy tuần sau là sinh nhật cậu Phong chị chuẩn bị đi nha..- hắn nói khi thấy tôi quá im lặng



-Ừ, thì chị ko biết mua quà gì hết, và chị cũng ko biết mặc gì để đi sinh nhật nữa.- tơi trả lời, thành thật là tôi ko muốn đi tí nào



-Chị khỏi cần lo những thứ ấy, em đã chuẩn bị hết rồi, chỉ cần hôm đó chị ngoan ngoãn theo em là được rồi



-Ừ-tôi nói trong đầu thì rất băn khoăn- chị cần thay đồ, em xuống nhà dưới chơi nha- tôi nói khi chợt nhớ là phải đi để Duyên chờ



CHẳng nói gì, hắn mỉm cười rồi bỏ ra ngoài.Tôi một mình trong phòng mở tủ đồ ra và bắt đầu suy nghĩ



"sao ko có cái gì để mặc cho đẹp vậy trời!!!!!!!hix biết sao giờ".Tôi cứ ngồi nhìn tủ đồ mãi chẵng biết phải mặc gì cho hợp với hắn, hắn quá tuyệt vời trong khi.....Sau một hồi đắng đo tôi kiếm đc cho mình một cái quần jean với cái áo thun trắng, nhìn rất đơn giản nhưng vẫn đẹp hơn bình thường



-Chúng ta đi thui, chắc em đợi chị lâu lắm- tôi ra phòng khách và nói khi thấy hắn ngồi đó...



Hắn nhìn tôi, chăm chú, nghĩ ngợi



-Chị đã cố kiếm một bộ đồ đẹp để đi với em nhưng hình như chị ko có bộ nào cả -"Ko phải hình như mà chắc chắn ko có bộ nào cả" tôi tự nghĩ rồi cố tìm hiểu coi hắn đang nghĩ gì trong đầu



Hắn đứng dậy, tiến về phía tôi rồi hắn đưa tay chạm vào mái tóc của tôi.Hắn tháo đồ cọt trên tóc tôi xưống rồi nói



-Chị thì mặc gì mà chả đẹp, thả tóc ra trong chị quyến rũ hơn đấy- hắn nói rồi vuốt nhẹ cho tóc tôi đỡ rối



-Chị.....-tôi chưa kịp nói thì hắn lại....-chúng ta đi thôi



Hắn kéo tay tôi ra xe, đóng cửa lại thật mạnh rồi qua cánh cửa kia vào xe và ngồi kế tôi



-Ông quản giai? hồi nãy con có thấy chú đâu?- tôi hỏi vì hồi nãy lúc hắn vào đâu có...



-Em sợ chị lo lắng về tài lái xe của em nên em đã gọi- hắn trả lời- đi thôi, đến nhà bạn cô ấy đó




-Chúng ta sẽ đi đâu?- hắn nhìn tôi hỏi



-Đi mua đồ cho chị,....chị cần sắm vài thứ- tôi trả lời, nghe xong thì hắn im lặng



..............



-Duyên ơi, mở cửa cho tui- tôi đứng ngoài cổng gọi lớn



-Nó mới đi ra ngoài rồi, nó nói con đợi lát -me Duyên từ trong nhà mở cổng cho tôi



-Em vào chứ?- tôi nhìn hắn và nói



-Thui, em đợi ngoài này đc rồi, chị vào đi- hắn trả lời, tôi biết hắn ko thích nói chuyện với người "lạ", và tôi cũng đã từng là người "lạ"



-Ừ, vậy cũng đc- nói rồi, tôi vào nhà



"Sao lâu nhỉ, 10 phút rồi" tôi nghĩ ko biết hắn ngoài đó làm gì.Sao nhỏ lâu thế ko biết.



Tôi đang ngồi thì RẦM..... có tiếng người bị té "a.aaaaa.............aaaaaaaaa" tiếng Duyên nè, có chuyện gì vây???? Tôi chạy ra ngoài cổng



Duyên đang nằm trên tay hắn ,......



-Duyên ơi, bà có sao ko vậy?-tôi chạy lại hỏi, đỡ nhỏ đứng dậy



-Ui đau quá,bà chờ tui lâu ko?- Duyên hỏi rồi quay qua nhìn hắn



-Cám ơn anh nhiều lắm, ko có anh chắc tôi die sớm rồi- Duyên vừa nói vừa mỉm cười khí nhìn hắn



-KO có gì- hắn trả lời



-Anh là ai vậy? sao đứng trước nhà tui- Duyên nói...này mà mới vừa té xong đó hả....



-Hi!!!!! anh anh cái gì, nhox của tui đó bà- tôi nhìn Duyên cười



-Cái gì???????? thiệt hả???????-Duyên nhìn tôi, gương mặt dịu xưống ko còn vui nữa.....