Tại Sao Tôi Lại Yêu Một Thằng Nhóc Chứ...!!!

Chương 11






-Này học đi chứ sao cứ nằm lên chân chị hoài vậy?- tôi nói trong khi hắn đang ngủ trên người tôi (ko biết phải ngủ ko hay giả bộ )- nè, bảo dậy rồi mà- tôi nói lớn trong khi hắn cứ trơ ra



-Chị yên coi, em hôm qua em đã học rất chăm chỉ, hôm nay chị phải cho em hưởng thụ một chút chứ- hắn nói nắm vẫn nhắm



-Nhưng em đã nằm như thế này từ sáng đến giờ rồi!!!!!!!!-thật sót cái tôi-Thì vậy nhưng chị mỏi chân quá- tôi rên rỉ cho hắn nghe



-Vậy ư? sao chị ko nói- rất ngoan nghe xong hắn ngồi dậy liền, đúng là cậu nhox



Dạo này tình cảm của chúng tôi đã tiến triển rất nhiều nhưng nhìn hắn tôi biết hắn đang cố làm mọi cách để tôi vui.



Vươn vai rồi quay qua phía tôi:" cám ơn chị nha, em đã ngủ rất ngon". Nói xong hắn lại chạm tay lên mặt rồi nựng má tôi...



-Sao em ko ngoan một chút nào vậy hả?- tôi nói mặc dù vậy thì mặt vẫn ử đỏ



Ko nói gì hắn đứng dậy, đỡ tôi đứng dậy theo và.....



-Nếu chị nói em ko ngoan thì em ko ngoan cho chị xem- vừa nói hắn vừa kéo tôi lại gần, một tay luồn vào mái tóc tôi, một tay nhẹ nhàng đặt vào hông tôi.....



-Nè, chị sẽ đánh đấy- tôi nói khi hắn chưa kịp làm gì



-Ừ thì đánh, em đoán trước rồi nhưng..... đối với em là chuyện bình thường- hắn nói rồi cười hí hứng....




Im lặng. Hắn hôn tôi, một nụ hôn thật nhẹ nhàng đầy ấm áp.Tay hắn cứ thế kéo tôi lại thật gần hắn cho đến khi ko còn khoảng cách, hắn ôm tôi thật chặt.



-Em yêu chị, mỗi ngày em lại yêu chị hơn, cám ơn- hắn nói rồi thả tôi ra, mắt hắn nhìn thẳng vào tôi



-Nè, còn như vậy một lần nữa chị sẽ cho em biết tay- đương nhiên lời nói phải đi đôi với hành động, tôi thục một cái thật mạnh vào bụng hắn- cái này là nhẹ đó nhox....



Hắn ôm bụng, mặt nhăn nhó như là rất đau:" đau quá, chết em rồi". Tôi mỉm cười vì tôi biết hắn đang đóng kịch



-Thôi nào cậu bé, chị ko dễ bị lừa đâu- vừa nói tôi vừa xoa tóc hắn "đúng là rất dễ thương"- học thui!!!! chơi đủ rồi- vừa nói tôi lại vừa kéo hắn vào bàn.....



................



-Chừng nào bà mới cho tui gặp thằng nhox đó hả Thiên- Duyên đang cố năn nỉ tôi từ nãy đến giờ



-Thì.... sẽ đến lúc bà sẽ biết thôi -tôi nói mỉm cười mong là Duyên thôi nói nữa bởi tôi nhức đầu quá rồi



-Biết đợi tới chừng nào đây....- hix, Duyên lại giả bộ rơi nước mắt," cứ vậy sao tôi chịu nổi.... thôi chắc phải cho nhỏ gặp mới đc"



-Ừ! mai tui sẽ kêu nhox đến nhà bà chơi, mà ko biết được ko nữa - tôi nói



-Được mà, được mà-Duyên mỉm cười - tui thật sự muốn gặp người làm thay đổi bà, chắc là tuyệt vời lắm.



-Ừ , rất tuyệt vời- tui nhìn Duyên, rồi nhìn ra cửa....



.............



Trời mưa, mưa lớn kinh khủng tôi phải dầm mưa vào nhà hắn.... thiệt là khổ



-Em bảo chị là để ông quản gia chở, sao chị cứng đầu thế- Hắn nói khi thấy tôi vào nhà- chị lạnh lắm ko đấy????????????-hắn hỏi vẻ mặt đầy lo lắng



-Chị ko sao, lâu lâu tắm mưa một lần cũng vui mà- tôi mỉm cười nhìn hắn, nói vậy nhưnh thật sự thì lạnh rung cả người



-Chị theo em- nói rồi hắn kéo tôi đi, hix người gì đâu mà...



Chúng tôi vào phòng hắn, nếu tôi đoán ko lầm,.....Đây là một căn phòng to, quá rộng là đằng khác, bố cục thật sự là ko hợp chỉ có một cái giường, một cái bàn trên có mấy vi tính, có dãy ghế salong nữa nhưng dù sao thì cũng quá nhỏ so với căn phòng này...



-Ngủ môt mình ở đây em ko thấy sợ à!!!!!!!- tôi hỏi trông khi ngơ ngác nhìn mọi thứ



-Em quen rồi- nói rồi hắn trùm lên đầu tôi một cái khăn- chị lau khô tóc đi ko bệnh



đấy,mặc đỡ cái này đi để em xưống lầu coi mẹ có để bộ đồ nào ở nhà ko?- nói xong hắn biến mất tiêu để tôi ở lại một mình trong căn phòng to lớn này




-Nhox này đưa đồ gì mà to thế- tôi nói rồi thay đại bộ đồ



Trời!!!!!! rõ ràng đây là đồ của hắn . Giờ nhìn thấy tôi như người tí hon trong bộ đồ khổng lồ này. “Sao có thể đưa cho mình cái áo sơmi với cái quần dùi này” ……



-Chị thay đồ xong chưa!!!!!- tiếng hắn hỏi



-Ừ xong rồi, chị đang lau khô tóc, em vào đi-tôi nói vọng ra cửa mong là hắn nghe vì cái giường cách quá xa cánh cửa



Cửa mở, hắn bước vào …



-Mẹ em đem đồ đi hết rồi, thiệt kinh khủng cả một gia tài đồ sộ thế mà ko bỏ lại cái nào- hắn nói xong rồi ngước lên nhìn tôi (hix! Tôi lại đỏ mặt)



-Ừ …mà mẹ em đi đâu vậy? sao lần nào chị vào cũng ko thấy- tôi nói cố tránh ánh mắt của hắn vì hắn đang nhìn tôi ghê lắm



-Chị …..chị ko cần quan tâm đâu- nói rồi hắn quay đi chỗ khác ko nhìn tôi nữa- có lẽ hôm nay chúng ta ko học được rồi, trời tạnh mưa em sẽ kêu quản gia đưa chị về …-nói xong là hắn đi một mạch ra cửa chẳng them quay lại



-Em sao vậy?- tôi chạy lại nắm tay hắn ko cho hắn đi



-Ko có gì hết – vẫn giữ đúng tư thế ko quay lại nhìn tôi



-Chị …chị biết rồi, em đi đi mai mốt chị sẽ dạy bù cho- tôi buôn tay hắn ra, tiến lại cửa sổ, ko hiểu tại sao lại thấy nhói nhói …



-Nè, chị nghĩ gì trong đầu thế- hắn nói sau một hồi im lặng



-Em chưa đi sao?-tôi quay lại, hắn ngồi đó, ngay cánh cửa



-Em đi hết nổi rồi- hắn nói



-Sao vậy?- tôi hỏi rồi tiến lại gần hắn



-Chị đừng lại đây,em ….-hắn, mặt đỏ ửng, mắt vẫn ko nhìn vào tôi



-Em …em ko muốn gặp mặt chị nữa ư?- tôi hỏi, lòng lại đau



-Ai nói chị vậy- hắn trả lời



-Vì … em ko muốn nhìn chị, ko muốn …- tôi lại nói, giọng rung rung



-Chị đáng yêu quá, …em xin lỗi nhưng bình thường em đã quá yêu chị giờ nhìn chị mặc một chiếc áo mỏng với cái quần ấy hỏi sao em ….em chịu nổi- hắn ôm mặt, chắc là đang đỏ cả lên



Tôi, tôi vui quá .Tôi chạy về phía hắn ngồi, ôm hắn vào lòng ,thật ấm áp




-Em, …chị vui quá- tôi nói vẫn cứ ôm hắn, tôi muốn giữ thật chặt con người này …



-Em đau tim chết mất- hắn nói trong khi tôi ôm hắn



-Chị thương em quá –tôi mỉm cười rồi buôn hắn ra- cho đến bây giờ thì chị ko thể buôn



em ra được rồi- nói xong tôi lại tựa vào người hắn,hắn ấm thật ….



Ngày lại cứ thế trôi, tôi càng thương hắn hơn, Duy vẫn vậy nhưng tim tôi đã gần như bị hắn lấp đầy chẳng còn chỗ nữa.Có lẽ nó đã quá cô đơn nên khi bù đấp nó lại vô cùng hạnh phúc



……………



-Chị có chuyện muốn nói- tôi nói trong khi hắn đưa cuốn vở của hắn cho tôi



-Em cũng có chuyện muốn nói-hắn mỉm cười nhìn tôi, đưa người lại gần tôi



-Vậy ai nói trước đây- tôi hỏi



-Em nhường chị ….-hắn mỉm cười, giờ thì hắn ngồi cạnh tôi, tay thì phá tóc tôi trông vui lắm



-Bạn chị muốn gặp em, người ấy tên Duyên cũng là người bạn thân của chị ….giống Hà, nói chung là rất thân và Duyên muốn nhìn mặt em- tôi nói rồi đẩy tay hắn ra ko cho phá tóc tôi nữa



-Đơn giản, em cũng rất muốn gặp bạn chị- hắn nói rồi lại phá tóc tôi tiếp



-Ừ vậy chị sẽ sắp xếp cho hai người gặp nhau. Vậy em muốn nói gì với chị?- tôi hỏi



-Thì cũng vậy, cậu Phong tổ chức sinh nhật và muốn mời bạn gái của em ….gặp mặt thui-hắn ngưng nói rồi nhìn tôi- chị sẽ đi với em nha-mỉm cười chắc chắn mong tôi đồng ý



-Chị ư? Gặp chị- tôi nói đầy lo lắng- giới thiệu chị có mất mặt em ko?- tự hỏi vì tôi thấy



-Chị ư … chị rất đẹp đi cạnh chị em rất tự hào,cá chắc là ko có ai có được viên ngọc quí như em đâu .



-Em cứ …-tôi đang rất …



-Bạn gái em là đẹp nhất , vậy coi như là chị đã đồng ý- hắn mỉm cười rất đắc thắng, tôi thì bó tay rồi