Tại Sao Ta Còn Chưa Tiến Lãnh Cung? !

Chương 22




Thẩm Dập Luân cuối cùng cũng được thỏa nguyện ngủ thẳng trên giường Hứa Nặc, vì thế hắn từ sớm đã nằm vật xuống giường, lại còn ánh mắt tha thiết nồng đâm nhìn từng động tác của Hứa Nặc.

Hứa Nặc bị hắn nhìn như vậy vẫn chậm rì rì làm chuyện của mình. Thẩm Dập Luân ngược lại cũng không giận, cứ như vậy nhìn mỹ nhân Hứa Nặc nghiêng người dựa trên giường đọc sách. Dọc theo đôi mắt xuống là mũi nhỏ xinh xắn rồi đến đôi môi hồng nhuận phơn phớt, xuống chút nữa là cần cổ mảnh khảnh cùng xương quai xanh tình xảo, khiến người chỉ muốn cắn một phát, năm ngón tay hết sức nhỏ, đầu ngón tay mượt mà, dưới ánh càng tăng thêm mỹ cảm.

Yết hầu Thẩm Dập Luân chuyển động vài cái, sau đó, mới cưỡng ép bản thân dời đi ánh mắt, nếu không hắn cảm giác mình không thể khống chế nổi nửa người dưới của mình nữa rồi.

Hứa Nặc xem một hồi có chút mỏi mắt, không khỏi lầm bầm lầu bầu:

"Đèn sao lại tối vậy?"

A Ly tiến lên hỏi:

"Công tử, có chuyện gì sao?"

"Đèn có chút tối, không thể sáng thêm sao?" Hứa Nặc chỉ vào ngọn đèn hỏi.

A Ly buồn rầu lắc đầu:

"Công tử, đây là sáng nhất có thể rồi."

Hứa Nặc hơi phiền não, nói thật y cho tới bây giờ chưa nghe người nào kêu ca đèn như vậy là tối, có vẻ như chỉ mỗi mình không thích ứng được ánh sáng yếu như thế, lúc nào trong tiềm thức muốn ánh sáng rõ ràng hơn.

Vẫn là không nghĩ ra, Hứa Nặc phát hiện trí nhớ mình hơi có vấn đề, nhưng mà y thật sự không nhớ rõ mình đụng phải cái gì gây đãng trí nữa.

Sách là xem không được, hay là đi ngủ. Thế là sai hạ nhân đun nước, còn mình đi tắm.

Thẩm Dập Luân lại giương mắt nhìn Hứa Nặc vừa tắm xong, mặc áo choàng rộng rãi, dùng khăn trùm đầu lau tóc, từng bước một đi tới trước mặt mình, bởi vì áo choàng chỉ dùng một sợi đai lưng buộc vào, vởi vậy mỗi bước đi đi lại lại đều sẽ lộ ra hơn phân nửa lồng ngực cùng chân nhỏ tinh tế trơn bóng. Thế là Thẩm Dập Luân phát hiện huynh đệ cua mình lại hăng hái đứng lên. Thẩm Dập Luân lặng lẽ che đậy một cái, thoạt nhìn sẽ không quá rõ ràng.

"Lau tóc mệt quá đi!" Hứa Nặc ngồi vào bên mép giường, hờn dỗi mà đem khăn trùm lên đầu.

Thẩm Dập Luân thấy được bất đắc dĩ cười ra tiếng:

"Ngươi có thể gọi bọn hạ nhân đến lau giúp."

Hứa Nặc không tình nguyện bĩu môi:

"Sao được chứ, bọn họ đã bận rộn suốt một ngày, loại chuyện này tự ta làm là được rồi."

Hứa Nặc đột nhiên cảm giác được trên đỉnh đầu cảm xúc ôn nhu, thì ra là Thẩm Dập Luân đích thân lau tóc cho y. Trời ơi! Thẩm Dập Luân vậy mà đích thân phục vụ cho y! Hứa Nặc trong lòng có chút chịu không nổi, bất quá y cũng không ngăn cản. Giữa hai người khó có được yên tĩnh, bầu không khí trước sau như một.

"Xong rồi."

Ngay khi Hứa Nặc buồn ngủ không mở nổi mắt Thẩm Dập Luân lên tiếng, nghe được câu này Hứa Nặc "sượt" một cái vào trong, đắp chăn lên liền bất động.

Thẩm Dập Luân cười sai người tắt đèn, nghe được tiếng hít thở của Hứa Nặc gần bên tai cũng nặng nề đi ngủ.

Ngày hôm sau Hứa Nặc tỉnh lại độ ấm bên cạnh đã không còn, Hứa Nặc đỡ trán tỉnh táo một hồi mới gọi người tới hầu hạ y mặc quần áo tắm rửa.

"Hoàng thượng lúc ra ngoài có nói gì không?" Hứa Nặc hỏi A Ly.

"Có, hoàng thượng nói công tử tùy thời đều có thể xuất cung rồi." A Ly nỗ lực một chữ không sót mà nói với Hứa Nặc.

"Ừ, ta biết rồi." Hứa Nặc khóe miệng mang theo một tia mỉm cười.

"A Ly."

"A? Công tử có chuyện gì sao?"

"Có muốn ra ngoài không?"

"Oa! Thật không ạ?!? A Ly vẫn còn rất nhớ đồ ăn vật bên ngoài đó.

"Tất nhiên, ăn xong điểm tâm chúng ta đi luôn."

"Vâng!"

Ăn xong điểm tâm Hứa Nặc liền mang theo A Ly xuất cung, quả thật như lời Thẩm Dập Luân nói không có người ngăn trở. Hơn nữa chỗ cửa cung còn có một chiếc xe ngựa đang đỗ, cùng với mấy người nhìn qua có vẻ là hộ vệ rất lợi hạ.

"Công tử, hoàng thượng thật là tri kỷ tốt nha!" A Ly cố ý hướng Hứa Nặc chớp chớp mắt.

Hứa Nặc hiền lành mà nhìn A Ly, A Ly bị nhìn sau lưng lạnh lẽo, nhưng mà nói rồi Hứa Nặc chỉ quay đầu lên xe, song lại dừng bên chiếc xe ngựa:

"A Ly à, không biết chúng ta lúc nào mới có thể xuất cung tiếp nữa." Nói xong cũng không đợi A Ly phản ứng bước vào.

Toàn bộ cơ trí của A Ly được dùng vào chỗ này, liền hô lên một tiếng chạy đến trong xe:

"Công tử ta sai rồi! Ta sau này không dám nữa, người tha cho ta đi!"

A Ly trông mong nhìn qua Hứa Nặc, đôi mắt nhỏ kia thật đúng là hữu dụng, Hứa Nặc tự cảm khái.

"Được rồi lần này coi như xong, xem ngươi lần sau còn dám trêu đùa ta hay không."

"Ây dza! Không dám không dám! Ta cam đoan!" A Ly lời thề son sắt giơ tay lên.

"Phụt!" Hứa Nặc cười ra tiếng. "Ngươi ấy à!"

A Ly thấy công tử không trách mình, cũng liền hô một tiếng nhìn ra bên ngoài.