Tại Sao Ta Còn Chưa Tiến Lãnh Cung? !

Chương 21




Thẩm Dập Luân thấy mấy mấy ngày nay rất bực bội! Các cung nhân đối với chuyện này hữu mục cộng đổ(*), nói thí dụ như hôm nay một đống tấu chương bất chợt được dâng lên, lúc đó vừa đi được mấy bước chưa ra đến cửa điện lại phải quay trở lại. Còn có mấy ngày nay đi dạo qua Ngự Hoa viên như bình thường, ngắm nhìn phong cảnh, dẫn một đám người đi tới đi lui, có lúc nhìn phương hướng của bọn họ như là tới Phượng Nghi cung của hoàng hậu, kết quả đi tới cửa hoàng thượng lại phải quay lại...

(*)hữu mục cộng đổ: rõ như ban ngày

Người của Thừa Kiền cung biểu thị bảo bối đã mệt rồi, bảo bối muốn đổi cung!

Trương Hòa không nông cạn như mấy cung nhân, ông đoán rằng hoàng thượng và hoàng hậu nương nương chắc là mâu thuẫn nội bộ, dù sao nhìn bộ dáng hoàng thượng cũng giống như làm sai chuyện gì nên không dám gặp hoàng hậu nương nương. Trương Hòa chuyên tâm ở bên cạnh hoàng thượng luôn trong bộ dáng ngẩn ngẩn ngơ ngơ, ông biết bây giờ phải giúp hoàng thượng tìm một lý đo để đi tìm hoàng hậu nương nương, bằng không hoàng thượng ba ngày nay cứ đi dạo suốt, năm ngày sau thì hành động đi dạo không thể dừng trong một khoảng thời gian ngắn, aiz, hoàng thượng bình thường khôn khéo như vậy, sao đến lúc này lại hồ đồ thế. Hic, Trương Hòa phát hiện ý nghĩ của mình đã là đại nghịch bất đạo, vội vã thu liễm những tâm tư khác, toàn tâm toàn ý suy tính xem cần lý do gì.

Nhắc tới cũng thật vừa khéo, hai ba lý do này lại tự tìm tới cửa.

Nguyên nhân là chuyện của bọn Vệ Thanh và Ninh Tuyên. Vệ Thanh thì không có gì lắm, chỉ cần đem bảng cửu chương đã viết sai người gửi đi là được. Thế nhưng Ninh Tuyên người này, cứ một mực muốn tìm tới thảo luận trước mặt Hứa Nặc, ai khuyên cũng không được gã. Hứa Nặc không có cách nào khác, chỉ có thể bảo A Ly đến tìm Trương Hòa xem có thể hay không tùy ý ra vào cung. Hứa Nặc rất rõ, Ninh Tuyên là không có khả năng vào, cho nên cũng chỉ có thể mình tự đi ra.

Trương Hòa nghe xong ý đồ đến đây của A Ly nội tâm mừng rỡ, chỉ là ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc.

"Việc này quá mức trọng đại, để ta đi bẩm báo hoàng thượng, ngươi trước tiên đợi ở đây đi ha."

A Ly gật đầu, ngoan ngoãn đứng ở bên ngoài. Trương Hòa đẩy cửa đi vào tìm hoàng thượng báo cáo chuyện tốt.

"Hoàng thượng."

"Sao vậy? Có chuyện gì sao?" Thẩm Dập Luân ở bên trong cũng nghe được tiếng của A Ly, nhưng mà lại không nghe được cụ thể nói cái gì, thế nên Thẩm Dập Luân tự động hiểu thành Hứa Nặc muốn mời mình đến Phượng Nghi cung, đây là chuyện rất tốt! Bởi vậy trong giọng nói mang theo vài phần mừng rỡ.

Trương Hòa biết không thể tránh được, lão lão thật thật đem ý của A Ly truyền đạt cho hoàng thượng. Sau đó ông phát hiện sắc mặt hoàng thượng đã đen đến không thể đen hơn.

Thẩm Dập Luân thực sự rất tức giận! Thì ra mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên chỉ có mình? Y còn muốn tìm nam nhân khác? Không được! Y không được!

Trương Hòa nhìn thần sắc hoàng thượng, không khỏi thở dài:

"Hoàng thượng, theo như lão nô thấy, này không hẳn không phải chuyện tốt."

"Hả? Ngươi có ý gì sao?" Thẩm Dập Luân nhìn về phía Trương Hòa.

"Hoàng thượng người nghĩ xem, chuyện này là chuyện quan trọng, người nhất định phải cùng hoàng hậu nương nương ngay mặt nói rõ, hơn nữa nếu như hoàng thượng đáp ứng hoàng hậu nương nương rồi, nương nương tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng ắt nhớ kỹ."

Thẩm Dập Luân nghe được "Phải ngay mặt nói chuyện" cũng rất thoải mái, lại nghe được Hứa Nặc trong lòng nhớ kỹ mình, thì càng không thể thoải mái hơn.

"Ừm, ngươi nói rất có lý, chuyện này rất lớn, trẫm phải cùng hoàng hậu nói chuyện cho rõ. Người đâu, bãi giá Phượng Nghi cung."

"Vâng! Lão nô lập tức truyền lệnh." Trương Hòa lui xuống, đi ra bên ngoài nói với A Ly: "Ngươi quay về với hoàng hậu nương nương đi, nói chuyện này tương đối trọng yếu, hoàng thượng cần cùng hoàng hậu mật đàm. Hoàng thượng lát nữa sẽ qua ngay, ngươi đi trước bẩm báo hoàng hậu nương nương ha."

"Được!" A Ly vừa nghe trọng yếu, liền nhanh chân chạy về nói lại cho Hứa Nặc.

Hứa Nặc nghe xong lời A Ly thì không nói gì, nên làm gì đây nên làm gì đây. A Ly thấy công tử có chút lạ, lại không biết làm sao khuyên giải an ủi, thế là càng thêm ngóng trông hoàng thượng tới an ủi công tử!

Quả nhiên không bao lâu sau bên ngoài liền truyền đến tiếng thái giám hô to:

"Hoàng thượng giá lâm!"

Hứa Nặc vò vò vạt áo, khuôn mặt bình tĩnh ra ngoài hành lễ:

"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!"

"Nô tài (nô tỳ) tham kiến hoàng thượng!"

"Đứng lên đi!" Thẩm Dập Luân vốn có một đống lời muốn nói, thế nhưng vừa nhìn thấy mặt Hứa Nặc lãnh đạm liền một câu cũng không nói ra được.

"Hoàng thượng cần ăn bữa tối ở đây sao? Thần thiếp sẽ kêu người đi chuẩn bị." Hứa Nặc vẫn là bộ dáng bình thản không dao động, thế nhưng như vậy Thẩm Dập Luân lại càng không thoải mái.

"Không cần." Vừa mở miệng Thẩm Dập Luân liền phát hiện thanh âm của mình có chút khàn. "Khụ, các ngươi đi ra ngoài trước, ta và hoàng hậu cần nói chuyện một chút."

Mọi người cúi đầu lui xuống.

Thẩm Dập Luân nhất thời nghĩ căn phòng này an tĩnh đến đáng sợ.

"Tiểu Nặc, ta," Thẩm Dập Luân yên lặng, hắn nên nói gì? Chẳng lẽ muốn nói mình không đến y sẽ không đi tìm mình sao? Những lời này ngẫm lại cũng không thể từ miệng mình nói ra được.

"Chuyện kia," Thẩm Dập Luân vẫn là quyết định hỏi ra vấn đề xuất cung. "Ngươi muốn tùy thời xuất cung?"

"Ừ." Một chữ.

"Để dạy Ninh Tuyên kia nấu ăn?"

"Ừ." Vẫn là một chữ.

Thẩm Dập Luân có chút thất bại, hắn dứt khoát liền nói thẳng:

"Tiểu Nặc, ngươi không phải là vì chuyện lần đó mà tức giận chứ?"

Hứa Nặc cuối cùng có phản ứng:

"Ha, ta còn tưởng ngươi định xem như không có chuyện gì luôn chứ?"

Thẩm Dập Luân có điểm kinh hãi, ý của Tiểu Nặc là gì? Đây chỉ là một câu hỏi bình thường thôi sao? Hay là điềm báo của sự tức giận?

"Tiểu Nặc, xin lỗi, hôm đó," Thẩm Dập Luân dừng lại một chút, gom quyết tâm nói: "Hôm đó ta nhìn ngươi thành người khác, cho nên," Thẩm Dập Luân cũng cảm giác mình có điểm cặn bã, thế nhưng trước khi xác định Tiểu Nặc thích mình hắn phải khắc chế, ngộ nhỡ vạn nhất hù Tiểu Nặc chạy vậy thì không bù đắp được mất. "Tiểu Nặc, xin lỗi!"

Hứa Nặc ngẩng đầu nhìn hắn, Thẩm Dập Luân chổ dạ không dám cùng y đối diện.

Một lát sau, Hứa Nặc đột nhiên bật cười:

"Ha ha ha! Ta đã sớm biết là như thế, chỉ bất quá lừa ngươi mà thôi, ngươi cư nhiên tin thật, ha ha ha!"

Thẩm Dập Luân có điểm há hốc mồm, đây là tình huống gì?

Hứa Nặc cười đủ rồi, mới xoa nước mắt lúc cười giải thích:

"Ngươi khảng định không thích ta được, cho nên tình huống đó ngươi khẳng định nhận lầm người đúng không?"

"Ừ, chính là như vậy." Thẩm Dập Luân cười khổ.

"Có thể nói cho ta biết người kia là ai không?" Hứa Nặc tò mò hỏi.

Thẩm Dập Luân nhìn Hứa Nặc, trịnh trọng nói với y:

"Đáp án này ta hiện tại không thể nói cho ngươi biết, nhưng mà ngươi yên tâm, nhanh, rất nhanh ngươi có thể nhìn thấy hắn."

"Ừm, được thôi." Hứa Nặc nghe xong rõ ràng có chút thất vọng, bất quá đảo mắt một cái y đã nhớ ra chuyện trọng yếu hơn.

"À này, ta đây có thể tùy ý xuất cung sao?"

"Chuyện này, đương nhiên có thể, thế nhưng ngươi phải dẫn theo hộ vệ, không khiến ta lo lắng."

"Biết rồi biết rồi! Có thể đi ra ngoài là tốt rồi! Cảm ơn!" Hứa Nặc cười rất vui vẻ.

Hứa Nặc và Thẩm Dập Luân lúc đó như chưa từng phát sinh chuyện lúc trước, lại khôi phục hình thức ở chung như trước kia.

Thế là tối hôm đó cung nhân Thừa Kiến cung hôm đó phát hiện hoàng thượng anh minh cơ trí của bọn họ đã trở về! Quả nhiên là hoàng hậu nương nương có biện pháp!