Lại nói sau khi Hứa Nặc từ Hàm Phúc cung đi ra vừa muốn rút tay khỏi tay Thẩm Dập Luân, nhưng mà y dùng lực thì Thẩm Dập Luân cũng cố sức, Hứa Nặc tức giận nhìn về phía Thẩm Dập Luân. Thẩm Dập Luân cũng biết không thể cưỡng ép nên thuận thế thả ra.
"Được rồi, Tô Ninh kia, lớn lên có đẹp không?" Thẩm Dập Luân giống như lơ đãng hỏi.
"Tô Ninh?" Hứa Nặc theo bản năng nhíu mày, Thẩm Dập Luân sao bây giờ lại có hứng thú với Tô Ninh? Không được, chí ít bây giờ không thể để cho bọn họ cùng một chỗ, Hứa Nặc lặng lẽ nói một tiếng xin lỗi với Tô Ninh.
"Không biết nữa, có thể có." Hứa Nặc không mặn không nhạt trả lời.
Mà Thẩm Dập Luân lại cho rằng Hứa Nặc đây là bảo vệ Tô Ninh mới không để mình bết bất kỳ tin tức gì của nàng. Trong lòng càng không hài lòng, nhưng là không biểu lộ ra.
"Nếu đã như vậy cũng không sao, được rồi, lại nói tiếp ngươi còn chưa tới tửu lâu xem qua, có muốn hôm nay qua nhìn một cái không?"
"Có thể sao?" Hứa Nặc sau khi nghe được rất vui vẻ, y còn tưởng rằng không được xem nữa.
"Đương nhiên là được, hôm nay vừa lúc rảnh rỗi, cùng đi xem chút đi." Thẩm Dập Luân thấy Hứa Nặc bộ dáng tươi cười trong lòng cũng ấm áp.
"Ừ!"
"Trước đi thay một bộ quần áo khác, ngươi như vậy rất chói mắt. Lát nữa ta tới tìm ngươi."
"Được! Ta đi trước!" Hứa Nặc nói xong cũng tự chạy về cung.
Thẩm Dập Luân cười lắc đầu, thật đúng là tính trẻ con.
"Trương Hòa, ngươi đi chuẩn bị một chút, ta cùng Tiểu Nặc xuất cung một lát."
"Vâng!" Trương Hòa tâm lý đau khổ, ai nói hôm nay rảnh tỗ, nãy giờ có bao nhiêu đại thần đòi yết kiến đó, kết quả không biết ai vừa nghe nói hoàng hậu nương nương bị khi dễ liền vứt bỏ một đống đại thần chạy tới đây, nhân sinh thật là khổ không thể tả mà.
Hứa Nặc sau khi về Phượng Nghi cung liền tìm A Ly thay một bộ bạch sam bình thường.
"Công tử, các nàng có làm khó dễ người không vậy? Đều do nô tỳ lúc đó quá tùy hứng đi ra ngoài! Bằng không nô tỳ còn có thể giúp người một tay." A Ly cứ đứng đó không ngừng tự trách.
"Ây dza, A Ly ngươi cũng không cần như vậy, các nàng còn có thể hãm hại ta sao? Chẳng qua là công tử gia nhà ngươi lương thiện không tính toán thôi, còn muốn hãm hại ta? Đi tu luyện mấy trăm năm nữa đi!"
"Công tử uy vũ!" A Ly nghe xong trái lại càng thêm hưng phấn. Công tử quả nhiên là công tử, thực sự so với các nàng đạo hạnh cao hơn một bậc.
"À mà, công tử, A Ly có thể theo người đi ra ngoài được không?" A Ly hai mắt mong đợi nhìn Hứa Nặc, chớp chớp mắt.
Hứa Nặc chịu không nổi ánh mắt sáng long lanh của A Ly, không thể làm gì khác hơn là khéo léo nói:
"Ta đi hỏi hoàng thượng một chút, hắn đáp ứng thì ta cũng không có ý kiến."
"Thật tốt quá! Hoàng thượng nhất định sẽ đáp ứng công tử!" A Ly ra vẻ đang mơ mộng khung cảnh khi xuất cung, liền vui vẻ nhảy nhót đi thay quần áo.
Hứa Nặc há hốc mồm, con mắt nào của ngươi nhìn thấy hắn đáp ứng ta vậy?!
"Thế nào? Thay xong rồi?" Thẩm Dập Luân đột nhiên xuất hiện, Hứa Nặc bị dọa theo phản xạ đến ngảy dựng lên!
"Ha ha ha!" Thẩm Dập Luân sửng sốt một chút rồi phản ứng kịp bắt đầu cười không ngừng. Còn Hứa Nặc đã sớm vì động tác của mình mà mắc cỡ mặt hồng hồng, Hứa Nặc thật muốn thời gian quay lại nhất định phải uống thuốc trước!
"Ơ? Tham kiến hoàng thượng!" Lúc này A Ly cũng đi ra.
"Đứng lên đi." Thẩm Dập Luân thật vất vả ngưng cười.
A Ly trái nhìn hoàng thượng phải nhìn công tử một chút, vẫn là chạy đến bên người công tử, thấp giọng:
"Công tử, hoàng thượng đang cười cái gì vậy? Mẹ ơi? Công tử người sao lại đỏ mặt?"
Hứa Nặc oán hận liếc mắt nhìn nha đầu này, ha ha, lẽ nào phải nói với ta bị hoàng thượng khả thân khả kính(*) của ngươi hù dọa, cho nên hắn đang cười ta! Thẩm Dập Luân quả nhiên là khắc tinh của mình, gặp phải hắn se không có chuyện tốt
(*)khả thân khả kính: kiểu dễ thân dễ mến, hay được tôn trọng á /tự vả/ (thân: thân cận, gần gũi; kính: kính trọng, ngưỡng mộ)
"Công tử?" A Ly tuy rằng bị cái liếc mắt của công tử hù dọa, nhưng vẫn nỗ lực hỏi, không sai, vì phẩm chất tốt đẹp của mình, đập vỡ nồi đất cũng phải hỏi! Đại thúc đại thẩm đầu bếp đều khen mình như vậy!
"Không có gì." Hứa Nặc nỗ lực nặn ra một tia mỉm cười thân thiện: "Ta và hoàng thượng đang nói đùa."
"Ha, đó là cái gì..." Vui đùa sao? Đây là thứ A Ly thực sự không dám hỏi ra, nàng nhìn công tử cười với nàng một mảnh răng trắng, đột nhiên có loại cảm giác nếu như mình hỏi tiếp sẽ bị công tử hung hăng cắn lỗ tai, nhất định là ảo giác, công tử là người rất tốt, nhất định là tự mình nghĩ linh tinh, a, vậy mình cũng không hỏi nữa, ta nhưng là áo bông nhỏ tri kỷ(*) của công tử đó!
("tiểu áo bông tri kỷ" là "kiểu như ngoan ngoãn hiểu lòng người làm người thích người yêu ấy" (đây là ý kiến đóng góp của bạn MyKissJin) và "Kiểu như là người thân thiết, tri kỉ đó thím. Bên Trung có hay nói con gái là "áo bông nhỏ" của bố mẹ, ý là con gái tri kỉ, thân thiết, quấn quýt và hiểu lòng bố mẹ đó" (còn đây là đóng góp của bạn dungbebu) cảm ơn hai bạn ~*^^*~
Thấy A Ly cuối cùng đàng hoàng, Hứa Nặc mới thở dài một hơi, giương mắt nhìn về phía đầu sỏ gây tôi Thẩm Dập Luân, lộ ra khuôn mặt tươi cười mà mình cho là đáng sợ nhất, mà ở trong mắt Thẩm Dập Luân, lúc Hứa Nặc cười răng đều lộ ra, cặp mắt cong cong, trời ạ, trên má trái còn có một lúm đồng tiền nhỏ! Thật là đáng yêu! Tiểu Nặc nhà ta thật là đáng yêu, thật là muốn sờ cái má lúm đồng tiền kia một cái mà!
Hứa Nặc nghĩ cũng nên thu hồi lại bộ dáng tươi cười, Thẩm Dập Luân ngược lại nghĩ thật đáng tiếc, có thời gian phải để Tiểu Nặc cười một chút, thế nhưng, nếu như là khóc thì lại khác, đặc biệt ở trên giường...
(Thu hồi ngay cái suy nghĩ đấy đi -_- Tiểu Nặc nhà chúng ta không phải để... nhá -_-)
Hứa Nặc kỳ quái nhìn Thẩm Dập Luân tự nhiên quay qua chỗ khác:
"Hoàng thượng, người bị làm sao vậy?"
"Ha, không sao, chuẩn bị xong thì chúng ta lên đường thôi." Nghe thanh âm Thẩm Dập Luân tự nhiên Hứa Nặc thấy có chút thay đổi. Bất quá nếu Thẩm Dập Luân nói không sao, vậy mình cũng không cần lo lắng.
"Công tử!" A Ly gọi y, Hứa Nặc chợt vỗ đầu, thiếu chút nữa đã quên mất.
"Hoàng thượng! Có thể cho A Ly đi cùng không?"
"Có thể."
"Thật tốt quá!" A Ly nghe được câu trả lời rất vui vẻ.
Thế là Trương Hòa và A Ly ngồi ở bên ngoài xe ngựa, Thẩm Dập Luân và Hứa Nặc ở bên trong, cứ như vậy xuất cung.
(Liên tưởng đến cảnh cả nhà đi du lịch, ấm áp & hạnh phúc._.)
"Bên ngoài thật ồn ào nhỉ!" Hứa Nặc nghe các loại tiếng rao bên đường, lại nhìn các loại hàng hóa rực rỡ muôn màu, còn có A Ly không ngừng ríu ra ríu rít, không tự chủ lộ ra một cái mỉm cười. Kiếp trước y sau khi bị đưa vào trong cung chưa từng đi đâu, cho dù ở trong cung cũng bị giam ở trong tiểu viện, không được ra ngoài. Cho nên lần này có thể nói hai đời của Hứa Nặc là lần đầu tiên nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt như vậy, quả nhiên cũng có sức sống như trong tưởng tượng của y!
Thẩm Dập Luân hiện tại toàn bộ tâm tư đều đặt trên người Hứa Nặc, vốn đang tốt vô cùng, lại trong lúc bất chợt gặp vẻ bi thương lóe lên trong mắt kia, tuy rằng rất nhanh nhưng vẫn trốn không thoát đôi mắt Thẩm Dập Luân. Vì sao bi thương? Thẩm Dập Luân chợt nhìn ra bên ngoài, đại khái là Hứa Nặc lần đầu nhìn thấy cảnh sắc náo nhiệt bên ngoài, nghĩ tới đây đối với người nhà Tiểu Nặc càng thêm chán ghét, chỉ là mình bây giờ không thể động đến bọn họ, chờ đến sau này, hừ!
Bất quá sau này có thể thương xuyê dẫn y ra ngoài, như vậy Tiểu Nặc có thể thân cận ta hơn!
Xe ngựa ở trong lúc tâm tình lo lắng của hai người đã đến nơi.
"Công tử, chủ tủ, đến rồi!" Thanh âm của Trương Hòa từ bên ngoài truyền tới.
"Đã biết." Thẩm Dập Luân lên tiếng trả lời vén mành lên xuống xe, Hứa Nặc đi tới phát hiện Thẩm Dập Luân vẫn ở bên cạnh xe, thấy mình đi ra liền vươn tay.
Đây là muốn đỡ mình xuống dưới? Hứa Nặc có chút sợ hãi, bất quá vẫn nắm tay Thẩm Dập Luân nhảy xuống.
"Cảm ơn." Hứa Nặc nhẹ giọng nói.
Thẩm Dập Luân không trả lời, chỉ là nhếch khóe miệng lên biểu lộ bản thân hắn.
Hứa Nặc ngẩng đầu phát hiện tửu lâu cư nhiên ở vào đoạn đường nhộn nhịp nhất, mặt tiền của cửa hàng diện tích rất lớn, thập phần khí khá, đi bên ngoài có thể nhìn thấy các loại quang cảnh bên trong.
Hứa Nặc liếc mắt nhìn Thẩm Dập Luân, Thẩm Dập Luân gật đầu, hai người cùng đi vào.