Tại Sao Ta Còn Chưa Tiến Lãnh Cung? !

Chương 12




Buổi tối Thẩm Dập Luân như trước ngủ cùng Hứa Nặc. Hứa Nặc có lẽ ban ngày gặp nhiều chuyện tốt quá, buổi tối thế mà mơ tới kiếp trước.

Khi đó Thẩm Dập Luân đột nhiên không hiểu sau che chở một Nhu phi, lúc ban đầu cũng không có hành động gì, kết quả một ngày hoàng thượng tức giận, một phát ban chết cho hai phi tần.

Hứa Nặc lúc đó rất lâu không kịp phản ứng, trong ấn tượng của y Thẩm Dập Luân tuy rằng không hay cười thế nhưng tuyệt không phải kẻ động một chút là giết người. Sau đó nghe được cung nhân bàn tán là bởi vì hai phi tần kia tính kế làm tay Nhu phi bị thươn, nghe đâu sau này không thể làm việc gì nặng, hơn nữa nhất định phải tận tâm chăm sóc, bằng không đôi tay này coi như phế.

Hứa Nặc trong lòng hiểu rõ, nhưng kỳ quái sao hai phi tần này lại làm như vậy, các nàng bình thường không phải kẻ hay ghen tị, còn là từ vu cơ mà nâng lên, bởi vậy chủ thích ở tẩm điện đánh đàn nhảy múa, chưa bao giờ tham dự vào tranh đấu chốn hậu cung. Thẩm Dập Luân cũng bởi vì... loại vô tranh này mà phá lệ ưu ái các nàng, sau lại có chuyện tổn thương Nhu phi kia...

Hứa Nặc không nghĩ ra, thế nhưng việc đã đến nước này, y có nghĩ cũng vô ích. Bởi vì hai người các nàng rất tôn trọng Hứa Nặc, Hứa Nặc liền phái người đến nhà hai phi tần kia tặng ngân lượng, trong nhà các nàng cũng không giàu lắm, Hứa Nặc nhẹ dạ, liền phái người tặng đồ dài hạn cho bọn họ, lại không nghĩ tới một thời nhẹ dạ lại hại mình.

Hứa Nặc mở mắt ra, phát hiện trời còn chưa sáng, nằm thanh tĩnh một hồi rồi nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn vị trí bên cạnh, Thẩm Dập Luân còn đang ngủ.

Hứa Nặc thành thật nằm nghiêng để quan sát Thẩm Dập Luân dễ hơn. Nói thật thì, gương mặt này của Thẩm Dập Luân đúng là xuất chúng, Hứa Nặc còn nhớ rõ lúc trước mình lần đầu nhìn thấy hắn liền bị vẻ anh tuấn này khiến cho nói không nên lời. Sau đó...

Hứa Nặc nhìn Thẩm Dập Luân, đều nói người môi mỏng thường bội tình bạc nghĩa, dịch cô phụ nhân, nhưng khi thấy hắn thích Nhu phi kia như vậy, cũng không thể là giả nhỉ.

Hơ, Hứa Nặc có chút thẹn thùng, y nghĩ cái này làm gì chứ! Bây giờ mục tiêu chính là nâng ly chúc mừng khai trương tửu lâu, sau đó thu thật nhiều tiền, đợi đến ngày có thể xuất cung tìm một mảnh đất phong thủy, thu lưu trẻ mồ côi, như vậy vượt qua quãng đời còn lại.

Hứa Nặc âm thầm cổ vũ cho mình, thuận tiện đè thất lạc không biết tên trong đáy lòng xuống. Nghĩ thông suốt Hứa Nặc nhắm mắt lại ngủ.

Chờ sau khi Hứa Nặc bình ổn hô hấp, Thẩm Dập Luân chậm rãi mở mắt. Tính cảnh giác của hắn rất cao, bởi vậy từ lúc Hứa Nặc tỉnh lại xoay người thì hắn đã tỉnh, chỉ bất quá không để ý tới y. Thế nhưng khi hắn cảm thấy Hứa Nặc nghiêm túc nhìn mình thì, không biết tại sao, tim đột nhiên đập gia tốc, thậm chí, hắn còn muốn cảm ơn ông trời một chút, bằng không hắn tưởng mặt đỏ của mình sẽ bị Hứa Nặc nhìn ra.

Thẩm Dập Luân thực không rõ sao mình lại như vậy, nhưng dưới ánh mắt khẩn trương của Hứa Nặc cũng không phải là mình. Cảm thụ được thời gian từng giờ trôi qua, không biết qua bao lâu, hắn cảm nhận được ánh mắt Hứa Nặc dời đi, Thẩm Dập Luân yên lặng thở phào nhẹ nhõm, rồi lại có chút tiếc nuối gì đó, hắn cũng không quá rõ. Chờ sau khi Hứa Nặc ngủ mất, hắn mới dám mở mắt.

Hắn nhìn về phía Hứa Nặc đang gần trong gang tấc, nhìn rất nghiêm túc rất nghiêm túc. Thẩm Dập Luân phát hiện mình chưa từng chăm chú quan sát Hứa Nặc, Hứa Nặc da trắng thì hắn biết đấy, nhưng hắn chưa bao giờ biết Hứa Nặc lơn lên như vậy...

Thẩm Dập Luân đột nhiên phát giác mình không cách nào hình dung Hứa Nặc, y mở mắt ra là một mảnh tự nhiên đơn thuần, thế nhưng y ở suy nghĩ phán đoán của mình lại linh động như vậy, còn có y có lúc không rõ bi thương, khiến người đoán không ra.

Bất quá Thẩm Dập Luân càng thêm thích Hứa Nặc vô ưu vô lo, cứ như vậy thuần khiết như một tinh linh, chiếu sáng lên cuộc sống của mình.

Dần dần, cứ như bị khống chế, Thẩm Dập Luân vươn tay hướng tới trên mặt Hứa Nặc, xoa xoa hai cái xuống làn da, xúc cảm trơn mịn, khiến người yêu thích không dời, nghĩ, muốn tiếp tục.

Nhận thấy được suy nghĩ của mình, Thẩm Dập Luân mạnh mẽ thu tay về, nửa ngày không dám tin vào tay mình, không kiềm chế được đem hai tay xoa xoa, có vẻ xúc cảm vẫn còn vương ở đầu ngón tay.

Thẩm Dập Luân ngẩng đầu nhìn Hứa Nặc, từ vầng trán nhẵn bóng đến cái mũi khéo kéo, rồi đến đôi môi hồng nhuận của y, ở nói đó dừng lại hồi lâu, Thẩm Dập Luân nhìn như đôi môi phát ra ánh sáng màu, không tự chủ được, hầu kết giật giật. Lại nhìn xuống, cổ nhỏ nhắn, còn có vì cổ áo mở rộng mà lộ ra xương quai xanh tinh xảo, khiến người không nhịn được muốn cắn một cái, lưu lại ấn ký của mình, càng nhiều càng tốt.

Nghĩ tới đây, Thẩm Dập Luân đột nhiên lúng túng phát hiện, mình... cương.

Hít sâu một hơi, Thẩm Dập Luân ngồi dậy, có cung nữ tiến lên:

"Hoàng thượng."

"Không có gì, đi chuẩn bị nước nóng, trẫm muốn tắm rửa."

(Sao không tắm nước lạnh ấy, nước nóng càng châm lửa thì sao:3)

Cung nữ thấy có chút kỳ quái, bất quá cũng không dám suy nghĩ nhiều:

"Vâng."

Thẩm Dập Luân nhìn Hứa Nặc thật sâu rồi mới đi tắm.

Chờ lần nữa Hứa Nặc tỉnh dậy Thẩm Dập Luân đã vào triều, không biết chút nào về quá trình Thẩm Dập Luân trải qua từ thẳng đến cong hơn nữa còn bị Hứa Nặc ám ảnh không có tâm tình làm chuyện của mình.

---

Lời tác giả: Ta ngày hôm nay cư nhiên viết tới gần 1500 chữ! Ta có đúng hay không được khen thương!

23333!

Mọi người ngày hôm nay cũng có sinh lực tràn đầy nha!!

Vậy sau này cầu vote nhiều! Cầu bình luận!

Mọi người đứng lên nào 吖~~~

Lời trans: nằm dịch mỏi hết tay, đơn giản là lười ~:3