Cậu bé ngày nào vừa sinh ra đã bị bố phạt giờ đã lớn chạy nhảy vui vẻ trong sân vườn Diệp Gia....
Thấm thoát đã 3 năm trôi qua... Thật có thể nó không gì nhanh hơn thời gian, thứ duy nhất không chờ đợi bạn cũng là chính nó...
----
Cô gái xinh đẹp ngày nào giờ đã trở thành người mẹ dịu dàng , ánh mắt thông minh pha tí thâm trầm lại càng đáng yêu hơn, mặn mà hơn..
----
" Diệp Vỹ này...!!! Con hôn em gái nhẹ thôi... "
Tiểu Vy vuốt vuốt má của cậu trai hết sức xinh xắn đang hôn lên má con gái của cô..
Cậu trai này còn nhỏ mà háo sắc đến thế này đây. Gương mặt bụ bẫm này vài năm nữa thì không biết bao nhiêu thiếu nữ sẽ đổ gục...
Con gái cô mà bên tiểu yêu này không biết sẽ là cặp trời sinh hay là cặp yêu nghiệt đây nữa..
Lại có một cặp thanh mai trúc mã sao ta..ahihi
---
" Mẹ xinh đẹp ...!!! Mẹ xinh đẹp con muốn uống trà ..."
Bảo Thiên từ trong nhà đem trà chính tay cô pha ra cho chồng mình và mọi người thưởng thức..
Cô có sở thích tao nhã, tính tình dần trở nên dịu dàng sau khi sinh con..
Bảo Thiên quyết định đi học khoá trà đạo Nhật Bản gì đó, nên thay vì mỗi ngày uống cafe, giờ thì Diệp Tổng nhà ta lại chịu nổi khổ uống trà kiểu Bảo Thiên..
---
Ai đến chơi đều biết, trà Bảo Thiên pha không dễ nuốt trôi xuống cổ tí nào...
Chỉ có một người đàn ông, cam tâm tình nguyện uống mỗi ngày , không than vãn thôi. Người đàn ông đó là ai chắc hẳn mọi người đều biết cả rồi..
---
Bảo Thiên không phải cô ngốc, nhìn qua là biết mọi người né tránh chén trà của cô.
Cô ngồi xuống đưa mắt nhìn từng người một..
Vũ Ca đưa hai tay lên đầu hàng.
Tiểu Vy lúc này đang ôm con cô, một bé gái xinh xắn, cô vừa vỗ vỗ bé gái, vừa cười ha hả...
Chỉ có Diệp Tổng nhà ta, nét mặt bình thản lạnh lùng ngồi nhâm nhi tách trà sáng..
---
" Chồng..!!! Anh nói lời công bằng đi, trà em pha có ngon không ??? "
- " Ngon ...!!! "
Một câu trả lời nhanh chóng, ngắn gọn dứt khoát khiến hai vợ chồng Vũ Ca cố nhịn cười nhìn nhau... Nhưng rồi cũng phì cười.
---
Diệp Vỹ đi ngay đến chỗ bố cậu, lấy ly trà Diệp Ngôn vừa đặt xuống uống vào một hơi.
Nét mặt đang tươi cười đáng yêu bỗng trở nên tối sầm lại..
Cậu bé phun hết lên người Bảo Thiên đang đứng cạnh đó...
Bảo Thiên đứng ngây người trong giây lát thì Diệp Ngôn đã nhanh tay lau giúp cô, ôm cô vào lòng hắn..
Bảo Thiên nhìn chồng cô chiều chuộng quan tâm từng chút một, cô cảm thấy rất vui, Bảo Thiên nhìn chồng mình mĩm cười..
" Bố lừa gạt mẹ... bố không phải thương mẹ nhất đâu, mẹ đừng tin bố, để Tiểu Vỹ bảo vệ mẹ...Bố là người xấu đó...."
Cậu bé ganh tị vì thấy bố cậu đang bế mẹ cậu trong lòng, để cậu qua một bên.. Cậu thích quấn lấy mẹ, mà bố lại dành hết tình thương là sao.
Mẹ thì chỉ khi nhìn thấy bố mới nở nụ cười híp cả mắt lại.. Cậu chưa bao giờ làm cho mẹ cười tươi đến trăm hoa đua nở như vậy...
---
Bảo Thiên nghe vậy bất giác nhìn Diệp Ngôn vài giây rồi quay qua nhìn con trai mình nói mấy lời khó hiểu..
Gia Đình Tiểu Vy cũng sững người nhìn Tiểu thiếu gia họ Diệp đang nói năng gì thế.. Cậu ấy không sợ bị Diệp Ngôn ném ra khỏi cổng Diệp Gia ngay lập tức sao...
" Con không có nói bậy ...!!! Con nói sự thật, con từng nghe bố nói thương người khác nhất trên đời này, không phải mẹ xinh đẹp ..."
Diệp Ngôn nghe xong mặt tối sầm lại. Hắn làm gì mà có người phụ nữ nào khác ngoài Bảo Thiên.
Thằng nghịch tử này chán sống sao mà nói mấy lời không căn cứ đó..
Nó dành Bảo Thiên với bố nó cũng không nên bịa ra chuyện như vậy , nói xấu bố nó trước mặt nhiều người ở đây chứ...
Diệp Ngôn để Bảo Thiên xuống đứng dậy bước hai bước tới thằng con.
Bảo Thiên kéo kéo tay áo chồng cô, ý muốn hắn bỏ qua, chắc chỉ là trẻ con nói bừa...
Diệp Ngôn nhìn chầm chầm cậu bé, mắt đầy nộ khí giận dữ.
Vị tiểu thiếu gia chề môi một cái bay đến bên mẹ xinh đẹp.
Tưởng cậu bay đến núp sau lưng Bảo Thiên. Ai đâu ngờ, cậu xong tới nhưng đứng chắn lấy cô, cậu dang hai cánh tay như búp măng ra che chắn bảo vệ mẹ ...
---
" Mẹ yên tâm, con không sợ bố đâu, con bảo vệ mẹ.... Nếu con đánh không lại, mẹ thấy không ổn thì hả năng nĩ bố tha cho con nhé. Còn giờ con vẫn chưa sao ..."
Cậu bé nói nhỏ vào tai Bảo Thiên. Tuy cậu nghĩ là nhỏ nhưng âm lượng đủ để ai đang ở đó đều nghe thấy...
---
Bảo Thiên nghe vế đầu thấy hào hùng vỗ vỗ vai con trai cô, ai ngờ vế sau phải khiến cô lắc đầu mấy cái..
---
" Nói mau, tại sao con nói ta như vậy .. "
Diệp Ngôn quay lại nhìn con trai hắn lạnh lùng nói.
Cậu bé ngước nhìn mẹ xinh đẹp rồi chớp chớp mắt, cậu ta nắm lấy tay Bảo Thiên rút hết can đảm nói to :
" Con từng nghe bố nói chuyện với cậu Trác Phi... !!!
Bố nói người bố yêu và muốn bảo vệ suốt đời là Tịnh Kỳ, nói cậu Trác Phi hãy yên tâm gì gì đó đi. Con nhớ không lầm là mẹ xinh đẹp tên Bảo Thiên... Bố không thương mẹ nhất....
Còn nữa bố không thành thật với mẹ. Hôm nay, trà khó uống kinh khủng mà bố lại nói ngon ... Hại con nhém chết vì thứ trà đó..."
---
Diệp Ngôn đứng đó nghe xong cười to, hắn cười ha hả, mặt không còn tí nộ khí nào hết....
Vũ Ca và Tiểu Vy cũng không nhịn được cười...
Diệp Ngôn cất giọng vui vẻ nói với con trai hắn :
" Con tiêu đời rồi...."
Diệp Vỹ nắm chặt tay mẹ cậu ta nhìn mọi người cười vui , cậu cau mày khó hiểu.
Cậu quay lại nhìn nét mặt mẹ xinh đẹp thì thấy nét mặt đáng yêu của mẹ bay đi đâu mất, một ánh mắt phẩn nộ đang nhìn thẳng vào cậu...
" Mẹ... mẹ như vậy sẽ không xinh đâu ...!!! "
-----
Chuyện sau đó là mỗi sáng Diệp Ngôn không cần phải uống trà kiểu Bảo Thiên nữa...
--
Hiện tại trong Diệp Gia có tới hai người đàn ông, giữa trời nắng gắt cặm cụi trồng hoa hồng..
Một lớn một nhỏ, kẻ tưới nước người bón phân.....
----- Hết-----