Tại Sao Rơi Trúng Anh?

Chương 54: Em muốn tham gia




Trong thư phòng gia đình họ Diệp đang bí mật bàn bạc cho kế hoạch đánh cắp tài liệu liên quan đến nhà họ Hà.

Bảo Thiên một mực đòi tham gia vào việc nguy hiểm đợt này nhưng Diệp Ngôn thì chắc chắn sẽ không đồng ý rồi.

Tố Thanh Thanh cũng hết lời khuyên ngăn cô, cô hãy ở lại cùng bà đợi hai người đàn ông cùng hành động, nhưng cô dứt khoát không chịu mà đòi tham gia hành động lần này đối với Cổ gia...

----

Sắp tới sẽ có một buổi hội nghị quan trọng của giới ngầm phân chia thế lực ở thành phố A này...

Nơi đó nói nguy hiểm thì cũng không đúng, nói không thì lại chả ai dám tin.... Chính là tại Biệt Thự Cổ Gia...

--

Nếu theo dự tính ban đầu thì ngày hôm đó cô cũng phải xuất hiện dưới tư cách là vợ chưa cưới của Cổ Mạnh Y người mà cô vô tình cứu năm xưa, nhưng thực tại trơ trêu thay là chưa từng biết mặt nhau..

Hiện tại cô cũng không chắc họ có nắm toàn bộ thông tin về cô sau bao nhiêu năm cô sống ở nước ngoài không..

Nếu lần này xuất hiện cạnh Diệp Ngôn trong tiệc thì sẽ ra sao...???

----

" Ta đã điều tra được bằng chứng của Hà Khôn nằm trong máy tính khu vực thư phòng của ông ta, lần này chúng ta cần một người hack máy tính của ông ta để xóa sạch bằng chứng...

Cơ hội để vô được bên trong nhà họ Cổ một cách dễ dàng thì chỉ có duy nhất hội nghị hôm đó thôi, ngoài ra chúng ta khó có cơ hội nào khác ...."

Diệp Viễn nghiên cứu kỹ sơ đồ nhà họ Cổ và bố trí kế hoạch cụ thể.

---

Diệp Ngôn đột nhiên cau mày , hắn đang nhìn Bảo Thiên chằm chằm, hắn không muốn cô tham gia, mà không ngăn được cô...

Hai người lớn tuổi có mặt trong thư phòng cũng phải lắc đầu với hai vợ chồng trẻ này, người nam thì khí chất lạnh lùng ngất trời, nữ thì ánh mắt thông minh sắc bén phủ bởi lớp ngoại hình kiều diễm... May mắn họ là vợ chồng, nếu là kẻ thù thì chắc thành phố A sớm biến mất khỏi hành tinh thật sự...

" Hừm... !!! Lý An sẽ hack máy tính họ ..." Diệp Ngôn vừa nói xong thì Bảo Thiên liền tiếp lời ...

" Việc đó để em ...!!! Em tin tốc độ của mình sẽ nhanh hơn..."

Diệp Viễn nghe xong có chút ngạc nhiên, nhưng ông ấy cũng quá hiểu rõ gia đình nhà họ Hà, Hà Khôn đã có tính toán hết rồi ... Cô là át chủ bài nhà họ, thì phải có bản lĩnh gì chứ.....

Ông vội cười cười nhìn nét mặt Diệp Ngôn nhà chính ta lúc này, khó coi vô cùng.

" Không được , nguy hiểm ...." Tiếng của Diệp Ngôn nói thật to vang cả thư phòng đã được cách âm của hắn ...

----

Hắn nắm lấy tay của Bảo Thiên đi về phòng trong chốc lát.. Tố Thanh Thanh nhìn chồng mình ra hiệu ngăn con trai lại, tránh làm tổn thương đến vợ mình lúc nóng giận...

Diệp Viễn thấy vậy vẫn ngồi xem kế hoạch miệng hô vang ra :

" Còn làm sao coi được đấy ..... "

Âm thanh trả lời nhanh chóng "

" Sẽ không làm mất mặt ba ..... "

Mẹ chồng ngồi đó nhìn hai cha con họ cảm thấy hết thuốc chữa..

Cơn giận hôm trước chưa nguôi, cơn giận mới lại kéo đến .

Việc gì cũng dịu dàng ngọt ngào, nhưng khi đụng đến an nguy và có thể nguy hiểm đến Bảo Thiên thì bất cứ lúc nào hắn cũng không thể giữ nổi bình tĩnh... Ánh mắt không thể nào lạnh giá hơn được nữa...

----

" Ầm ..." Tiếng cửa phòng đóng lại...

" Buông tay em ra ... Nhanh ... Diệp Ngôn ... Anh đang nổi điên gì vậy ..." cô hét lên sau khi về phòng.

Bảo Thiên bị ném lên giường chưa kịp định hình ...

" Anh chiều em quá, nên em không bao giờ nghe lời anh ..." hắn tức giận hiện cả trong ánh mắt lẫn hành động bên ngoài ...

Dù mạnh mẽ thế nào thì cũng chỉ là phụ nữ chân yếu tay mềm, Cô ngồi dậy nhìn Diệp Ngôn, nước mắt rưng rưng vì vừa tức giận, vừa bị ánh mắt giận dữ đang nhìn mình...

Hắn thấy vậy, cảm giác tức giận đột nhiên bay vụt ra ngoài sao hỏa ngay, Diệp Ngôn lúng túng ôm Bảo Thiên vào lòng khẽ nói :

" Anh đã nói không được, nếu em bị phát hiện, họ có thể lấy mạng em trong tích tắc... đó là Cổ gia, họ là đen chứ không phải trắng, rất nguy hiểm..."

Diệp Ngôn vừa nói vừa siết thật chặt Bảo Thiên vào người hắn... Cảm giác trái tim hắn đang đập loạn nhịp, trong ánh mắt có tí nỗi sợ tuy được che giấu kỹ nhưng vẫn cảm nhận được.. Nỗi sợ mất đi bảo bối mà hắn phải bất lực nếu việc đó xảy ra...

Bảo Thiên nở nụ cười , ngước lên nhìn vào ánh mắt chồng cô, tay sờ vào ngực trái của hắn :

" Được rồi, em sẽ không tham gia ..." cô nói nhưng có chút do dự, Diệp Ngôn cũng cảm nhận được nhưng hắn ta nếu không muốn cô đi, thì chắc đã có sắp đặt phòng việc Bảo Thiên tự ý hành động...

Nghe xong lời nói đó hắn hôn lên trán cô, mĩm cười nhẹ nhàng :

" Anh không kiềm nổi cơn nóng giận khi sợ em gặp nguy hiểm, trước đây anh nghĩ có vợ thông minh tốt thật, giờ anh nên nghĩ lại có nên đánh cho em mất trí lần nữa không... Có thể như vậy sẽ an toàn hơn...."

Cô nghe xong nheo mắt lườm hắn , bất giác nhìn thấy người đàn ông này đáng yêu làm sao .

---

Ánh mắt Bảo Thiên nhìn chồng cô, không nỡ làm Diệp Ngôn lo lắng, nhưng nếu không chính cô ra tay thì uổng phí bao năm cô được đào tạo cho việc tốt ngày hôm nay rồi...

Diệp Ngôn suy nghĩ trong đầu, thật bất lực với người vợ như cô, hắn thật sự muốn biến cô thành một cô ngốc ngay lúc này để đỡ suy mưu tính kế. Ai kêu hắn yêu cô làm gì, yêu đúng thiên thần có linh hồn và vóc dáng của yêu nghiệt ...

" Anh định làm gì ..... " Ai đó ôm eo cô đặt cô xuống giường với ánh mắt không còn tí nào lạnh lùng nữa ...

" Hậu quả của việc chống đối Diệp Ngôn ...."

- " Gì chứ... không , em biết lỗi rồi .....^^"