Tại Sao Rơi Trúng Anh?

Chương 42: Ngày viếng mộ




Sáng hôm sau :

Tịnh Kỳ một mình lặng lẽ đi chuẩn bị mọi thứ để đến viếng mộ mẹ cô. Mẹ cô cũng như cô, trong cái Hà Gia này cho đến lúc mất đi cũng chẳng có tiếng nói gì.. Họ thật sự có phần trọng nam khinh nữ.

Ông cô ngoài mặt lại rất thương đứa cháu gái này, thật sự mà nói,cô có được sự yêu thương từ Hà Khôn chỉ có thể dùng 3 từ để miêu tả :

" Đột biến gen.. "

Từ nhỏ Tịnh Kỳ đã rất thông minh, nhanh nhẹn lại hiểu chuyện nên Hà Khôn ( ông nội ) nghĩ đứa cháu này sau khi lớn lên sẽ giúp ích rất nhiều cho ông . Từ đó ông luôn bồi dưỡng cô, đào tạo như một thứ vũ khí đem đi chiến đấu mà thôi..

----

Đến viếng mẹ, Tịnh Kỳ chỉ một thân một mình, bóng lưng thật cô bạc. Mộ mẹ cô được chôn cất hơi xa thành phố một tí, nơi đó cũng ít người qua lại... Tịnh Kỳ nói với vệ sĩ trong nhà :

" Tôi muốn yên tĩnh thăm viếng, các anh không cần đi theo, tôi tự đi taxi được..."

Vệ sĩ cũng không nghi ngờ gì, chí ít cô cũng là tiểu thư trong nhà họ Hà chứ không phải tội phạm bị giam cầm. Họ cũng chưa được lệnh phải nhất thiết giám sát cô quá chặt chẽ..

----

Cô đi taxi đến ngoại ô thành phố, leo từng bậc thang một lên trên một đỉnh tháp của một ngọn đồi nơi mẹ cô được chôn cất. Nơi khá hoang vắng nhưng lại rất thiên nhiên thoải mái, đến đây tâm hồn cũng thư thái đi bội phần.

---

Tịnh Kỳ lấy hoa ra đặt xuống, cô lại lấy làm ngạc nhiên.. Trước mộ mẹ cô đã có một bó hoa tươi và đã được ai đó dọn dẹp thật sạch sẽ lá khô và bụi bặm....

Cô nghĩ mãi chắc là do phía bên tòa tháp, người trong đó canh giữ khu vực này, biết hôm nay là ngày giỗ nên đặt biệt dọn dẹp. Nếu ba và ông của cô thì không thể nào rồi....

( hí hí sao không nghĩ là Diệp Ngôn nhỉ.........đúng rồi, càng không thể Diệp Ngôn được, anh ấy làm sao biết được chứ...)

---

Tịnh Kỳ đặt bó hoa xuống trước mộ mẹ cô, quỳ xuống tâm sự cùng bà ấy....

"Con từng bị tai nạn mất đi ký ức, cũng chính người gây ra việc ấy, đã tạo nên một ký ức mới hoàn toàn tươi đẹp cho con.... Con chưa hề trách anh ấy, chỉ muốn cảm ơn anh.

Thật ra, con ước gì mình là Bảo Thiên mãi mãi ở bên anh ấy thôi, không phải là Hà Tịnh Kỳ bây giờ....Nhưng... Con thật sự yêu anh ấy mất rồi, nên phải chọn rời đi. Nếu ông và ba biết chuyện, sẽ lấy con ra làm món hàng trao đổi quyền lực của anh ấy, con thật sự không muốn tình yêu của con bị bọn họ làm thành ra vậy ... Nên rời xa anh ấy là cách tốt nhất ... Con gái thật ngốc đúng không ..."

----

Ai đó đang đứng dưới tán cây phía sau nghe rõ từng lời từng chữ một. Mắt người đàn ông nào đó cũng đỏ cả lên rồi, tim cũng đang đau thắt lại, muốn chạy lại bảo vệ cô ngay lập tức, lau sạch nước mắt cho cô, ôm cô vào lòng dùng cả cuộc đời này để đem hạnh phúc lại cho cô.

---

Cạnh bên, trợ lý của ai đó, cũng đang lấy khăn lau nước mắt sụt sùi cảm động mà khóc sắp thành tiếng :

" Vợ tôi tỏ tình với tôi ... cậu đứng đây nghe lén làm gì thế ... mau mau đi xuống kêu người canh gác xung quanh ..."

Diệp Ngôn nhắn tin vô màn hình điện thoại , đưa sát vào mặt Lý An đang mắt mũi đầm đìa với vẻ mặt đau thương kia....

----

Thấy Lý An còn chưa chịu đi hắn quay lại liếc thêm cái nữa...

Lý An giơ tay ra hiệu cố lên rồi chạy đi như cơn gió... ( ở đó thêm chút nữa chắc Diệp Tổng đạp cậu bay xuống núi luôn khỏi đi cho mệt đó ...)

----

Diệp Ngôn bước đến mộ mẹ Bảo Thiên ( lúc này nên gọi là Bảo Thiên nhé )

" Mẹ vợ đại nhân...!! Còn là Diệp Ngôn chồng của Bảo Thiên ... không là Tịnh Kỳ mới đúng ... con hứa sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy đến khi cả hai cùng rời khỏi thế gian này, Mẹ vợ cứ yên nghĩ nhé..." Nói xong hắn đốt một nén hương rồi cúi lại mẹ cô.....

Sau đó Diệp Ngôn quay qua nhìn Bảo Thiên với ánh mắt rạng ngời , trên mi còn vương chút ẩm ướt do vừa xúc động khi nghe cô thổ lộ chân tình, Hắn tươi cười kéo cô lại, hôn trán cô một cái....

Bảo Thiên lúc này nhìn hắn xuất hiện rồi chết đứng như trời giáng.

Cô đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ai kia đã nghe hết lời tâm sự trong lòng cô.

Ôi...!! Vừa bất ngờ, vừa cảm động, vừa mất mặt, nhiều cảm xúc đan xen quá.

Quan trọng nhất là, vị Diệp Tổng đang đứng trước mặt nhìn cô đây là thực, không phải mơ, không thể nào như thế được ....

Cô cất lên một tiếng

" Chồng... ...." Rồi vội cố tình chỉnh lại ngay. Nhưng nét mặt vui mừng không thể dấu đi đâu được.

" À không.... Diệp Tổng ..." rồi Bảo Thiên lấy lại bình tĩnh nhìn anh hỏi to :

" Tại sao anh biết em ở đây ... nói mau ... Tại sao lại nghe lén em nói chuyện ..."