Tại Sao Rơi Trúng Anh?

Chương 28: Ngất lúc nào chả hay




------

Bảo Thiên về đến nhà , Quản gia Lâm chạy đến hỏi cô đã ăn gì chưa, cô vội hỏi lại :

" Anh ấy ăn gì chưa ..."

Quản gia Lâm lắc đầu nói :

" Từ nãy cậu chủ về đã đi vào thư phòng làm việc, không ăn không nói tiếng nào ..."

----

Cô vội đi lên thư phòng cửa không đóng, cô đứng ngoài nhìn vào thấy hắn đang đọc tài liệu tập trung làm việc....

Cô cũng không muốn làm phiền...

Thật ra với vị trí đứng của cô thường ngày hắn đã thấy và kêu cô vào rồi, nhưng hôm nay đứng cả buổi vẫn không có động tĩnh gì.

Bảo Thiên buồn bã đi về phòng mình , tắm thay trang phục xong nằm chờ hắn về phòng.

Nhưng cô cứ đợi cứ đợi mãi, lòng vẫn muốn chạy qua xin lỗi , người có lỗi trước là hắn mà....

Thế nhưng lúc chiều ai đó đã làm trò trẻ con chọc tức ai kia rồi, nên tính ra khó mà nói ai nên xin lỗi ai trước lúc này à....

Nghĩ ngợi rồi ngủ quên lúc nào không hay...

Sáng đến cô thức dậy như mọi người ôm chòm qua kế bên thì chăn gói lạnh lẽo khó chịu.

Bước xuống ăn sáng thì hắn đã đi làm từ lúc nào rồi, cô cũng chẳng muốn ăn....

Cô ngồi đó Át Xì mấy cái chắc do hôm qua mắc mưa rồi đi chơi cả đêm nên chắc cảm lạnh rồi.

Mà cảm có lạnh bao nhiêu cũng không lạnh bằng ai đó chẳng dòm chẳng ngó mình một cái....

Bảo Thiên ủ rũ lên xe đến công ty....

Tiểu Vy biết cô đang buồn an ủi cô, vơ vơ tay sờ trán cô nói:

" Bảo Thiên à, hình như cậu bị sốt rồi ....Uống thuốc vào đi..."

Cô nói từ sáng giờ cô không ăn gì nên không uống thuốc được, chút ăn trưa xong cô sẽ uống...

-----

Thế là đến ăn trưa cô cũng chả thèm ăn cứ nằm úp mặt trên bàn hơi khó chịu trong người, mắt nóng và rất cay...

Cô ngủ thiếp đi đến lúc nào cũng không hay......

Tỉnh lại thì đã ở nhà và tay đang được truyền nước....

Cô giật mình thấy Tiểu Vy đang ngồi kế bên mình cô còn mơ màng hỏi:

" Tớ sao thế ..."

Tiểu Vy kể lại đầu đuôi sự việc :

" Tớ đi ăn trưa về thấy cậu không đi ăn nên mua thức ăn về cho cậu ... nhưng về thấy cậu ngất trên bàn tớ hoảng hốt quá không biết làm sao nên là to lên là gọi nhanh cho Diệp Tổng, vợ Diệp Tổng ngất xỉu rồi...."

----

Bảo Thiên nhìn Tiểu Vy hết biết cách nói cô, thấy mặt cô như muốn khóc vì lo cho mình nên Bảo Thiên nói :

" Được rồi, được rồi tớ không trách cậu ...Rồi sao tớ về được nhà ...."

----

Bên ngoài tiếng Diệp Ngôn vọng vào :

" Việc đó còn phải hỏi sao....??"

Tiểu Vy thấy cô tỉnh rồi, Diệp Tổng đang vào nên không muốn làm phiền hai người họ liền chào hỏi Bảo Thiên và Diệp Ngôn xin phép về trước...

Diệp Ngôn gật đầu một cái, cô ấy liền lui ra trong phòng bây giờ chỉ còn hai vợ chồng họ.

Bảo Thiên không thèm nhìn anh lấy chăn đắp mặt lại, ngủ tiếp, không muốn quan tâm đến...

Diệp Ngôn tay đang cầm thức ăn cho cô, để xuống bàn kéo chăn cô ra, đỡ cô ngồi dậy, nhưng Bảo Thiên vẫn còn giận hắn nên không cho hắn đỡ...

Diệp Ngôn hết cách phải lên tiếng nói :

" Em trẻ con đủ chưa hả...."

---

Hắn biết cô đang làm trò gì hết, biết cô cố tình chọc tức cho hắn điên lên, nhưng hắn không giận chỉ buồn cô mà thôi, tình cảm không nên dùng cách mượn

người khác để giáo huấn người mình yêu, muốn gì thì hãy nói rõ với nhau, cô lúc tức giận đã hành động quá trẻ con...

------

Bảo Thiên nhắm mắt nhưng nước mắt rơi lộp độp vì thấy mình sai rồi, nhưng không biết nói thế nào sĩ diện lại không thèm xin lỗi...

Cô không chịu mở mắt ra nhìn hắn nói, cô úp mặt xuống gối vừa khóc to vừa nói :

" Tất cả là do anh hết, anh không nói lý lẽ, em không muốn nói chuyện với anh, vì ghen tuông mà lớn tiếng với em ..."

----

Hắn vuốt hết tóc che mặt cô lại, nhẹ nhàng hôn vào tai của cô nói nhỏ vào đó: " Anh xin lỗi, anh không dám nữa, bà xã đại nhân rộng lượng bỏ qua, anh đã hạ mình lắm rồi, không lẽ em muốn anh nói thật to để anh mất mặt trước mọi người sao ..."

----

Cô nghe xong vừa khóc nước mắt còn đầm đìa ra đó, lại mĩm cười từ từ ngước mặt ra nhìn hắn :

" Tại sao không nói sớm hơn như thế ..."

Hắn đỡ cô ngồi dậy, cầm chén cháo vừa thổi vừa đúc cô ăn từng muỗng chậm rãi nói :

" Anh buồn em, vì giận anh mà đi xe người khác, lợi dụng người khác để chọc tức anh, làm anh buồn.... Nên ..!!! Em đã đạt được mục đích rồi đấy, anh thật sự rất buồn ..."

---

Cô nghe xong, miệng mếu xuống, mắt rưng rưng muốn nói xin lỗi mà không ra lời...

Người đàn ông này sâu trong tâm tình là người có trái tim thật dịu dàng, tình yêu thật mãnh liệt, vẻ ngoài lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm nhưng vẫn không che đậy được sự nóng bỏng của trái tim anh...

" Anh không giận, anh chỉ buồn, vì sao ??? Vì anh yêu cô ..."

---

Cô cảm thấy mình thật hạnh phúc biết bao mà lại đi tìm cách chọc giận xua đuổi nó, thật ngu xuẩn quá mà...

---

Cô ăn từng muỗng cháo, mắt rưng rưng, rơi giọt nào hắn lao giọt nấy.

Một lát sau mới lên tiếng :

" Khóc lóc gì mãi thế, có nín ngay cho anh không ...??? "

----

Bảo Thiên im lặng cố gắng hic hic mấy cái nín khóc...

Diệp Ngôn để chén cháo xuống vuốt tóc cô :

" Lần này lại ngoan thế, không thái độ chóng đối nữa à ..."

Cô liếc nhẹ hắn một cái ngay sau câu nói hắn vừa chỉ trích tính ngang bướng của cô.

Hắn mĩm cười đứng lên đi ra ngoài , Bảo Thiên liền hỏi :

" Anh đi đâu thế ...Em ....!!! "

Cô đang muốn hắn ở lại bên cô, cả đêm qua cô ngủ một mình, lạnh lẽo thật sự không muốn hôm nay lại như thế....

Nhưng sợ hắn bận công việc nên đang nói nữa chừng cô ngừng lại

" Vậy thôi anh đi làm việc cho xong đi ..."

Diệp Ngôn đi đến phía cửa liền quay lại nói :

" Đợi anh tí... Anh hiện tại không có việc gì, việc quan trọng của anh bây giờ là bên cạnh chăm sóc em ...""