Tại Sao Rơi Trúng Anh?

Chương 27: Trò trẻ con




Bảo Thiên đi về phòng làm việc mà mặt cô nóng bừng bừng.

Tiểu Vy thấy Bảo Thiên như thế biết là có chuyện lớn mới xảy ra rồi...

Bảo Thiên ngồi xuống tập trung làm việc như không có chuyện gì hết...

----

Giám đốc Châu đi lại hỏi thăm cô, cô ngước lên nhìn anh tươi cười trả lời không có việc gì, chỉ là ... cô nói đến đó thì Châu Tuấn mới nói tiếp :

" Phải chuyện tạp chí không, chúng tôi nghe Tiểu Vy tường trình lại vụ đó rồi, thật tội cho Tiểu Thiên phải gặp phải thị phi... cố lên nhé ..."

----

Mọi người trong phòng cũng nhìn nhìn Bảo Thiên không nói gì thêm...

Tiểu Vy thấy vậy cũng không dám hỏi thêm, thì một hồi sau Bảo Thiên nói chiều tớ không muốn về nhà cậu đi mua sắm cùng tớ nhé, dù gì mấy ngày trước cũng vừa lãnh lương mà...

Tiểu Vy thấy vậy chắc chắn là không từ chói cô rồi,, Cô ấy cũng hiểu Bảo Thiên chắc vừa mới bị Diệp Tổng la mắng đấy... Lỗi cũng chính do cô ấy gây ra ... haizz

----

Chiều đó khi tan ca Bảo Thiên gọi điện thoại cho vệ sĩ bảo anh về trước cô cùng đi tàu điện với Tiểu Vy đi mua sắm sẽ về sau.

Vệ sĩ có vẻ khó xử nhưng cũng không dám làm phật ý của phu nhân nên đành về trước ... ( chắc cú là có báo ai đó rồi ...)

----

Bảo Thiên và Tiểu Vy vừa bước ra cổng thì thấy chiếc siêu xe cực bóng loáng, kiểu tân thời mới nhất...

Cô đoán ngay là cái tên Vũ Ca Ca biến thái tự ảo tưởng cô là của hắn đây mà...

Đúng như cô nghĩ, hắn trong xe bước ra chào hai cô. Bảo Thiên cũng rất chi là bình tĩnh chào lại và luôn giữ nụ cười tươi...

----

Tiểu Vy thấy thần thái ngời ngợi điển trai kiểu minh tinh điện ảnh, cũng nghe danh anh đã lâu mới được gặp bên ngoài không khỏi trầm trồ khen ngợi....

Đột nhiên cô ấy nhớ ra anh trai này từng giúp mình trong bar nên vội nói :

" Cám ơn anh, anh Vũ, em là cô gái say xỉn gây chuyện làm hại anh bị thương ạ, em rất xin lỗi vì việc đó ..."

---

Vũ Đình Văn nghe xong mắt vẫn hướng về Bảo Thiên nói to :

" Lúc đó là tôi không phải giúp cô, cô không thấy tạp chí ghi à, Tôi giúp Bảo Thiên, nên cô không cần biết ơn hay thậm chí có ý muốn trả ơn....."

---

Giọng hắn vừa thể hiện vừa kêu ngạo làm Bảo Thiên thật sự muốn đánh cho hắn tỉnh lại.

Bảo Thiên nhìn hắn cười nhẹ, hắn liền sáng hai mắt lên

( thật ra tên này không háo sắc, sắc bên hắn thì đầy, mà Bảo Thiên thật hay ở chỗ chỉ cần một nụ cười có thể làm sập hai tường thành vững trãi, cần học hỏi... đúng là cần học hỏi ...)

Tiểu Vy nhìn thấy vậy cũng hiểu ra chuyện gì đang diễn ra.

----

Bảo Thiên nói :

" nếu đã vì tôi đến đây, thì làm ơn chở giúp bọn tôi đến Trung Tâm thương mại được không ?? "

Tiểu Vy nghe xong nhìn Bảo Thiên giật mình nghĩ ::

" Cậu này, cậu không sợ Diệp Tổng biết sẽ giết chết cậu luôn sao ..."

Bảo Thiên hiểu ý Tiểu Vy vỗ vào tay cô ấy nói

" không sao đâu..."

-----

Thật ra mà nói cô đang muốn cho Diệp Tổng đại nhân biết mà. Cô nhìn nhìn hai vệ sĩ bên kia rồi bước lên xe của Vũ Ca....

----

Đến Trung Tâm Thương Mại hai cô gái bước xuống cảm ơn anh ta xong cùng nhau bước vào trong.

Ai ngờ, hắn ta không rời khỏi đó mà lại đổ xe và đi theo hai người họ.

Bảo Thiên thấy vậy cũng không thèm để tâm tới cùng Tiểu Vy đi mua sắm...

Cô nghĩ trong lòng mình làm vậy chắc Diệp Ngôn sẽ tức một trận lôi đình rồi đi đến tận đây tìm mình bắt về...

Lúc đó mình không về xem thử có nhỏ giọng xuống năng nĩ mình không. Nghĩ vậy cô khoái chí vì sẽ trị được bệnh ghen tuông vô cớ của hắn.

----

Ai ngờ lần này thông minh cho lắm, nhưng đã nghĩ sai về một người đàn ông rồi Bảo Thiên ạ...

Vũ Ca cứ đi theo họ, đến Bảo Thiên cũng cảm thấy anh ấy hơi phiền phức liền đứng lại nói :

" Tôi đã cảm ơn anh rồi, sao anh còn đi theo đuôi thế kia ..."

---

Vũ Ca cười cuối lại gần Bảo Thiên nói nhưng cô kịp thời né ra giữ khoảng cách với hắn, hắn cười nhếch miệng nói với cô:

" Em định lấy anh ra làm trò để chọc tức Diệp Ngôn, nên thôi a sẽ cố hợp tác diễn cho em vui ..."

Thật ra hắn đã biết mục đích cô lên xe hắn vì bên kia hai vệ sĩ Diệp Ngôn đang nhìn chằm chằm...

Bảo Thiên cảm thấy lúc này không biết chui đâu trốn cho rồi, cô mới làm đều ngu ngốc như bao cô gái tầm thường khác, và lại bị Vũ Ca phát hiện cố tình nói cho cô biết anh ta biết hết, thì có nghĩa Diệp Ngôn cũng sẽ biết điều đó.

Hèn chi, tới giờ này chả có cuộc gọi, chả ai đến đón cô về...

Bảo Thiên cảm thấy mình lúc này thật sự rất trẻ con.

----

Cô quay nhìn Tiểu Vy và Vũ Ca nói :

" không mua nữa về thôi, mục đích của tớ đã bị ai đó nhìn thấu, thì ai kia lẻ nào không biết..."

Cô quay qua nhìn Vũ Ca cúi đầu thật sâu nói với hắn rằng:

" Tôi... Hạ Bảo Thiên, thật sự rất xin lỗi anh, tôi không nên vì chuyện gia đình mà lôi anh vào cuộc, nhưng tôi cũng nói rõ, tôi vẫn chỉ xem anh là ân nhân, là bạn ...."

---

Vũ Ca nhìn thái độ của cô đủ biết cô là một phụ nữ có tư duy hơn người, mạnh mẽ và thẳn thắn, nhìn cách cô từ chối lịch thiệp đi thẳng vấn đề không câu kéo hắn gì dù biết hắn là ai, đủ biết cô là người không ham danh lợi....

Người như thế, hành động như thế càng làm hắn say mê cô hơn... Nhưng hắn biết để có được trái tim cô thì còn khó hơn bảo hắn ngừng thích cô bây giờ...

Vũ Ca nhìn cô rồi nói :

" thôi được rồi, tôi đưa hai em về ...., chuyện này xem như tôi trả lại việc trên báo chí sáng nay, ngày mai không có tòa soạn nào dám đưa tin nữa đâu, Diệp Phu Nhân yên tâm, chồng em rất nhanh gọn, sợ rằng tòa soạn đó không còn tồn tại luôn là khác ..."

Bảo Thiên nhắc lại thầm trong bụng nhìn hắn ta :

" Diệp Phu Nhân... anh đang nhắc nhở là chồng tôi là trong hắc đạo đấy à, tôi biết từ lâu rồi ..."

---

Cô nhìn hắn nói : " Cám ơn ... về thôi..."