Tại Sao Rơi Trúng Anh?

Chương 24: Cố suy nghĩ




-----

Diệp Ngôn ôm cô ngồi vào lòng. Hắn nhè nhẹ vuốt vuốt hàng lông mi của cô, khẽ hôn lên đôi mắt, thuận tay một tí lại nhéo đôi gò má phúng phính của ai kia đã gầy đi không ít. Đôi vợ chồng này giống như yêu nhau từ kiếp trước nhỉ, chỉ mới xa nhau vài ngày thôi mà ai nấy cũng héo hon gầy mòn. Diệp Ngôn nhìn cô mà đau lòng nói :

" Em không biết thương bản thân thì hãy để anh thương, cứ thích lo chuyện bao đồng, giờ nhìn em đi này, gầy trông rất khó coi ..."

- " Đâu đến nổi như anh nói " Cô vẫn nhắm đôi mắt, miệng lẩm bẩm mấy câu.

- " Hừ.."

----

Bảo Thiên từ từ nhướng mắt lên liếc nhìn Diệp Ngôn một tí, Hắn nhìn xuống cô liền nhắm lại giả vờ như đang ngủ, thật ra là đang sợ bị trách mắng vì lỡ gây nên chuyện khiến hắn phải đích thân ra tay....

Cô mở mắt ra từ từ quan sát sắc mặt của hắn vô tình lại bị hút mất hồn phách bởi ánh mắt sâu thăm thẳm đang gợn từng cơn sóng kia. ..... Nét điển trai, lạnh lùng kèm phong độ cao ngạo, ôi khí chất nam nhi tỏ ra làm động lòng người....

Cô giơ tay lên sờ sờ vào chiếc cằm của hắn, đôi mắt cô say mê ngắm nhìn nó, một lúc sau cất giọng thì thào đầy ngượng ngùng :

"Trước kia là em theo đuổi anh trước đúng không ...!!! "

"...."

Cứ cô nhắc đến chuyện trước kia là hắn lại im lặng nét mặt không tự nhiên nhìn về hướng khác,. Bảo Thiên cứ nghĩ Diệp Ngôn còn giận nên không thèm chú ý đến mấy lời của cô. cô lại chìm trong suy nghĩ, nghĩ mãi trong đầu mà không tìm ra ký ức gì hết, một hồi lâu đột nhiên đầu cô rất đau, mặt trở nên tái nhợt.

Diệp Ngôn đang đọc tài liệu cảm thấy tiểu bảo bối không lẽ ngủ gật rồi sao mà nằm im lặng thế. Nhưng tay lại cứ vô thức siết chặt áo sơ mi của hắn. Hắn thấy lạ liền nhẹ nhàng đẩy ra xem thì phát hiện cô đang khó chịu. Hắn vỗ vỗ vào mặt cô hỏi :

" Bảo Bối em sao thế, mở mắt ra nhìn anh ... "

Giọng Diệp Ngôn cất lên trầm trầm có chút lo lắng làm luồng suy nghĩ trong cô đứt quãng. Cô từ từ thư giãn rồi bình tĩnh lại, cơn đau cũng từ từ tan biến.

Diệp Ngôn không hiểu việc gì đang xảy ra nên vẻ mặt nóng vội vứt cả tập hồ sơ trên bàn xuống đất... Bảo Thiên mở mắt ra lấy lại tinh thần nói :

" Em nghĩ nhiều, nên đầu em đột nhiên đau dữ dội,..."

Diệp Ngôn sững người giây lát, tay hắn hơi rung lên, đến Bảo Thiên cũng cảm thấy sự thay đổi đó, hắn có chút chần chờ rồi hỏi tiếp :

" Vậy em đã nhớ ra được gì ..."

Bảo Thiên nói không nhớ ra gì hết chỉ bị đau đầu lắm. Cô chỉ muốn nghĩ thử xem hai người họ đã từng đến với nhau như thế nào. Tại sao cô lại may mắn lọt vào lòng anh, chuyện tình của họ có đẹp hay gặp nhiều chông gai. Tuy chỉ là thoáng qua, nhưng thật rất nhiều câu hỏi chưa có lời giải hiện lên trong đầu. Làm cô vừa mơ hồ vừa cố gắng nhớ hơn .

Tiếng gọi của hắn mang thêm sự quan tâm, tay hắn lại đẩy người cô hơi mạnh, Bảo Thiên vội tỉnh táo, những câu hỏi chính cô đặt ra cũng bay đi mất dạng, không suy nghĩ tiếp cơn đau cũng theo đó mà rời đi . Diệp Ngôn nghe vậy lòng cũng nhẹ đi. Người như hắn cũng có lúc tâm động, cũng có những việc không thể khống chế toàn bộ được. Việc này lại là ở Bảo Thiên, kí ức của cô. Hắn thật sự không biết nên khóc hay nên cười chính mình lúc này. Ai cũng biết hắn đang lo điều gì đến mà....

Hắn không thèm đọc tài liệu tiếp vội ôm tiểu bảo bối của hắn về phòng đắp chăn ôm lấy cô ấy thật chặt....

Diệp Ngôn vừa xoa xoa đầu cô để cô thoải mái, vừa nói :

" Anh không cần em nhớ chuyện xưa, đến giờ anh không đủ tốt với em sao, sao em cứ muốn nhớ làm gì, quá khứ đó không quan trọng, anh mới là tương lai em cần nhớ đây này ...!!!"

Bảo Thiên nói trong lòng rằng:

" Anh ấy nói đúng, Anh là tương lai cô cần nhớ mỗi ngày, quá khứ kia có gì là quan trọng nữa, đã hứa không hỏi mà cứ quên là hỏi vu vơ ... Bảo Thiên ơi.!! Mày thật tình tệ mà .... "

Cô lúc này biết mình lại chọc giận ai đó nữa rồi. Người ta đã bận đến như vậy mà còn lo lắng cho cô đủ thứ. Cô thật cảm thấy có chút áy náy và xúc động. Thấy đầu mình không còn đau nữa, lại không muốn nghĩ lung tung, cô nhìn lên Diệp Ngôn cất giọng nói :

" Anh có thể đi làm việc tiếp, em không sao rồi..."

---

Diệp Ngôn vẫn nằm im đó mắt hướng về cô nở nụ cười say đắm chết người , tay kia vừa cởi cúc áo của mình vừa nhếch môi nói :

" Lợi dụng anh xong khỏe rồi, thì tính xua đuổi à...!!! Em nghĩ xem giờ anh nên phạt em hay bắt em trả ơn trước đây..."

Cô chưa kịp trả lời thì bị nụ hôn ấm áp của anh chặn lại mất rồi.....

( việc gì xảy ra thì tự hiểu nhé ...Tác giả không ở đó nên không biết gì đâu ...)