Diệp Tử Yên đi bộ hồi lâu, cô vô thức ngồi xuống một góc quảng trường, ngẩng đầu nhìn trời đêm
Một hạt mưa rơi xuống vai cô, khẽ đưa tay ra hứng, là cơn mưa đầu tiên trong năm của đế đô sao?
Diệp Tử Yên cứ ngồi đó, áo quần cô đã ướt sũng.
Bỗng một chiếc ô che lên đỉnh đầu cô.
Ánh mắt rơi xuống người cầm ô, là Sở Viêm cô giật mình.
Sao anh lại ở đây a?
Sở Viêm nhìn cô đang ngẩng người thì tức giận:” Cậu điên rồi sao? Ra đây tắm mưa!?
Diệp Tử Yên không phản ứng anh, Sở Viêm thở dài bất lực, anh nhẹ giọng nói:” Đi thôi mình đưa cậu về, không sẽ bị cảm lạnh”
Diệp tử Yên nghe thấy lời quan tâm của anh như đánh thẳng vào lòng cô, giọt nước mắt không nhịn được liền rơi xuống.
Cô nghẹn ngào: “ Sở Viêm cậu đừng quan tâm tôi có được không? Tôi không đáng”
Sở Viêm thấy cô khóc liền không biết làm sao.
Anh cúi người lau nước mắt cho cô:” Ngoan nào, không khóc.
Tôi không quan tâm cậu thì quan tâm ai a”
Diệp Tử Yên khóc càng dữ dội hơn.
Mấy ngày nay mọi chuyện xảy ra làm cô mất phương hướng, tâm sự trong lòng càng nhiều.
Nhìn thấy Sở Viêm quan tâm mình tâm trạng liền bộc phát
Sở Viêm thấy cô khóc đến đáng thương tim liền siết lại.
Lấy áo vest khoác lên người cô
Thấy cô ổn định được tâm trạng, Sở Viêm liền đưa cô về chung cư của mình.
Ngồi khóc trong mưa lâu như vậy rất dễ bị cảm
Đưa cho cô bộ quần áo mới: “ cậu mau vào thay đi”
Diệp Tử Yên nhận lấy bộ đồ, lúc này cô mới ý thức được mình đang trong nhà của Sở Viêm a, cô nhanh chóng vào tắm rồi thay quần áo ướt ra.
Cô khẽ nói: “ Sở Viêm cậu cũng mau đi tắm a.
Không sẽ cảm lạnh”
Sở Viêm đưa cho cô ly trà gừng nóng hổi rồi mới đi vào phòng tắm.
Cửa phòng vừa đóng lại, Diệp Tử Yên nằm xuống đấm vào sofa, gào thét trong lòng: tiêu rồi quá mất mặt rồi.
Ngồi khóc trước mặt cậu ấy lâu như vậy, nhất định trông rất xấu a.
Diệp Tử Yên mày đúng là ngu ngốc mà.
Diệp Tử Yên sau một hồi thầm mắng bản thân quay sang đánh giá căn hộ của anh.
Rất sạch sẽ a, mọi thứ trong nhà đều theo gam màu tối, nhìn vào là biết không có bàn tay phụ nữ rồi.
Nghĩ đến đây lòng cô liền vui sướng
Sở Viêm tắm xong, bước ra ngồi xuống bên cạnh cô.
Cả hai đều im lặng cho đến khi Diệp Tử Yên hỏi anh: “ Sở Viêm, sao cậu lại học Thanh Hoa?”
Sở Viêm giọng trầm thấp trả lời cô:” Bắc Đại hay Thanh Hoa đều rất tốt, nhưng Bắc Đại không còn thứ tôi cần, Không muốn học nữa”
Diệp Tử Yên trầm mặc: “ Vậy sao”
Sở Viêm đứng dậy chỉ vào phòng ngủ: “ Cũng trễ rồi, cậu ở lại đây đi”
Diệp Tử Yên: “ Tôi ngủ trong đó rồi cậu ngủ đâu a” Lúc nãy cô chỉ thấy có một phòng ngủ a
Sở Viêm chỉ sofa lại nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy: “ Diệp Tử Yên cậu có biết mình đang ở trong nhà một người đàn ông bình thường khỏe mạnh không”
Diệp Tử Yên khẽ nuốt nước bọt: “ Tôi vào phòng, Cậu ngủ ngon a”.
Diệp Tử Yên vào phòng liền khóa của lại.
Nằm xuống giường, xung quanh đều là mùi bạc hà thanh mát của Sở Viêm a
Sở Viêm nhìn cửa phòng đóng lại liền thở dài.
Cậu đúng là ông trời phái xuống làm khổ tôi
Diệp Tử Yên nằm trên giường lăn qua lăn lại, nhớ câu nói của Sở Viêm.
Cậu ấy nói quan tâm mình là thật sao? Sở Viêm cậu ấy thích mình sao?
Suy nghĩ lung tụng một hồi, mí mắt Diệp Tử Yên nặng trĩu.
Cô chìm vào giấc ngủ.