Edit: Văn Văn.
Beta-er: Heo🐷
Vương Trường Kiều đưa lưng về phía cửa của cửa hàng quần áo, gọi điện thoại, cô ta là người miệng như cái loa, cách mười tám con phố đều nghe được, huống chi Lý Phi Vân đứng ở trước cửa tự nhiên nghe thấy không sót một chữ.
Chờ đến khi Vương Trường Kiều nói chuyện điện thoại xong, quay đầu sang thì thấy có người đứng ở trước cửa, lúc đầu còn tưởng là khách hàng, đang chuẩn bị dùng khuôn mặt tươi cười như cúc hoa chào đón. Kết quả vừa ngẩng đầu lên thì thấy là Lý Phi Vân, phản ứng đầu tiên là hoảng sợ, tiếp theo liền sử dụng chiêu ác nhân cáo trạng trước: "Chậc, chị đứng ở cửa làm gì? Muốn hù chết người à?!"
Lý Phi Vân không nói chuyện, yên tĩnh nhìn cô ta. Vương Trường Kiều bị ánh mắt này nhìn chằm chằm đến có chút sợ hãi, vội vàng thẳng eo, ưỡn ngực, đúng lý hợp tình mà nói: "Em cũng không có nói sai, cuộc điện thoại vừa rồi chắc chị cũng nghe được, đúng không? Lời nói đó chính là lời mà em muốn nói, chuyện cũng chẳng có gì!"
"...Tôi tự hỏi lòng mình, đối xử với các người thật lòng thật dạ như thế..." Môi Lý Phi Vân run rẩy, khàn giọng nói.
Vương Trường Kiều khịt mũi coi thường: "Thật lòng thật dạ?! Nếu là thật lòng thật dạ, có bản lĩnh thì chị đừng có mà tiêu tiền đi mua quần áo, chị em chúng tôi thì phải mặc quần áo cũ của chị! Chính chị ăn xài phung phí mua quần áo mới thì thôi, thế nhưng lại kêu chúng tôi mặc quần áo cũ của chị để lại, chị nói xem, cái này là đối xử tốt như chị nói sao?!"
Khi đó, Lý Phi Vân dùng tiền cũng không phải là của Vương Trường Chí, mà là tiền của ba mình: "Cô..."
"Cô cái gì cô? Bây giờ gặp nhau rồi thì ba mặt một lời luôn đi, anh trai tôi sẽ kết hôn với chị dâu mới, chị thức thời một chút thì chạy nhanh đi dọn dẹp rồi tự cút đi, đừng có quấn lấy anh tôi không buông! Tôi nói chứ, chị sao lại không có mắt như thế? Chạy nhanh đi rồi ký tên ly hôn, nói không chừng anh tôi còn thương xót cho một ít tiền, nếu chị lại muốn tiếp tục nháo đến gà chó sủa không yên, một xu cũng đừng có mơ mà lấy!" Nói xong, Vương Trường Kiều cầm lấy cây chổi, quơ quơ vào Lý Phi Vân nói: "Tôi cảnh cáo chị, sớm cút đi đi, đừng có quấy rầy lão nương làm việc, nếu không đừng trách lão nương trở mặt không nhìn người!"
Lý Phi Vân đứng ngây người tại chỗ. Sau một lúc lâu, chờ tới khi Vương Trường Kiều thật sự cầm lấy cây chổi xua cô đi, cô mới chật vật rời đi. Mọi người trên đường tò mò nhìn người phụ nữ trung niên một tay xách túi hành lý nhỏ, một tay lau nước mắt, nhưng không ai có ý định tới chào hỏi một câu.
Cô có thể đi đâu bây giờ? Lý Phi Vân không có chỗ để đi, việc duy nhất cô có thể làm bây giờ chính là cắn chặt răng, có đánh chết cũng không ly hôn.
Cứ như vậy, cô dùng số tiền còn sót lại của mình, một trăm đồng tiền đi tìm cái khách sạn rẻ nhất vào ở. Mỗi ngày hai mươi khối, không có nước ấm, không có đồ dùng vệ sinh cá nhân, tất cả mọi thứ đều phải tự mua, ban đêm tới thì lại có vô số con muỗi, nhưng cũng coi như sống tạm qua ngày. Lý Phi Vân ở đây suốt một tuần, trong một tuần này, Vương Trường Chí có đến tìm cô, nhưng cô chính là nước mắt nước mũi chảy tùm lun đầy mặt cũng nhất quyết không chịu ly hôn, cầu Vương Trường Chí hồi tâm chuyển ý, cuối cùng đem Vương Trường Chí làm cho giận không thể áp xuống, không thèm nói chuyện nữa, nói một câu cô đừng hối hận, xoay người liền bỏ đi.
Lời này của hắn cũng không nói chơi, nếu Lý Phi Vân vẫn không chịu ly hôn, hắn liền bức cô ta không thể không ly hôn!
Vào đêm thứ tám, Lý Phi Vân khắp nơi tìm công việc đều không có kết quả, đang chuẩn bị về khách sạn. Đi trên đường một lúc, nước mắt không kiềm chế được rơi tí tách. Cô lớn tuổi, lại không bằng cấp, nói gì đến kinh nghiệm, làm bảo mẫu thì người ta cũng ngại cô già, trên người tiền tiêu chỉ còn không đến hai mươi khối, bây giờ cô nên làm gì mới tốt?
Đúng lúc này, phía sau cô đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập. Lý Phi Vân hoảng sợ, đi nhanh quay đầu thì nhìn thoáng qua, một người đàn ông thấp bé đang đi theo phía sau cô, vì đèn đường bị hỏng, cho nên thấy không rõ mặt người đó, nhưng Lý Phi Vân vẫn cảm thấy bất an trong tiềm thức. Cô càng đi nhanh hơn, muốn chạy về khách sạn một cách nhanh nhất, hoặc đi tới nơi có người qua lại. Nhưng cô tăng tốc, người đàn ông kia cũng liền tăng tốc, cô thả chậm bước chân, đối phương cũng liền làm theo, cuối cùng Lý Phi Vân sợ tới mức chết khiếp, bắt đầu hoang mang, lo sợ chạy chậm, gã đó tiến lên vài bước ấn cô xuống, che chặt miệng lại, đem người lôi tới một con hẻm nhỏ.
Mặc cho cô thét chói tai, gào thét, giãy giụa, đá đánh...Đổi lấy chính là những cái tát cùng đánh đập tàn nhẫn rơi xuống, Lý Phi Vân thống khổ gần như muốn lập tức chết đi! Cô lớn tuổi như vậy...Thế nhưng cũng sẽ có đàn ông cảm thấy hứng thú!
......
Trong chiếc xe hơi xịn cách đó không xa, một người đàn ông thon gầy, anh tuấn đang cầm kính viễn vọng nhìn một màn này, nếu nhìn kỹ, bạn sẽ phát hiện bàn tay anh ta khẽ run lên.
Người vệ sĩ ngồi đằng trước chần chờ hỏi: "Ông chủ, chúng ta có nên đi hỗ trợ hay không?"
Thi Vinh không nghĩ đi, nếu không đi, người phụ nữ đó sẽ bị cưỡng hiếp, cô ta liền sẽ ly hôn một cách ngoan ngoãn, tình yêu của cô ta cũng sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, đối với Vương Trường Chí chỉ còn lại sự căm hận. Trong trường hợp đó, tình yêu mà anh có được cũng sẽ càng thuần khiết hơn, không lẫn tạp chất. Chính là...."Đi đi."
Vì vậy, vệ sĩ đẩy cửa xe xuống, hướng về phía hẻm nhỏ chạy như điên. Đại khái năm phút đồng hồ trôi qua, một tay vệ sĩ xách theo một con chó chết hình dạng giống như một thằng đàn ông, một tay khác đem Lý Phi Vân đã bị đánh đến hôn mê bất tỉnh ôm lấy đi ra.
Thi Vinh nhìn vào tay chính mình, bạn nghĩ, tôi ngăn cản chuyện này, không có trơ mắt nhìn nó xảy ra. Nếu như bạn ở đây, hẳn sẽ là cảm thấy, kỳ thật tôi cũng tốt hơn một chút rồi, phải không?
Anh ta vẫn như cũ là một kẻ không có lòng đồng tình hay lòng thương hại với bất kỳ người hay vật xung quanh, hai chữ chính nghĩa viết như thế nào, anh ta không biết. Nhưng nếu như anh khỏe hơn, có thể gặp lại cô, nếu như thế anh nguyện ý làm người tốt vì cô.
Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn Thi Vinh một cái, không nghĩ tới ông chủ cũng có một mặt giống người bình thường như thế, theo tiên sinh lâu như vậy, ông vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảm xúc của anh có chút biến hóa.
......
Thời điểm Lý Phi Vân tỉnh dậy, chóp mũi cô tràn đầy mùi dung dịch ô-xy già, khiến cho lông mày cô cau lại, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh tuyết trắng, liếc mắt dò xét xung quanh, cô mới phát hiện thì ra chính mình đang ở trong một cái phòng bệnh. Cô đột nhiên nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi hôn mê, tức khắc sắc mặt không còn tí huyết sắc, run rẩy duỗi tay đi sờ phía dưới, bây giờ mới thấy đôi tay mình đều bị quấn thạch cao.
"Xương tay cô bị gãy, tốt nhất chớ lộn xộn."
Lý Phi Vân theo giọng nói rơi xuống nhìn qua, là một người đàn ông cao lớn, mặc áo sơ mi trắng, làn da rám nắng, thân hình rắn chắn, khí chất mạnh mẽ, vừa thấy liền biết là nhân vật không dễ chọc.
Đây là một sự thật. Các vệ sĩ của Thi Vinh đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, năng lực tự nhiên không còn gì để nói.
"Tôi..." Vừa phát ra thanh âm mới thấy cổ họng vô cùng đau rát, Lý Phi Vân khụ hai tiếng, người nọ liền đi đến, rót cho cô cốc nước, đúng lúc này y tá bước vào, liền giao cho y tá, "Cô yên tâm đi, cô không có xảy ra việc gì đâu, ông chủ nhà chúng tôi trùng hợp đi ngang qua, thấy nên cứu người. Tối hôm qua, kẻ bắt cóc đó đã bị ném đến đồn cảnh sát rồi."
Nghe thấy câu nói này, Lý Phi Vân mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng mỗi khi nhớ đến đêm qua xảy ra sự tình đáng sợ đó, cô liền nhịn không được run như cày sấy. Hơn nữa, bây giờ cô không xu dính túi, làm sao cô có thể chi trả một khoản phí nhập viện đắt đỏ như vậy....Hoảng hốt nghĩ, cô nhớ đến rất nhiều năm trước, khi bản thân còn chưa quen biết Vương Trường Chí, ba mẹ đã đối xử với cô tốt tới cỡ nào. Lúc ấy, cô sợ là đánh chết cũng sẽ không nghĩ đến sẽ có một ngày này.
Sau khi uống nửa cốc nước, cảm xúc Lý Phi Vân đã từ từ ổn định, cô cầu xin nhìn về phía người đàn ông, "Anh có thể giúp tôi làm thủ tục xuất viện ngay được không? Tôi, tôi không thể nằm viện..."
"Cô yên tâm đi, phí nhập viện ông chủ đã giúp cô thanh toán trước rồi, ngày sau cô chỉ cần nhớ trả lại cho ông chủ là được."
Lý Phi Vân khó xử không thôi, cô có khả năng thật trả không nổi....