Edit: Văn Văn.
Beta-er: thanhthanh
Thi Vinh mặt vô cảm ngồi ở trong xe, nhìn cách đó không xa đang diễn ra một màn khôi hài kia.
Trước cổng một biệt thự độc lập, Lý Phi Vân ôm lấy cẳng chân của chồng, khóc lóc thảm thiết, ngẩng mặt lên khàn giọng cầu xin: "Trường Chí...Trường Chí, anh không thể đối xử với em như vậy, anh không thể đối xử với em như vậy!!! Chúng ta đã kết hôn nhiều năm rồi...Anh như thế nào lại muốn cùng em ly hôn!"
Vương Trường Chí không kiên nhẫn, rút chân muốn đem cô đá ra, nhưng Lý Phi Vân giống như con đỉa khát máu dính ở trên người hắn, mặc kệ hắn đá hay đẩy, cô cứ gắt gao quấn chặt lấy hắn không buông. Vương Trường Chí bắt đầu cảm thấy bực bội, cũng không thèm để ý đến bốn phía tốp ba tốp năm người xem đứng vây quanh, trực tiếp dùng chân đá trúng ngực Lý Phi Vân, lại đá thêm vài cái cho cô té sấp xuống, sau đó khinh thường nói: "Tôi đều đã nói đến chuyện ly hôn, cô còn muốn thế nào nữa, hả?"
"Ây da, xem bộ dáng hiện tại của chị này, xấu chết đi mất." Người phụ nữ vẫn luôn được Vương Trường Chí ôm vào trong ngực bỗng nhiên phát ra tiếng cười nhạo, cô ta có dáng người cao gầy, trước vểnh sau cong, tóc dài uốn thành từng gợn sóng lớn, kính râm môi đỏ, thật đúng là phong tình vạn chủng, tuổi trẻ mỹ mạo.
"Thân thể phát phì, mỡ bụng thì nhiều, mỗi ngày trừ bỏ củi gạo mắm muối* thì vẫn là củi gạo mắm muối. Người đàn ông nào thích cho được? Không muốn bản thân mất mặt, chị tự rời xa Trường Chí đi, đừng có ở lại dây dưa với anh ấy, nếu không một xu cũng đừng mơ lấy được!"
(*) Củi gạo mắm muối: tương đương với cơm áo gạo tiền.
"Tôi không cần tiền! Trường Chí, cầu xin anh, cầu xin anh, không cần cùng em ly hôn được không? Tuổi em đã lớn như vậy rồi, anh không cần em, em, em có thể đi đâu được đây!" Lý Phi Vân khóc đến khàn giọng nức nở. Cô bất quá chỉ là một người vợ nội trợ truyền thống mà thôi. Từ hai mươi năm trước, khi cô kết hôn với Vương Trường Chí, cô liền từ bỏ công việc, chỉ lo giúp chồng dạy con. Nhiều năm như vậy không bước chân ra xã hội, cô làm gì còn năng lực tìm kế sinh nhai nuôi chính mình.
"Trường Chí, cầu xin anh, chỉ cần anh không cùng em ly hôn. Về sau, về sau, anh muốn cùng cô ta ở bên nhau, liền cùng cô ở bên nhau, em, em sẽ không bao giờ quản anh, càng không bao giờ gọi điện thoại hỏi hành tung của anh...Cầu anh, Trường Chí, không cần vứt bỏ em, cầu xin anh!"
Sau khi nói xong, cô lại hướng người phụ nữ trẻ tuổi quyến rũ quỳ xuống, dập đầu liên tục: "Tiểu thư, cầu xin cô đừng cướp Trường Chí đi, cầu xin cô đem anh ấy trả lại cho tôi, được không? Tôi dập đầu cho cô...Tôi dập đầu cho cô...Tôi dập đầu cho cô a!"
Thi Vinh ngồi trong xe, lãnh khốc nhìn như cũ, không có động tác. Tài xế ở một bên thật cẩn thận hỏi: "...Ông chủ?"
Người phụ nữ vẫn thờ ơ, không đáp lại, Vương Trường Chí đã phát chán rồi: "Tôi xin cô luôn đấy, đừng có mỗi ngày khóc sướt mướt như nhà có tang như thế, tôi lại không thiếu cô cái gì. Tôi đã nuôi cô nhiều năm như vậy, cô cũng nên thấy đủ đi? Bây giờ, Phiêu Phiêu mới là người phụ nữ mà tôi thích nhất, nếu cô thức thời, thì mau chóng ký thỏa thuận ly hôn, sau đó cút khỏi đây đi!"
"Anh muốn em đi...Em, em biết đi đâu bây giờ!"
"Về nhà mẹ đẻ của cô đó!" Vương Trường Chí đương nhiên mà nói.
"Năm đó, em gả cho anh, tài sản gia đình em đều được anh toàn bộ thừa kế, ba em cũng sớm đã qua đời, phòng ở dưới quê em đều đã bán hết, em căn bản không còn nơi nào để đi!" Lý Phi Vân khóc càng ngày thương tâm.
"Cái đó không có liên quan gì đến tôi." Vương Trường Chí hừ lạnh. "Dù sao tài sản vợ chồng của chúng ta đều đã làm công chứng, chúng ta lại không có con, tôi cũng không cần cho cô phí cấp dưỡng, cô thức thời thì hảo tụ hảo tán**, nếu không..." Ý tứ uy hiếp bộc lộ rõ ràng.
(**) Hảo tụ hảo tán: gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình.
"Chị cùng Trường Chí đã kết hôn nhiều năm như vậy, một phân tiền cũng kiếm không ra, còn không thể nối dõi tông đường cho Vương gia,Lý Phi Vân, chị không cảm thấy mất mặt sao? Trường Chí cũng nói không cần chị rồi, chị đừng có mà ăn vạ ở đây nữa được không?!"
Lý Phi Vân khóc càng thêm chua xót, đó là lý do tại sao cô không dám phản kháng. Cùng Vương Trường Chí kết hôn hai mươi năm, cô vẫn luôn không sinh được một mụn con, cho nên ở trước mặt người Vương gia, cô luôn là người yếu đuối. Cho dù năm đó cô gả thấp, còn mang theo của hồi môn nhà mình tiến vào Vương gia, nhưng hiện nay việc kinh doanh của Vương Trường Chí sớm đã trở thành công ty nổi tiếng ở thành phố B, sự đóng góp của cô từ lâu đã bị người Vương gia lựa chọn quên đi rồi.
Đối với Vương Trường Chí, tiểu tình nhân của hắn chỉ mới 23 tuổi, tuổi trẻ mỹ mạo lại còn hay săn sóc dịu dàng, quan trọng nhất chính là, cô mang thai đứa trẻ của hắn! Vì vậy, hắn mới quyết định về nhà cùng bà thím già này ly hôn, sau đó mang theo tiểu tình nhân tiêu dao khoái hoạt mà sống.
Vừa rồi bị Vương Trường Chí một chân đá vào ngực Lý Phi Vân, khiến cô đau đến mặt trắng bệch, nhưng cô vẫn cứ cố chấp muốn nắm lấy ống quần của Vương Trường Chí.
Cô gái dẫm tay của cô xuống đất, Lý Phi Vân ngẩng đầu, cô gái mỉm cười càng thêm ác ý: "Em đã có con của Trường Chí, Lý Phi Vân, chị thiện lương như vậy, hẳn là sẽ không làm cho một đứa trẻ chưa sinh ra trở thành một đứa trẻ ngoài giá thú đi? Vì vậy, xin chị a, đừng lại có dây dưa với Trường Chí nữa."
Cửa biệt thự mở ra, đi ra là một người phụ nữ có tuổi, bà ta đem một túi hành lý trên tay ném tới trước mặt Lý Phi Vân: "Cút, tất cả đồ của mày đều ở đó. Nhanh cầm lên rồi cút đi ngay, đừng có đứng ở trước nhà của tao, chướng mắt!"
Mang thai...Hồng Phiêu Phiêu mang thai!
Lý Phi Vân si ngốc ngồi bệt xuống đất, rốt cuộc khóc không được. Thời điểm cô bắt được Vương Trường Chí ngoại tình, hắn còn hứa với cô, quyết sẽ không cho người phụ nữ kia nghênh ngang bước vào nhà, chỉ là gặp dịp thì chơi, nhưng bây giờ, cô lại bị đuổi ra khỏi nhà, phút cuối cùng cũng chỉ có một túi hành lý được phép mang đi... Nhiều năm như vậy, cô vì Vương gia làm trâu làm ngựa, hiếu thuận mẹ chồng, chiếu cố em chồng... Bọn họ như thế nào có thể đối xử với cô như vậy! "Tôi không ly hôn...Tôi không ly hôn, tôi không ly hôn! Tôi có chết cũng không ly hôn!"
"Tao phi, mày là một con gà mái không đẻ trứng được, cũng dám ở chỗ này kêu?" Vương mẫu phỉ nhổ nước miếng, phun lên trên người Lý Phi Vân. "Gả đến nhà chúng ta hai mươi năm, một xu cũng không kiếm, hiện tại thật vất vả Phiêu Phiêu mới mang thai, mày muốn hại đại tôn tử***, bảo bối của tao sinh ra không có mẹ sao? Đúng là đồ độc phụ! Trường Chí nhà ta thật là mắt bị mù mới đi coi trọng mày!"
(***) Đại tôn tử: cháu trai lớn nhất trong nhà.
Bà ta mắng đến phun đầy nước miếng, nhưng năm đó Vương Trường Chí lại đối với Lý Phi Vân- con gái của một công ty thương mại nhất kiến chung tình, lì lợm la liếm, đem người cưới về, lại dựa bố vợ có gia thế mà gây dựng sự nghiệp, cho tới ngày hôm nay đã trở thành tổng giám đốc. Đem tiền tài bố vợ đều thu vào trong tay, sau đó Vương Trường Chí liền thay lòng đổi dạ.
Hồng Phiêu Phiêu đúng lúc này xuất hiện. Cô ta trẻ tuổi, xinh đẹp, miệng ngọt, hay chưng diện, làm đẹp cho mình, hơn nữa còn có tâm cơ, hầu như không phí chút sức lực nào, cô ta liền cùng Vương Trường Chí ở bên nhau. Có Hồng Phiêu Phiêu đối lập, Lý Phi Vân càng hiện rõ sự quê mùa, tiều tụy, thân thể phát phì, càng khó lọt vào mắt hắn. Nói khó nghe một tí, khi hắn thao Lý Phi Vân muốn cứng cũng không được.
Hiện giờ Hồng Phiêu Phiêu mang thai, Lý Phi Vân càng không có ưu thế gì. Cô một người phụ nữ, không bằng cấp, không năng lực, cũng không quyết đoán, cái gì cũng đều không có, làm sao có thể cùng Vương Trường Chí đấu? Càng miễn bàn, cô còn có một người mẹ chồng chỉ biết nhận tôn tử, không nhận con dâu. Khi còn trẻ, mẹ chồng đối với cô còn khá tốt, nhưng theo thời gian Lý Phi Vân vẫn luôn không thể thụ thai, Vương mẫu liền đối với cô càng ngày càng hà khắc, cay nghiệt, mà Lý Phi Vân luôn bảo thủ và yếu đuối, biết chính mình ở trong nhà không có cái địa vị gì, nên mặc kệ Vương mẫu gây khó dễ như thế nào, cô đều chỉ biết nhịn xuống.
Nếu tra tấn cô ta mãi mà vẫn vô dụng, Vương Trường Chí cũng chỉ còn cách lựa chọn ngả bài.