Có lẽ tin tức về việc bọn sơn tặc trốn vào rừng đã lan ra khắp nơi, trong khoảng thời gian này, đến trời tối cửa liền đóng chặt gõ cửa cũng không mở.
Ngay cả khi Hoắc Tịnh Phương và Nhạc Vân Mi lộ ra thân phận, ai cũng sẽ nghĩ rằng cô nương tôn quý như vậy không phải nên ở trong phủ ăn sung mặc sướng vào một ngày mưa gió như vậy sao? Làm sao có thể lưu lạc đến chân núi Bạch Lăng này?
Hơn nữa, hai người này bị nước mưa làm cho ướt sũng, tóc tai bết dính, môi như máu nhếch lên, người ở thôn quê kiêng kỵ nhất đối với ma quỷ, chỉ sợ là vừa mở cửa thấy bộ dạng của hai người liền sợ đến mức tè ra quần, còn có dũng khí thu nhận sao?
"Không thể trách người khác được.
Người dân quê quen đóng cửa khi trời tối, nhất là trời mưa thế này thì càng đóng cửa sớm hơn.
Hơn nữa người dân ở đây rất mê tín, kiêng kỵ nhất là ban đêm có người gõ cửa, sợ là có ma quỷ mượn đường.
Ta thu nhận hai người, coi như ta gan lớn rồi.
"
Lời giải thích của Tô Doanh khiến cho Hoắc Tịnh Phương vui vẻ.
Mấy người phụ nữ tay chân nhanh nhẹn bưng lên bồn tắm, người này đến người khác bưng nước nóng lên cho hai cô gái tắm rửa, Thái Mạn đưa đến váy áo khô, đến khi hai cô nương ngâm mình xong đã là nửa canh giờ sau.
Sau khi chải chuốt mặc quần áo xong, mỗi người lại uống một bát canh gừng nóng.
Nhạc Vân Mi thoải mái thở dài: "Rốt cục cũng sống lại rồi."
Hoắc Tịnh Phương cũng nhìn Tô Doanh cảm kích, "Đúng vậy, ta tưởng đêm nay A Mi và ta sẽ chết ở nơi hoang vu này rồi."
"Ta thấy một số vết xước nhỏ trên mu bàn tay của nàng, chắc bị cành cây quẹt phải, trong trang có thuốc trị thương, ta đã nhờ họ lấy." Tô Doanh từng bị ngọn cỏ đâm qua ngón tay, nên biết cái đau đó thế nào.
“Ta chưa bao giờ đi trên con đường khó khăn như vậy, mỗi bước chân đều run lên vì hồi hộp, không biết ngã bao nhiêu lần trên đường đi.” Hoắc Tịnh Phương nói mà nước mắt không kìm được.
“Đều trách A Hằng, ta biết nàng ta không có lòng tốt mà.” Nhạc Vân Mi phẫn hận nói.
Hoắc Tịnh Phương vội vàng kéo tay áo ra hiệu cho cô im lặng, xấu hổ cười cười: "Xin lỗi, vẫn không biết tỷ tỷ xưng hô thế nào?"
"Ta là Tô Doanh, chủ nhân sơn trang Ngô Đồng này, nhìn hai người tuy trẻ hơn tôi, nhưng thân phận lại cao quý hơn tôi, tôi không dám quá phận, hai người cứ gọi tôi là A Doanh." Tất cả đều từ trước đến nay, đều gọi nàng là Thẩm đại nãi nãi một cách lịch sự, không thoải mái như gọi tên.
Nhạc Vân Mi tính tình tuỳ tiện, thẳng thắn, lập tức đáp ứng: "Tỷ hiện tại là cứu tinh của chúng ta, làm sao có thể nói thân phận không danh giá? Ta cũng không khách sáo, gọi tỷ là A Doanh, vậy tỷ cũng gọi ta là A Mi."
“Ừm, A Doanh, tỷ cũng gọi ta là A Phương, như vậy thân thiết hơn.” Hoắc Tịnh Phương vội vàng đồng ý, nàng cảm thấy nụ cười của Tô Doanh tươi tắn, khiến nàng cảm thấy rất tuyệt.
Tô Doanh gật đầu đáp lại, Viên ma ma từ bên ngoài kéo rèm che vào trong, theo sau là một số nha đầu, tất cả đều cầm trên tay những món ăn nhẹ khác nhau.
Nhất là bát cháo khoai tím bốc khói nghi ngút, vừa nhìn đã thấy ấm áp.
Điệp Y mang thuốc đến, Tô Doanh nhìn Điệp Y bôi thuốc cho Hoắc Tịnh Phương: "A Mi, A Phương, bôi thuốc xong thì ăn chút gì đó, sau đó ngủ một giấc thật ngon.
Ta sẽ nói với người gác đêm cảnh giác một chút, dù sao cũng dầm qua mưa, cẩn thận ban đêm cảm lạnh sốt cao”.
Nhạc Vân Mi nắm lấy tay Tô Doanh, rất cảm kích, "Tỷ thật chu đáo, đợi khi chúng ta trở về thành nhất định phải đáp lễ cảm tạ ngươi."
"Chúng ta gặp nhau là do duyên phận.
Nếu như ngươi đáp lễ cảm tạ, duyên phận này sẽ trở nên tầm thường.
Các ngươi có lòng nhưng ta không bằng lòng, còn nói muốn cho ta món quà lớn, ta liền khó chịu."
Hoắc Tịnh Phương đứng dậy cười: "A Doanh đã đối xử tốt với ta và A Mi như vậy, chúng ta cũng là thật lòng muốn cảm ơn, đừng khó chịu như vậy."
"Haha..." Tô Doanh cười hai tiếng: "Mau dùng chút đồ ăn, các ngươi chắc cũng đói bụng rồi, nhưng ta không thể tiếp đãi nữa, ăn xong nghỉ ngơi sớm, có việc gì ngày mai nói tiếp."
Tô Doanh rời khỏi tây viện.
Đến đêm, mưa vẫn chưa thấy tạnh, Viên ma ma đi theo Tô Doanh cách đó hai bước, trong lòng có chút lo lắng: "Cô nương à, ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nếu thân phận của hai cô gái này là thật, họ nhất định là cành vàng lá ngọc, đi đâu mà không có người hầu đi theo chứ? Làm sao họ có thể một mình lưu lạc đến chỗ của chúng ta chứ? "
Đây cũng là điều mà Tô Doanh không thể nghĩ thông suốt: "Bà nghĩ không sai, ta cũng nghĩ vậy, chỉ là lần đầu tiên gặp, ta cũng không thể tra hơi cặn kẽ.
Bà nói với Đại Lâm, bảo hắn ngày mai sán sớm vào thành, đến nhà lão thái sư tìm hiểu thử, việc hai cô nương thất lạc không thể nào không có chút động tĩnh nào, sau đó về báo cáo ngay khi có tin..
"
"Được."
Sau khi ăn uống xong, Hoắc Tịnh Phương và Nhạc Vân Mi Phàm nằm trên giường.
Bên ngoài có người gác đêm, Hoắc Tịnh Phương thì thào nói: "Ta không nghĩ A Doanh này không giống một thôn phụ bình thường."
“Ta cũng nhìn ra, ngươi xem nàng ta nói năng làm việc, chu đáo trơn tru, không giống người chưa từng trải đời.” Nhạc Vân Mi nghiêng đầu nói vào tai Hoắc Tịnh Phương: “Ngươi nghĩ nàng ta có phải là người xấu không? "
"Ta cũng lo lắng nàng ta muốn lợi dụng thân phận của chúng ta để tống tiền."
Hoắc Tịnh Phương bị lời nói của Nhạc Vân Mi làm cho hoảng sợ: "Vậy thì phải làm sao, bây giờ chạy đi."
"Có thể chạy đi đâu? Bên ngoài có người canh gác."
“Vậy thì đêm nay cả hai chúng ta đừng ngủ, cẩn thận bị người ta đánh hôn mê.” Hoắc Tịnh Phương trong đầu rối rắm, tất cả đều là phỏng đoán không tốt.
Nhưng một lúc sau, hai cô nương kiệt sức mà chìm vào giấc ngủ, cả đêm ngủ ngon lành, thậm chí không có giấc mơ.
Trời nửa đêm tạnh mưa, chuyển thành mưa nhẹ liên miên, sáng ra đã thấy mưa trên mái hiên như những vì sao.
Tô Doanh dậy sớm, vội vàng hỏi thăm tình hình của Tây viện, Viên ma ma trả lời từng câu một.
Hạ Diệp lấy nước muối nhạt súc miệng, Thái Mạn chuẩn bị trang phục cho hôm nay, Điệp Y lấy chiếc váy hôm qua thay ra đi giặt, Tuyết Kiều cầm chén trà bưng trà lên, không ai nói gì, mọi chuyện làm trật tự, không lộn xộn chút nào.
"Nô tỳ đi xem qua rồi, bên Tây viện còn chưa dậy." Viên ma ma đi vào, vừa nói vừa lắc khăn.
"Đừng đánh thức, ngày hôm qua hai cô nương này không biết đã trải qua chuyện gì.
Để cho bọn họ nghỉ ngơi đi."
" Nô tỳ cũng nghĩ vậy, đã dặn dò rồi."
Vào giữa trưa, Tô Doanh đang trong phòng làm việc để kiểm tra sổ sách, thì có tin tức từ Tây viện rằng hai cô nương đã dậy.
Tô Doanh thấy bên ngoài trời đã tạnh mưa, mặt trời xuyên qua mây đen tỏa ra chói mắt, hôm nay thời tiết tốt.
Đạp lên bóng mát đi tới Tây viện, Nhạc Vân Mi Tiêu và Hoắc Tịnh Phương vừa ăn cơm xong.
Sự thận trọng trong lòng đêm qua sau khi thức dậy và ăn một bữa no nê đã biến mất.
Nhìn thấy Tô Doanh, Nhạc Vân Mi khen ngợi.
"A Doanh, đầu bếp ở trang này của tỷ thực sự rất tốt, không hề thua kém đầu bếp lớn của Lục Tất Cư."
“Nhị tỷ nếu nghe được lời này, chăc sẽ vui sướng nhảy dựng lên.” Tô Doanh ân cần đáp: “Tối hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?”
Nhạc Vân Mi mặt dày mày dạn, Hoắc Tịnh Phương thì lặng lẽ đỏ mặt.
Đêm qua, nàng và A Mi sợ bị đánh hôn mê, đã hẹn không ai được phép ngủ, kết quả là không những ngủ mà còn ngủ đến khi mặt trời lên cao.
"Tại sao lại không? Giường của tỷ mềm mại, chăn bông cũng mềm mại, ta và A Mi ngủ rất ngon."
"Ừ, sau khi dậy còn được ăn cơm no." Nhạc Vân Mi sinh ra trong một gia đình võ tướng, có lẽ tính thận trọng đã di truyền vào trong xương, kết thân với Tô Doanh không phải là giả tạo, nhưng họ dù sao cũng không quen biết nhau: "A Doanh, mưa ngoài kia tạnh rồi, ta và A Phương cũng phải về rồi, mất tích cả đêm, người nhà chắc lo lắng lắm."
Nhạc Vân Mi nói đúng, chưa kể bọn họ cũng chỉ tới huyện Thượng Hà làm khách, nếu xảy ra chuyện gì thì lão thái sư họ Tống phải gánh trách nhiệm lớn, e rằng hiện tại phủ thái sư đang hỗn loạn rồi.
Hơn nữa như lời Tô Doanh mà nói, có thể gặp lại trong kiếp này là một may mắn lớn, vậy duyên sâu duyên cạn có là gì: "A Mi nói đúng.
Về sớm chút để gia đình an tâm."
"Người đâu, mau chuẩn bị xe tiễn hai cô nương vào thành."
Tô Doanh để bọn họ đi dễ dàng như vậy, vẻ mặt của Hoắc Tịnh Phương càng thêm xấu hổ, tự nàng dùng tâm tiểu nhân đo lòng quân tử của người ta.
Nhạc Vân Mi còn tưởng rằng Tô Doanh giữ lại, không vì cái gì khác, dựa vào thân phận của bọn họ không phải nên làm quen sao? Lúng túng hìn Hoắc Tịnh Phương, nhìn vẻ mặt của Hoắc Tịnh Phương nàng biết mình nghĩ nhiều rồi.
Vài người ngồi bên nhau hàn huyên vài câu chuyện phiếm, Tô Doanh nhờ người chuẩn bị ít đồ ăn vặt để trên xe, trà và đồ ăn nhẹ cũng cần thiết, phòng trường hợp trên đường đi đói bụng có thể lót dạ, dù sao cũng phải một hai canh giờ đường đi.
"Trong trang chúng ta còn có chút món ăn dân dã, nhưng e rằng đều là đồ ở quê, nếu để hai vị khách quý đem về sẽ xấu hổ, thôi thì ta không muốn làm mất mặt nữa."
Giọng điệu của Tô Doanh càng chân thành, hai người Nhạc Vân Mi càng cảm kích.
"Lời tỷ nói thực sự khiến ta và A Mi xấu hổ, trước không nói, gặp khó khăn đến ở chỗ tỷ, đi về lại kéo một xe đầy đồ đạc, cứ như chúng ta đến đây để làm tiền vậy."
"Đúng vậy..."
Ngay lúc Nhạc Vân Mi đang định nói gì đó, Viên ma ma đã vội vàng bước vào, đầu tiên bà liếc nhìn hai vị khách quý, sau đó nhìn Tô Doanh với vẻ mặt vô cùng khó coi: "Cô nương, Đại Lâm trở lại."
Viên ma ma lời nói có chút trầm, Tô Doanh biết có chuyện không ổn: "Làm sao vậy?".