Chuyện lớn chuyện nhỏ trong trang, chỉ cần Viên ma ma có thể quyết định được thì đều sẽ không nói ra trước mặt Tô Doanh.
Bà qua nói, vậy nhất định là chuyện vượt quá quyền hạn hoặc khả năng kiểm soát của bà.
Tô Doanh vội đi theo Viên ma ma ra khỏi Nguyệt Dung Viện, trên đường đi đại khái đã hiểu được tình hình.
Vợ của Tường Ca Nhi mang thai được Viên ma ma chăm sóc.
Hai vợ chồng son này ở trong một gian nhà biệt lập trong viện.
Viên ma ma bước nhẹ đi trước dẫn đường, Tô Doanh theo sát phía sau.
Lúc này ở cửa viện đã tập trung không ít người.
Viên ma ma đuổi bớt bọn họ đi để nhường đường cho đám người Tô Doanh qua.
Tô Doanh vừa bước vào cửa, quả nhiên nhìn thấy một cậu bé khoảng bốn tuổi đang nằm ở trên giường đất.
Vợ Tường Ca Nhi đang đắp chăn dầy cho cậu bé.
Lúc này, gương mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác của cậu bé đang đổ mồ hôi, đỏ lên như tôm luộc.
"Sao lại sốt cao vậy?" Tô Doanh vừa thấy tình cảnh này, trong đầu hơi hoảng hốt, dường như nàng nhìn thấy Chiêu Tỏa nhi đời trước bị sốt cao.
Nàng tới trước giường, tay giơ ra, chưa chạm tới trán đã cảm nhận được hơi nóng.
"Đêm qua nó sốt nhẹ nhưng trời càng sáng lại càng sốt cao." Vợ của Tường Ca Nhi chỉ mới mang thai, còn chưa có kinh nghiệm nuôi trẻ nên lúc này đã sợ tới run người.
Tô Doanh liếc nhìn Viên ma ma, ra hiệu cho bà đưa vợ của Tường Ca Nhi ra ngoài.
Tô Doanh sờ tay chân của cậu bé cũng thấy rất nóng.
Nàng vừa vén chiếc chăn đắp trên người cậu bé lên, vừa hỏi Tường Ca Nhi: “Vậy đã cho uống thuốc gì chưa?”
"Chưa ạ! Nhưng nô tài đã dùng rượu lau qua người cho nó.
Khi nô tài còn bé, nương của nô tài đã hạ sốt cho nô tài như vậy." Tường Ca Nhi run giọng nói.
Hắn thật sự không biết nên làm gì.
Chẳng trách mình vừa vào đã ngửi thấy mùi rượu.
Nhưng cách hạ sốt này rất dễ xảy ra sự cố.
Nàng vội vàng lên tiếng căn dặn: “Ngươi nhanh vào thành một chuyến, đi mời Đỗ đại phu của Hồi An Đường đến nhà khám bệnh.
Ngươi nhớ gọi thêm người đi cùng, tìm hiểu xem có nhà ai lạc mất đứa trẻ không."
"Vâng vâng vâng, nô tài đi ngay."
Tường Ca Nhi lảo đảo chạy ra ngoài.
"Thái Mạn, ta nhớ năm ngoái bà ngoại có cho ta một lọ thuốc thanh nhiệt giải độc, ngươi nhanh đi tìm đi." Tô Doanh vừa nói vừa vén chăn lên.
Khi thấy rõ trên người cậu bé mặc áo vải thô của Tường Ca Nhi, nàng bế cậu bé lên và đi về phía Nguyệt Dung Viện.
Thái Mạn chạy về Nguyệt Dung Viện thì thấy Hạ Diệp đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi: “Ngươi làm gì mà vội vàng hoảng hốt như vậy? Cô nương đi đâu rồi? Không phải cô nướng nói muốn ăn một bữa sáng thịnh soạn à?"
"Nói ngươi chỉ biết có ăn thôi, ngươi còn không chịu nhận.
Trong thôn trang xảy ra chuyện mà ngươi cũng không biết." Thái Mạn trừng mắt nhìn Hạ Diệp rồi mở ngăn tủ tìm thuốc.
"Có chuyện gì? Xảy ra chuyện gì vậy?" Hạ Diệp hỏi xong mới chợt hiểu ra: “Ta nghe nói đêm qua Tường Ca Nhi chở một đứa bé về, cũng không biết là con cái nhà ai.
Có phải là chuyện này không?”
Thái Mạn lại liếc nhìn nàng ta nhưng không rảnh để ý tới.
Khi nghe bên ngoài có bước chân vội vàng, nàng ấy lập tức đi tới vén rèm cửa lên.
Hạ Diệp thấy Tô Doanh bé đứa trẻ vào thì sợ đến mức vội che miệng lại.
"Hạ Diệp, ngươi khéo tay, tới trong kho lấy vải may cho đứa trẻ này hai bộ quần áo, nhanh lên." Tô Doanh đặt đứa trẻ lên trên giường mình, lấy khăn tay lau mồ hôi cho cậu bé.
Hạ Diệp gật đầu như giã tỏi, cẩn thận quan sát dáng người của đứa trẻ xong thì đi ra ngoài.
Thái Mạn đưa thuốc tới cho Tô Doanh, lại chuyển cốc nước ấm tới.
Tô Doanh đỡ lấy cậu bé và nhét thuốc vào trong miệng cậu bé rồi đút nước vào.
Khi thấy đứa trẻ nuốt thuốc vào, nàng mới ngừng cho uống nước.
Lúc đỡ cho đứa trẻ nằm xuống, nàng mới phát hiện ra chân tay cậu bé lại lạnh rồi.
Nàng kéo cái chăn đã được Thái Mạn xếp cẩn thận, đắp lên người đứa trẻ.
Viên ma ma lo xong chuyện bên ngoài mới tiến vào.
Khi nhìn cô nương chăm sóc cho đứa bé thành thạo như vậy, trong lòng bà rất ngạc nhiên.
"Thái Mạn, đi lấy chậu nước lạnh vào đây." Viên ma ma căn dặn xong lại đứng ở trước giường: “Cô nương cứ để ta trông cho, cô nương đi ăn sáng đi.”
Tô Doanh làm gì còn tâm trạng ăn sáng nữa? Vừa nghĩ tới Chiêu Tỏa nhi lúc đó bị bệnh, ba bốn ngày sốt hết lần này tới lần khác, nàng trông cả ngày lẫn đêm, mãi đến khi khỏi hẳn mới có thể yên tâm.
Tình trạng đứa trẻ trước mắt này không tốt lắm, trong sơn trang lại không có đại phu khám chữa bệnh.
Đứa trẻ đáng thương đã khơi dậy sự thương xót và nhớ nhung trong nàng, nàng nhất thời cảm thấy vô cùng đau khổ.
"Ma ma, sợ rằng đứa trẻ này bị cảm lạnh mới sốt cao đấy.
Trên bờ ao Yến của thôn trang chúng ta không phải có trồng Ngải Cứu và Thạch Xương Bồ sao? Ngươi mau sai người hái một ít về nấu lấy nước, cầm qua đây."
Cô nương thậm chí còn biết cả chuyện này à? Trong lòng Viên ma ma càng nghi ngờ hơn.
"Được được, ta sẽ đi phân phó ngay."
Thái Mạn bưng nước đi vào, vắt khăn đưa cho Tô Doanh: “Đứa trẻ sốt như vậy thật đáng thương.”
"Chúng ta gặp phải cũng là duyên phận, cố gắng chăm sóc là được rồi." Tô Doanh khẽ cười, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng, chẳng khác nào người mẹ hiền.
Thái Mạn buột miệng nói ra: “Nhìn cô nương cẩn thận như vậy lại chẳng khác nào đã từng sinh đẻ.”
Nụ cười trên mặt Tô Doanh chợt trở nên gượng gạo.
Nàng có thể chưa sinh sao?
Viên ma ma lại vén rèm đi vào: “Ta đã căn dặn rồi.
Bà tử nhanh tay nhanh chân, chắc không phải chờ lâu đâu.”
Tô Doanh gật đầu lại hỏi: “Ta thấy vợ của Tường Ca Nhi nhất định là bị dọa rồi.
Nàng ấy đang mang thai không thể sợ hãi.
Đề phòng có sự cố xảy ra, ngươi sai người đón bà đỡ ở thôn trang bên cạnh tới, tránh đến lúc đó có gì bất trắc lại không kịp.”
Viên ma ma phúc thân, trong lòng đầy xúc động: “Cô nương đúng là suy nghĩ chu đáo.
Vậy nô tỳ sẽ phái người đi mời bà đỡ, xong thu xếp ở trong viện của Tường Ca Nhi được không?”
"Ừ, vốn mời người ta tới vì vợ hắn, để ở gần mới tốt."
Buổi trưa, trời lại bắt đầu mưa lâm thâm.
Nước Thạch Xương Bồ và Ngải Cứu đã rót được gần nửa bát.
Cũng không biết là thuốc thanh nhiệt giải độc của bà ngoại hay nước đó có tác dụng, sờ trán đứa trẻ đã không còn bỏng tay nữa.
Tô Doanh cũng hơi yên tâm.
Viên ma ma khẽ nói: "Cô nương đi nghỉ rồi ăn chút thức ăn đi.
Cô nương còn chưa ăn sáng đâu."
Lúc này Tô Doanh mới nhớ tới mình quên cả đói: “Ta không ăn, chờ lát nữa ăn trưa luôn thể.”
"Tính cô nương giống hệt với lão thái thái Tôn gia, gặp chuyện luôn chờ giải quyết xong mới có thể yên tâm ăn cơm được."
Vậy cũng phải xem là chuyện gì đã.
Nếu là chuyện có thể nắm chắc, dù có lớn hơn, rắc rối hơn nữa thì nàng vẫn có thể ăn ngon, ngủ yên.
"Cô nương, cô nương, đại phu tới rồi." Thái Mạn ở bên ngoài kêu lên.
Viên ma ma vội vàng đi qua vén rèm cho đại phu đi vào.
Đỗ đại phu khoác hòm thuốc bên vai trái, vuốt chòm râu dê bước vào.
Ông nói vài câu khách sáo với Tô Doanh theo lệ thường trước, sau đó mới ngồi xuống và bắt mạch cho đứa trẻ.
Chủ nhà này rất hào phóng, trả rất nhiều tiền khám bệnh nên ông ta khám rất cẩn thận.
Ông ta lại thuận miệng hỏi xem đã cho đứa trẻ dùng qua thuốc gì.
Tô Doanh trả lời.
Đỗ đại phu yêu cầu đưa thuốc cho ông ta xem.
Sau khi xem xong, ông ta còn nói: "Thuốc này khó điều chế nhưng thật sự có công hiệu thanh nhiệt giải độc."
Trong núi nhiều muỗi, sơn trang Ngô Đồng lại nằm ngay dưới chân núi nên tất nhiên không tránh khỏi muỗi nhiều.
Lão thái thái Tôn gia thương Tô Doanh, sợ mùa hè nàng không chủ động kiểm soát được muỗi trong núi, lúc này mới chuẩn bị bình thuốc thanh nhiệt giải độc cho nàng.
"Tiểu lang quân bị cảm lạnh rồi sốt cao.
Trước khi tới, ta đã hỏi thăm tình trạng căn bệnh, dùng thuốc mạnh lại phải bốc đúng liều, sai người nấu ba chén nước cô lại còn một chén, một ngày uống ba lần, sau hai ngày sẽ khỏi hẳn."
"Làm phiền đỗ đại phu phải tốn công rồi." Tô Doanh khách sáo trả lễ.
Viên ma ma tiễn Đỗ đại phu ra cửa, lại căn dặn người đưa ông ta về trong huyện, sau đó lại căn dặn lập tức đưa thuốc qua.
Mưa dầm suốt cả ngày, trời tối sớm.
Tiểu nhị đi vào trong huyện tìm hiểu xem nhà ai lạc mất đứa trẻ đã quay về, còn chưa kịp ăn uống gì lại vội vàng qua báo lại.
"Ngươi xác định chứ?" Tô Doanh rất nghi ngờ, vừa hỏi vừa thay bộ quần áo mà Hạ Diệp mới may xong cho đứa trẻ.
Tiểu nhị kia cung kính đứng ở cửa: “Nô tài còn đi tới khách điểm hỏi người thông thạo tin tức nhưng không ai nghe nói có nhà nào bị lạc mất con cả.
Nô tài còn đi tới cửa nha môn một chuyến, không thấy có vụ án trẻ con mất tích, Huyện lão gia cũng chưa từng thẩm vấn vụ án nào có trẻ con mất tích cả."
Vậy đứa trẻ này từ đâu đến?
Từ trên trời rơi xuống à?
"Ngươi làm việc rất chu đáo.
Ngươi tới phòng thu chi nhận thêm một tháng coi như thưởng."
Tiểu nhị cao hứng quên cả mệt mỏi, vội vàng cảm ơn rối rít.
"Viên ma ma, ngươi đi một chuyến tới chỗ của Tường Ca Nhi, lấy quần áo đứa trẻ này mặc lúc tới đây cho ta xem thử."
Viên ma ma hiểu ý của Tô Doanh ý, đáp một tiếng rồi đi luôn.
"Quần áo đó có gì hay mà xem chứ? Chẳng lẽ cô nương thấy nô tỳ làm có chỗ nào không thỏa đáng à?" Hạ Diệp hơi ấm ức.
Sáng nay nàng ta nhận lệnh vội làm tới mức quên cả ăn cơm đấy.
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi." Hạ Diệp này cái gì cũng tốt, chỉ là có vài chuyện hơi mẫn cảm.
Viên ma ma cầm quần áo ban đầu của đứa trẻ tới.
Tô Doanh cầm trong tay và cẩn thận lật xem.
Loại vải này không thịnh hành ở xung quanh huyện Thượng Hà mà là lụa sa tanh chỉ có ở Hiệt Vân Lâu trong kinh thành.
Chỗ đặc biệt của loại lụa sa tanh này là rất khó nhuộm màu, chỉ có hai màu xanh và lam.
Nữ quyến trong gia tộc lớn đều không thích, nhưng những người đàn ông có thể diện lại rất chuộng.
Chỉ cần thêm một lớp bông mỏng vào giữa lụa sa tanh này, lại có thể làm quần áo cho những đứa trẻ hiếu động mặc.
Dù sao mặc lụa sa tanh này lên người rất mềm lại thoải mái, cho dù đứa trẻ có ra mồ hôi cũng không dính ướt.
Lẽ nào đứa trẻ này từ trong kinh thành tới?.