Tài Nguyên Hàng Đầu Là Một Con Mèo

Chương 26: Chương 26





Edit: ji
[An Cửu là Omega ZX, Omega ZX là An Cửu…]
—–o0o—–
Thẩm Trạm không chắc chắn An Cửu này 100%  là Omega ZX.

Độ chính xác của thiết bị cũng không thể đảm bảo và cũng không có bằng chứng để chứng minh,  y cũng không thể vì thế mà đổ tội cho một người, cho nên y khuyên Bùi Thược không nên rút dây động rừng.
Bùi Thược dường như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ hỗn loạn, con ngươi hiện lên tơ máu đỏ tươi.
“Lập  tức tìm Tôn Diên Hải …” Bùi Thược gọi điện thoại, trầm giọng nói: “Cho dù dùng bất cứ thủ đoạn nào, trong thời gian ngắn nhất cạy được miệng lão ta ra …”
Xe dường như đang lái vào hầm băng, Thẩm Trạm đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong xe giảm xuống nhanh chóng, xung quanh cảm giác ngột ngạt và áp lực như ở dưới biển sâu khiến y khó thở thậm chí là sợ hãi.

Y nhìn xuống cánh tay mình thì thấy lông tơ đều dựng ngược lên.
Thẩm Trạm sắc mặt thay đổi rõ rệt, anh quay đầu nhìn về phía Hứa Lam đang lái xe, vội vàng nói: “Dừng lại!”
Hứa Lam không hiểu vì sao, liền cho xe đậu bên đường.
Thẩm Trạm nhanh chóng mở cửa xuống xe, cái loại tin tức tố khủng bố này mới dần dần giảm bớt, y bình phục hơi thở, quay đầu nói với Hứa Lam ngồi ở ghế lái: “Sao cậu đột nhiên phóng thích ra tin tức tố thế? Tin  tức tố hệ CX của cậu ai mà chịu nổi”.
Thẩm Trạm chỉ là một Beta, không giống như Bùi Thược, người được đào tạo để chống lại tin tức tố của Alpha, cho nên một chút tin tức tố áp bức của Alpha có thể khiến y cảm thấy đau đớn.
Hứa Lam khẽ cau mày, bình tĩnh đáp: “Thẩm tiên sinh, tôi  không có phóng thích tin tức tố.”
Thẩm Trạm sửng sốt một chút, y xác định mình không có cảm nhận sai, vừa rồi khiến y cảm thấy áp lực thực sự là tin tức tố của một Alpha.
Nhưng có ba người trên xe, và chỉ có Hứa Lam là Alpha …
Lúc này, Bùi Thược dường như đã đóng kín với thế giới bên ngoài, giống như một tác phẩm điêu khắc u tối ngồi im lặng trong xe.

Hắn nhớ lại mọi thứ trong suốt nửa năm qua cùng với An Cửu.

Cú sốc ban đầu qua đi đã biến thành biển chết trong mắt hắn, một ngọn núi lửa dưới nước gần như muốn nổ tung.
“Bùi Thược …” Thẩm Trạm ngập ngừng nói: “Anh không sao chứ?”
Đôi mắt sâu thẳm của Bùi Thược dường như không còn ánh sáng: “Tôi còn có việc, anh lên xe sau để về đi.”
*
Mưa đã tạnh, bóng đêm càng ngày càng tối.
Trở lại biệt thự, Bùi Thược vừa mới xuống xe, hai con chó mà hắn nuôi chạy đến trước mặt hắn, cái đuôi vung vẩy đầy phấn khích.
Vì An Cửu đã không thể chung sống hòa bình với hai con chó của Bùi Thược, nên khi An Cửu sống ở đây, hai con chó vẫn luôn bị giam giữ, chỉ được thả ra trong mấy ngày An Cửu “về quê”.

Bây giờ, chỉ cần Bùi Thược trở về biệt thự này, chúng vẫn như cũ chạy ra hướng Bùi Thược lấy lòng.
Bùi Thược nhìn hai con chó bị triệt sản, một vài dây thần kinh trong não hắn ẩn ẩn đau, hắn chợt nhận ra An Cửu là một con mèo Omega, kỳ thật từ khi An Cửu chuyển đến biệt thự này đã xuất hiện rất nhiều sơ hở.
Một giờ sau, Bùi Thược nhận được cuộc gọi từ cấp dưới của mình.

Mặc dù Tôn Diên Hải lòng tham vô đáy nhưng gã thật sự chỉ là một kẻ sợ chết, Bùi Thược cử người đi hỏi chuyện gã còn chưa ra tay nặng, gã đã quỳ xuống và nói hết mọi chuyện, nói rằng An Cửu thực sự không phải là con riêng của gã, hơn nữa gã cũng không biết lai lịch thực sự của An Cửu…
Khóe miệng Bùi Thược khẽ giật giật.
Chân tướng sắp lộ diện, chỉ còn một bước cuối cùng trước khi giải quyết dứt khoát, nếu máy cảm ứng tin tức tố bị lỗi, lai lịch không rõ cũng không có nghĩa là có động cơ khác, nhưng nếu có vấn đề nhất định có thể vạch trần sự thật.
“Chiếc vòng đeo cổ của Omega ZX vẫn còn ở viện nghiên cứu sao?” Bùi Thược vừa gọi điện thoại vừa rời khỏi phòng làm việc, nhanh chóng đi xuống lầu.
Người ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói lạnh lùng khác thường của sếp, lập tức trả lời: “Bùi tổng, đồ vật vẫn luôn được bảo quản ở đây”.
Bùi Thược lái xe đến viện nghiên cứu, quãng đường khá xa, hắn kêu thuộc hạ mang vòng cổ tới, như vậy có thể tiết kiệm được một nửa thời gian.
Ở ngã tư đã giao hẹn trước, Bùi Thược và thuộc hạ gặp nhau, cầm trên tay chỉ là túi ni lông đựng vòng bảo vệ.
Đã là đêm khuya, trời vừa mưa, con đường ven ngoại thành hầu như không có người, chỉ có một vài cửa hàng còn sáng đèn.
Truyệnđăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.
Bùi Thược đóng cửa sổ xe và lấy vòng cổ từ trong túi ra.

Mặc dù vòng cổ đã bị cắt đứt đoạn, nhưng chỗ khóa vân tay vẫn không tổn hại gì.

Hắn ấn chốt mở trên mép của khóa vân tay, màn hình tròn cỡ đồng xu phát ánh sáng mờ ảo.
Khoảnh khắc hắn ấn ngón tay cái lên, những ký ức liên quan đến An Cửu trong suốt nửa năm qua nhanh chóng trào dâng trong tâm trí Bùi Thược, nhưng cùng với một tiếng “tích” vang lên, mọi thứ trong tâm trí hắn lập tức tan thành từng mảnh.
Ổ khóa đã được mở thành công bằng dấu vân tay của Bùi Thược, chiếc vòng cổ đã bị cắt hoàn toàn thành hai đoạn.
Sự thật đã bại lộ trước mắt, An Cửu là Omega ZX, và Omega ZX là An Cửu.
Bùi Thược đột nhiên bật ra một tràng cười đầy chế nhạo, áp lòng bàn tay vào trán, đôi mắt dần dần bị bao phủ bởi những tia máu giống như mạng nhện.
Có một số việc một khi đã tìm ra chân tướng, thì tất cả mọi chuyện đều trở nên logic và rõ ràng ngay lập tức.
Bùi Thược nhận ra hắn chỉ là thuốc dẫn mà An Cửu tặng cho Nghiêm Mặc Thanh, mỗi khoảng khắc thân mật với hắn trong sáu tháng qua đều chỉ là chờ cơ hội để đoạt lấy.
“An, Cửu!”
Hô hấp run rẩy không kiềm chế được, Bùi Thược trong đầu chỉ còn lại sự xúc động, hắn muốn giết chết tên đó!
Áp lực trong xe vô cùng thấp, điện thoại di động của Bùi Thược đột nhiên vang lên.
Tên người gọi, An Cửu.
Bùi Thược mở cửa kính xe, châm một điếu thuốc rồi ngậm vào miệng, sau vài giây bình tĩnh, hắn kết nối điện thoại với An Cửu.
“Anh Bùi, em đã trở về Hách Thành.” Đầu dây bên kia, giọng nói của An Cửu dịu dàng như mọi khi.
Trong làn khói, đôi mắt của Bùi Thược phủ đầy sương giá, hắn từ tốn nói: “Thật sao, đúng lúc tôi còn chưa ngủ, em đang ở đâu, tôi đến đón em ngay.”
“Đã rất muộn rồi, để em đến khách sạn, sáng mai lại trở về.”
“Được rồi, chỉ là tôi không quá yên tâm …” Bùi Thược vươn tay ra ngoài cửa sổ, gẩy tàn thuốc khỏi đầu ngón tay, trong mắt không có chút độ ấm: “Nói cho tôi biết em ở khách sạn nào, tôi sẽ sắp xếp người đến đón em vào sớm  ngày mai.


Trong điện thoại, An Cửu báo tên khách sạn.
Bùi Thược cúp máy rồi nhanh chóng quay đầu xe.

Mặt trăng biến mất trong tầng mây dày nặng, ngoại ô cũng không có nhiều đèn neon, trên sân thượng của một tòa nhà, có một bóng người vẫy chiếc đuôi hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, chỉ có một đôi mắt sáng màu xanh lục đặc biệt rõ ràng trong đêm tối.
Màn đêm đen tối giúp An Cửu thể nhìn rõ ràng hơn, cậu ngây người nhìn ánh đèn neon của thành phố, mà lúc này định vị trên điện thoại hiển thị Bùi Thược đang di chuyển về phía cậu.
Bật âm thanh nghe trộm được cài trên xe của Bùi Thược trong điện thoại di động, đúng như dự đoán của An Cửu, Bùi Thược đã ra lệnh cho cấp dưới cùng đến khách sạn.
Nhưng xét về tốc độ thì Bùi Thược hẳn là người đến trước.
An Cửu cúp điện thoại, cất điện thoại, ngồi xuống mép sân thượng, hơi đung đưa hai chân, nhắm mắt yên lặng chờ đợi.
Đêm bắt đầu dài đến lạ thường.
Trên đường đến khách sạn, Bùi Thược nhận được cuộc gọi từ Thẩm Trạm.
Sau khi nghi ngờ An Cửu là Omega, Thẩm Trạm cũng rất háo hức chờ đợi kết luận, y lo lắng tin tức tố  trong cơ thể Bùi Thược quá cao.

Nếu cuối cùng sự thật An Cửu chính là Omega ZX,  lý trí cùng thể xác của Bùi Thược sẽ bị xé nát một cách tàn nhẫn, y thật sự lo lắng cảm xúc của Bùi Thược có mất khống chế hay không.
Tuy nhiên, trên điện thoại, giọng nói của Bùi Thược lại vô cùng bình tĩnh, hầu như không có bất cứ điều gì bất thường.
Sau khi biết An Cửu là Omega ZX và Bùi Thược đang trên đường đi bắt người, Thẩm Trạm lập tức khuyên Bùi Thược nên thận trọng: “Tin tức tố của Omega ZX lợi hại như thế nào hẳn anh đã biết, tôi vẫn nhớ anh đã từng nói với tôi, cậu ta đã đơn thương độc mã cứu được đồng bọn ở biệt thự của Tiền Mậu Sơn…”
“Cậu ta không biết tôi đã phát hiện ra thân phận của cậu ta.” Bùi Thược lạnh lùng nói: “Gặp mặt rồi xuống tay trước, hẳn không có cơ hội phóng thích ra tin tức tố.”
Bùi Thược không nói nhiều lời với Thẩm Trạm, sau vài câu sau liền cúp điện thoại, hạ cửa kính xe xuống nửa chừng, để gió lạnh phả vào mặt, không muốn hồi tưởng lại nửa năm quá khứ hư ảo, bức bách chính mình từng bị phản bội cùng lừa gạt cố gắng thoát khỏi, lúc này trong lòng chỉ muốn đem toàn bộ tâm chí đặt vào việc bắt người.
Xe dừng bên đường, Bùi Thược cởi dây an toàn, xoay người qua, nghiêng giữa hai ghế, mở mật khẩu hộp lưu trữ ở băng ghế sau, vươn tay lấy chất chống lại tin tức tố từ trong đó ra.
Lời nói của Thẩm Trạm không phải không có lý, phòng những trường hợp bất ngờ, cần phải bảo đảm không có chuyện gì xảy ra, tin tức tố của Omega ZX Alpha hệ CX cũng không thể chống lại được, càng đừng nói đến hắn là Beta.
Thuốc chống lại tin tức tố vừa cầm trong lòng bàn tay, bên ngoài cửa sổ xe có một luồng sáng mạnh đột nhiên đâm tới, thần kinh Bùi Thược vô cùng căng thẳng, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một chiếc xe tải tông thẳng vào mình.
Oành!
Tiếng va chạm lớn vang vọng trong màn đêm, chiếc xe bị lật mà không có bất kỳ lực cản nào, sau khi đâm xuyên qua lan can bên đường liền lăn xuống sườn dốc.
Lúc này đang ngồi trên sân thượng, An Cửu đang đợi Bùi Thược đến, đôi tai hình tam giác khẽ nhúc nhích, để có thể nghe được động tĩnh  vụ tai nạn xe hơi ở phía xa, cậu đứng lên, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phương hướng truyền tới âm thanh.
Cúi đầu mở định vị trên điện thoại di động, An Cửu phát hiện vị trí của Bùi Thược đã dừng lại, liền nhanh chóng mở ra âm thanh nghe trộm gần nhất trên điện thoại di động, âm thanh cuối cùng chính là tiếng va chạm kinh hoàng từ xe cộ.
Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.
Lòng An Cửu đột nhiên chùng xuống, xoay người nhảy l3n đỉnh một tòa nhà, chạy thẳng một đường gần như không có chướng ngại vật trong đêm đen, lao thẳng về hướng Bùi Thược.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu, thương tổn do tai nạn xe cộ là không thể lường trước được, trường hợp nặng còn có thể phá hủy nội tạng của một người, chưa kể cơ thể Beta tương đối yếu ớt.
Đêm đã về khuya, xe cộ trên đường thưa thớt, An Cửu chạt đến hiện trường chỉ có một chiếc ô tô đậu bên đường, bên trong xe bước xuống hình như là một đôi tình nhân Beta, người phụ nữ đang gọi xe cấp cứu còn người đàn ông đang quan sát, cúi đầu nhìn xuống con dốc.
Trong màn đêm u ám, liền nhìn thấy một chiếc ô tô bị lật ngược bốn bánh, trong xe có những tia lửa bắn ra, trong không khí nồng nặc mùi xăng.
An Cửu lao đến bên cạnh xe, may mà khung xe của Bùi Thược đủ vững chắc, thùng xe không bị biến dạng nghiêm trọng, cậu từ cửa sổ xe bò vào, đỡ lấy Bùi Thược người  bê bết máu đang hôn mê, dùng toàn lực kéo hắn ra ngoài.
Những tia lửa cuối cùng cũng bắn tới chỗ xăng chảy, thời điểm An Cửu cố gắng kéo Bùi Thược sang một bên, chiếc xe lập tức phát nổ, hai người qua đường đang đứng trên đường lập tức giật mình và hét lên.
Ngọn lửa bắn lên tận trời, An Cửu vẫn thở dốc nhưng cúi xuống kiểm tra cơ thể của Bùi Thược, ngọn lửa ở một bên chiếu vào An Cửu, lộ ra đôi tai và đuôi.
“Nhìn đôi tai của cậu ấy!” Người phụ nữ chỉ vào An Cửu ở phía dưới, quay đầu quát bạn trai bên cạnh: “Đó là Omega ZX trong lời đồn?”
Người đàn ông sững sờ và nhìn xuống, Omega ZX đã biến mất, chỉ còn lại một người đàn ông bất tỉnh trên bãi cỏ.

Xa xa, tiếng còi xe cấp cứu ngày càng gần.
*
Bùi Thược đã có một giấc mơ dài, trong mơ hắn lại trở về Nghiêm gia năm đó.
Một Beta trong thế giới của Alpha một bước cũng khó đi, sau khi hắn mất đi giá trị cứu mạng Nghiêm gia cũng không còn người quan tâm hắn sống hay chết, hắn lần nữa lại bị vứt bỏ, lại một lần nữa không có ai đoái hoài tới.
Trong mơ, hắn trước sau cũng chưa từng nắm giữ được thứ mình muốn, thậm chí không biết đó là cái gì, chỉ biết bằng mọi cách leo lên.

Hắn cảm thấy nếu hắn có thực lực giống như Alpha hắn sẽ có lợi thế hơn, sẽ không bị người vứt bỏ và phản bội.
Nhưng cuối cùng khi lên đến đỉnh cao, kiệt sức, lại cảm thấy rằng không còn cần thiết nữa, ở nơi này sẽ không có khả năng bị bỏ rơi.
Có vẻ như hắn đã thành công …
Cũng giống như, đó chỉ là những gì hắn nghĩ đã thành công …
*
Đêm muộn, bệnh viện trung ương Liên Á của Hách Thành.
Trên hành lang dẫn đến phòng cấp cứu, một chiếc xe đẩy bê bết máu đang lao nhanh!
Bùi Thược trên xe hơi thở thoi thóp, máu chảy ra từ tóc gần như phủ toàn bộ khuôn mặt, cơn đau dữ dội khiến cơ thể mất đi tri giác, trong tiếng nói ồn ào, hai mắt  hắn mở ra một khe hở.
Ý thức hỗn loạn, trong tầm mắt là mảng trắng như tuyết, con ngươi chậm rãi hướng nhìn sang một bên, liền thấy một bóng dáng quen thuộc, An Cửu đang đi bên cạnh xe.
An Cửu thấy Bùi Thược đang nhìn mình, nhưng tiếc rằng bị thương nặng không thể mở miệng, nên chỉ có thể gắt gao nhìn cậu chằm chằm bằng đôi mắt phủ đầy máu đó.
“Cậu là người nhà của bệnh nhân phải không, hãy kiên nhẫn chờ ở bên ngoài.”
Đến trước phòng cấp cứu, bác sĩ chặn An Cửu ở cửa.
“Như thế này còn có thể cứu được không?” An Cửu đè vào cánh cửa sắp đóng lại, nghiêm túc hỏi: “Có thể từ bỏ chữa trị không?”
Bác sĩ còn bởi vì câu nói đầu tiên mà mất kiên nhẫn, nghe đến câu thứ 2 thì choáng váng, cho đến khi đồng nghiệp thúc giục đóng cửa, hắn mới đóng cửa lại.
Sắc mặt An Cửu ngưng trọng, cậu không biết cái gì gây ra tai nạn xe này, nhưng cậu hiểu nếu Bùi Thược tỉnh lại, hành động tiếp theo của cậu càng khó.
Rất nhanh, có vài người thân tín của Bùi Thược đã vội vã chạy đến bệnh viện…
Đeo khẩu trang và đội mũ, An Cửu kín đáo tránh mọi người có thể biết mình trong bệnh  viện.

Cho đến hai giờ sáng, đèn trong phòng cấp cứu tắt, bác sĩ ở bên trong bước ra, tháo khẩu trang thông báo ca phẫu thuật thành công.
An Cửu trốn cách đó không xa, cậu không nghe thấy bác sĩ nói gì, nhưng nhìn sự nhẹ nhõm trên khuôn mặt của bác sĩ cậu biết rằng người đàn ông đã được cứu.
Khẽ hạ vành mũ xuống, sắc mặt An Cửu càng lạnh lùng hơn … Đây là bệnh viện, không thể dùng tin tức tố thôi miên.
Thẩm Trạm biết tin này khá muộn, khi đến bệnh viện, Bùi Thược đã được chuyển đến phòng bệnh, gắn máy thở trên mặt và treo thiết bị y tế khắp người.
Theo mô tả của bác sĩ, Bùi Thược xương bị gãy nhiều nơi trên cơ thể, thương tích cực kỳ nghiêm trọng và hiện tại hắn vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch.
Thẩm Trạm biết chiếc xe gây tai nạn là xe tải, tài xế đã bỏ trốn, trước mắt không rõ là vô tình hay cố ý, nhưng trên đường gặp Omega ZX, nên y đã dò hỏi Hứa Lam về An Cửu.
Hứa Lam nói anh đã sắp xếp người đến khách sạn mà Bùi Thược nhắc đến, nhưng không tìm thấy dấu vết của An Cửu, hiện tại điện thoại của An Cửu cũng không liên lạc được.
Thẩm Trạm nghi ngờ An Cửu đã phát hiện thân phận của mình bị bại lộ, nhưng điều không chắc chắn lúc này Omega ZX sau khi thân phận bị lộ có cố gắng trốn thoát khỏi thế lực của Bùi Thược hay không, hay là vẫn lựa chọn…được ăn cả ngã về không.
*
Trên tầng hai mươi chín của khu nhà điều trị nội trú, khoa chăm sóc đặc biệt giờ phút này đã hết giờ thăm hỏi, ngoại trừ bác sĩ trực thường xuyên kiểm tra tình hình, những người còn lại chỉ có thể ở trong đại sảnh bị ngăn cách bởi bàn trực.

Hứa Lam cùng với một thuộc hạ canh giữ ở gần thang máy và hành lang, đó là hai cách duy nhất có thể đến được tầng này.
Điều quan trọng nhất bây giờ là chờ đợi.
Ba giờ sáng, ánh trăng quỷ dị phá vỡ tầng mây.

Ở dưới cùng của tòa nhà nội trú, sau khi chờ đợi nhân viên bảo an tuần tra ban đêm rời đi, An Cửu lộ ra hình dáng thứ hai, nhanh chóng leo lên bức tường bên ngoài của bệnh viện, giẫm lên những chỗ lồi hẹp bên ngoài mỗi cửa sổ và nhảy lên trên.
Cửa sổ của khu phòng bệnh được đóng kín, An Cửu từ cửa sổ của một phòng thiết bị nhảy vào, thay một chiếc áo blouse trắng treo trên tường.
Hành lang yên tĩnh lạ thường, phía sau bàn trực cách đó không xa, hai cô y tá to nhỏ thảo luận sau ca trực sẽ ăn bữa khuya cái gì, An Cửu bình tĩnh đi đến một phòng ở cuối hành lang, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Trong phòng bệnh u ám, An Cửu không bật đèn, con ngươi màu hổ phách biến thành con ngươi màu xanh lục, cậu có thể nhìn rõ mọi thứ trong phòng.
Cậu phát hiện, Bùi Thược đã tỉnh.
Đứng bên giường, An Cửu trong suốt nửa năm qua lần đầu tiên nhìn người đàn ông một cách nghiêm túc, cậu có thể nhìn thấy sự hận thù khát máu trong mắt người đàn ông này.
Dùng tin tức tố của Omega ZX khiến hắn có tình cảm cuối cùng cũng chỉ là lừa dối.

Đương nhiên khi hắn tỉnh táo lại, ảnh hưởng của tin tức tố yếu đi, cậu biết rằng người đàn ông này sẽ không còn tình cảm với mình nữa.
“Cảm ơn …” An Cửu nhẹ nhàng mở miệng.
Cậu sẽ không nương tay với bất kỳ người nào coi cậu là con mồi, nhưng hiện tại cậu thực sự biết ơn người đàn ông này.
*
Khi Hứa Lam cầm máy cảm ứng tin tức tố trong tay lao vào, An Cửu đã phá vỡ cửa sổ được đóng kín trong phòng, nhảy lên máy điều hòa không khí ở phía dưới cửa sổ.

Áo blouse trắng bay bay, hoàn toàn bại lộ chiếc đuôi màu đen.
Hứa Lam vội vàng chạy tới bên cửa sổ, nhìn thấy An Cửu giống như một con mèo đen nhẹ nhàng hoạt bát trong đêm tối, tứ chi leo lên rồi nhảy vọt, một lúc sau liền biến mất không thấy tăm hơi.
“Tại sao các người còn cố xông vào!” Y tá chạy vào sau anh nghiêm nghị: “Làm sao anh… cửa sổ làm sao thế này?”
Một thuộc hạ khác của Bùi Thược, người vội chạy đến bên giường bệnh, khi phát hiện giá trị trên máy móc đầu giường có dấu hiệu bất thường, gã quay đầu lại và hét vào mặt y tá: “Mau! Mau gọi bác sĩ!”
Trong phòng bệnh và bên ngoài lập tức hối hả vội vàng.
Một lần nữa trở lại tầng 29, cậu lẳng lặng đứng ở một góc khuất, yên lặng chờ đợi kết quả.
Cấp cứu chắc chắn không có kết quả, An Cửu ước tính thời gian trong lòng, hẳn là không đến mười phút người đàn ông này sẽ bị tuyên bố chết não.
Tuy nhiên, mười lăm phút trôi qua …
Trong phòng bệnh, Bùi Thược cảm thấy mình bị mắc kẹt trong lửa và không thể tỉnh lại.

Làn sóng bỏng rát từ ngực lao đến tứ chi của hắn.

Toàn bộ cơ và xương trên cơ thể đều kêu cót két.

Các tế bào dường như bị xé nát và tái sinh, vô cùng đau đớn khiến cả cơ thể của hắn ướt đẫm.
Sau một hồi cấp cứu khẩn cấp, các nhân viên y tế không thể tin được sự thay đổi trên cơ thể của Bùi Thược.
Nhiệt độ cơ thể cùng huyết áp đã tăng lên mức không thể thừa nhận được đối với người bình thường, nhưng các vết thương trên cơ thể đang dần lành lại.
“Là, là phân hóa!” Một bác sĩ kinh ngạc thốt lên: “Đây là biểu hiện trước khi phân hóa thành Alpha”.
Đời người chỉ có một lần duy nhất phân hóa, trong quá trình đó cơ thể sẽ có năng lực tự phục hồi, mà sức mạnh của năng lực tự phục hồi này cũng là căn cứ xác định cấp bậc phân hóa.
Bên ngoài phòng bệnh cách đó không xa.
An Cửu nhìn chằm chằm vào phòng bệnh không có người ra, bỗng nhiên cảm nhận được tin tức tố xa la mà lạnh thấu xương, giống như từ dưới biển sâu bí ẩn không rõ mà truyền đến, khiến da đầu tê dại.
———————–
Ji: Kết thúc chuỗi ngày lừa đảo Bùi ca lần một rồi, thương anh gì đâu.