Tài Nguyên Hàng Đầu Là Một Con Mèo

Chương 14: Chương 14





Edit: ji
[Bắt người!]
—–o0o—–
Rõ ràng đây là một kế hoạch hoàn hảo rất ít sai sót, Tí Sắt không bao giờ nghĩ giữa đường lại xuất hiện một người tên Bùi Thược, y không mang theo nhiều người, một nửa bị đánh ngã bên trong biệt  thự của Tiền Mậu Sơn, hơn nữa đây còn là Hách Thành, nếu cùng Bùi Thược đối chọi quyết liệt, khả năng thành công của y cũng không nhiều.
“Bùi Thược.” Tí Sắt hơi nheo đôi mắt giống như dã thú: “Anh chắc chắn muốn trở thành kẻ thù của tôi?”
Tuy Bùi Thược có thế lực ở Liên Á, nhưng gia tộc Đỗ Hãn lại rất có uy tín trên thế giới, nếu Bùi Thược biết mình biết người tự giác sẽ không chủ động xung đột với y.
“Chỉ là sức hấp dẫn của Omega ZX quá lớn.” Đôi mắt Bùi Thược không chút dao động.
“Omega ZX làm với một Beta? Anh không cảm thấy phí phạm của trời sao?” Tí Sắt chế nhạo, “Không thể đánh dấu đồng nghĩa với việc anh không thể chân chính có được.

Đây là cuộc cạnh tranh giữa Alpha.

Anh, một Beta, thậm chí không có đủ tư cách để tham gia trò chơi.



Bùi Thược nhếch môi, nhưng ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn: “Thật không may, điều tôi thích làm nhất chính là cướp đoạt tài nguyên của Alpha.”
Dưới màn đêm lạnh lẽo, một cơn gió lạnh buốt thổi qua, không khí đột nhiên tràn ngập áp bức.
Bốn phía xung quanh tràn ngập tin tức tố áp bức của Alpha khiến Đào Quả cảm thấy khó thở, hai chân yếu ớt run rẩy, anh cố hết sức mới đặt An Cửu ở trên lưng, nhưng rốt cuộc Omega thân thể yếu ớt không thể chống lại tin tức tố cường đại của Alpha, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, Đào Quả ý thức mê mang gần như bất tỉnh.
An Cửu dùng chút sức lực cuối cùng để giải phóng ra tin tức tố chữa bệnh yếu ớt, trong phút chốc, Đào Quả cảm thấy áp lực trên người mình biến mất hoàn toàn.
Có sự bảo vệ từ tin tức tố của An Cửu, Đào Quả đứng dậy nhanh chóng cõng An Cửu trên lưng, giây tiếp theo chạy về hướng Bùi Thược.
Trong tiềm thức của Đào Quả, Bùi Thược là bạn của An Cửu, trên du thuyền ngày đó, anh đã tận mắt nhìn thấy An Cửu nắm lấy tay của người đàn ông đó.
Theo bản năng anh nghĩ rằng người đàn ông này đến đây để cứu An Cửu và mình.
Cõng An Cửu trên lưng đứng trước mặt Bùi Thược, Đào Quả thở phào một hơi: “Cám ơn anh, nếu không tôi cùng A Cửu liền xong đời”.
Bùi Thược nhíu mày: “…”
“Có xe không? A Cửu quá yếu, còn bị tên chó kia tiêm thuốc mê.” Đào Quả nói, ngửa cổ nhìn hàng xe phía sau Bùi Thược: “Vậy tôi sẽ chọn một chiếc để ngồi.”
Bùi Thược cau mày: “…”
Trước sự sững sờ của mọi người, Đào Quả cõng An Cửu lên một chiếc xe hơi phía sau Bùi Thược.
“Hắn ta không biết … là tôi…” An Cửu nằm trên vai Đào Quả khó khăn mở miệng: “Tôi không thể để hắn ta… phát hiện được.”
Đào Quả sửng sốt: “Ai? Beta đó sao?”

“Ừm … rơi vào tay hắn … cũng tệ như vậy …”
“… Cái gì?” Hóa ra mình nhìn lầm người!
“Đứng lại!”
Sau lưng là tiếng gầm giận dữ của Tí Sắt, y không ngờ con mồi của mình lại chủ động chạy về phía Bùi Thược, dường như đã quen biết từ lâu.
Bùi Thược hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Đào Quả đang đứng cách đó không xa, giọng nói lạnh lùng: “Không phải muốn lên xe sao? Sao vẫn còn chưa nhúc nhích?”
Nhìn thuộc hạ của Bùi Thược chủ động mở cửa xe, Đào Quả lặng lẽ lùi lại nửa bước, kia không phải là xe, đó là nhà giam.
Đào Quả nuốt nước miếng, đại não có hạn đột nhiên nghĩ ra một kế hoạch, lập tức quay đầu lại hét vào mặt Tí Sắt đứng cách đó không xa, đang chuẩn bị mất khống chế: “Tạm biệt tên khốn! Omega ZX thuộc về tiên sinh Beta này! “
Nói xong Đào Quả xoay người giả vờ lên xe.
Trên trán nổi gân xanh, Tí Sắt đột nhiên gầm lên: “Đoạt người!”
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, hai bên đều biết rõ thân phận của nhau, nên đều không muốn làm là kẻ thứ ba tham gia trận chiến tranh đoạt Omega ZX này, đều rất ăn ý không sử dụng súng.
Một trong những thuộc hạ của Tí Sắt thần không biết quỷ không hay từ phía bên cạnh lao về phía An Cửu, bị  người mở cửa xe cho Đào Quả và An Cửu là Hứa Lam nhanh tay lẹ mắt đến trước một bước ấn ngã xuống đất.
“Hiện tại đi ngay!” An Cửu vội vàng nói.
Đào Quả không nói hai lời, cõng An Cửu trên lưng chạy như điên rời đi, chạy không được bao xa liền nghe thấy phía sau Tí Sắt gào rống: “Con mẹ nó! Đuổi theo hắn!”
Bị nhốt trong bể cá mấy ngày, chân của Đào Quả vẫn chưa thích ứng khi đi trên mặt đất, lúc chạy còn suýt vấp ngã vài lần, anh hoảng sợ quay đầu lại thì thấy phía sau có một đám người đuổi theo.

Nhưng kẻ vừa chạy trước rất nhanh chóng bị kẻ sau đánh gục, hai thế lực cuốn lấy nhau, nhưng cũng không ai đuổi kịp.
Cuối cùng cũng chạy đến sông, Đào Quả xé toạc tấm rèm quấn quanh người rồi nhảy xuống sông.
Mặt sông nổi lên từng đợt bọt sóng, khi Bùi Thược và Tí Sắt cùng những người khác đuổi đến bờ sông, ngoại trừ một vài gợn sóng dần dần lắng xuống cùng ánh trăng phản chiếu thì cái gì cũng không có.
Tí Sắt giận dữ mắng ra vài tiếng, quay đầu trừng mắt nhìn Bùi Thược nói: “Thù này tôi nhớ kĩ, Bùi Thược, chúng ta hãy chờ xem.”
Bùi Thược phớt lờ Tí Sắt, lạnh lùng nhìn mặt hồ.
Tí Sắt rời đi cùng với người của mình, lúc này Hứa Lam đến gần Bùi Thược, đưa chiếc vòng bảo vệ bị đứt gãy cho Bùi Thược.
“Vòng bảo vệ của Omega ZX”, Hứa Lam nói.
Bùi Thược nhìn xuống vòng bảo vệ, đây là vòng bảo vệ mở khóa bằng vân tay phổ biến trên thị trường, không thấy điều gì đặc biệt.
“Gửi nó đến viện nghiên cứu.” Bùi Thược nói.
———
Lo lắng đám người kia đuổi theo dọc bờ sông, Đào Quả dùng hết sức lực, dọc theo bờ sông  bơi ra khỏi Hách Thành.
Nước quá lạnh khiến An Cửu mất đi cảm giác tê mỏi, ngay khi lên bờ, An Cửu nằm trên bờ ho dữ dội.
Đào Quả bơi quá nhanh, tuy rằng thường xuyên trồi lên khỏi mặt nước để An Cửu lấy hơi nhưng An Cửu cũng mấy lần bị sặc, chiếc mặt nạ trên mặt rơi xuống sông.
Hai người ngồi xuống bờ sông vắng vẻ không người, lắc nước trên người.
“A Cửu, Beta đó là ai vậy?” Đào Quả vừa lau đuôi cá vừa nói: “Tôi nhìn thấy hai người đi cùng nhau trên du thuyền, tôi tưởng hai người là bạn bè”.
An Cửu cúi đầu lau khô cái đuôi ướt sũng, cũng không ngẩng đầu, “Chuyện này cậu không cần quan tâm.”

Đào Quả không hỏi thêm nữa, dừng lại một chút buồn bã nói: “A Cửu, bác sĩ nói anh Thanh chỉ có thể sống được nhiều nhất là nửa năm.

Tôi sợ lắm… Nếu anh Thanh không còn nữa, ai có thể bảo vệ chúng ta”.
Đêm tối mù mịt, Đào Quả không nhìn rõ ánh mắt An Cửu, một lúc lâu sau, anh mới nghe An Cửu bình tĩnh nói: “Anh Thanh sẽ không sao đâu…”
Đào Quả được an ủi, lời nói của An Cửu so với bác sĩ còn khiến anh cảm thấy đáng tin hơn, anh lớn lên cùng An Cửu, An Cửu luôn rất tỉnh táo và mạnh mẽ, từ nhỏ anh đã luôn tin tưởng An Cửu.
“Anh Thanh vẫn luôn hôn mê, tôi còn không nói được lời nào với anh ấy.” Đào Quả lại gần An Cửu cọ cọ, đáng thương nói: “Tôi muốn ở bên cạnh cậu”.
“Vớ vẩn, mau trở về đi.” An Cửu nghiêm giọng nói: “Lần sau nếu lại bị bắt, bị biến thành bản sao tôi cũng không thèm quan tâm cậu”.
Đào Quả trong hình dạng người cá, hầu như không có sinh vật nào dưới nước là đối thủ của anh, chỉ vì anh bất cẩn nên mới bị Tí Sắt bắt được.
An Cửu đẩy Đào Quả xuống sông, Đào Quả vừa nhô lên khỏi mặt nước, An Cửu lạnh lùng nói: “Nếu cậu không rời đi, tôi sẽ bẻ vảy cá của cậu.”
Bản tính cá vốn sợ mèo, Đào Quả miễn cưỡng phun ra hai quả bong bóng rồi ngoan ngoãn chìm xuống, đuôi cá nổi lên mặt sông rồi biến mất không tăm tích.
——————–