Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 5 - Chương 34: Ngoại truyện 4: Không thể nhường cho ai!




"A Bảo, mi sẽ vĩnh viễn ở bên ta đúng không?" Khuôn mặt dễ nhìn của Phá Thiên gần ngay trước mắt, ánh mắt hắn trong veo, thật đẹp.

Ừ? Vĩnh viễn ở bên huynh?

Được! Ta sẽ ở bên huynh vĩnh viễn, nhưng huynh phải tắm rửa cho ta, cho ta ăn ngon, còn nữa, ta muốn gả cho huynh! Được không?

Ta quơ quơ móng vuốt, vừa quơ vừa gật đầu. Phá Thiên cao hứng, ôm chặt ta đến mức sắp tắc thở mà chết.

Huynh cao hứng quá thế làm gì? Huynh có hiểu ý ta không mà cao hứng thế? Sắp tắc thở chết rồi! Nhanh buông ta ra, meo meo gừ gừ.

"A Bảo, ta nhận bảo thạch này. Tặng cho mi cái này, phải giữ cho kỹ đấy, không được để mất, biết không?" Trong tay Phá Thiên chợt có thêm một cái vòng vàng xinh xắn, trên khắc hoa văn rất kỳ lạ nhưng rất đẹp. Phá Thiên lồng nó vào cổ ta. Lớn thế này rồi mà ta còn để mất sao? Vừa lồng vào thì cái vòng vàng tự động rút nhỏ lại, rất vừa với cổ ta, không lỏng cũng không chặt.

Meo meo gừ gừ? Có đẹp không? Ta đeo cái này có đẹp không? Ta lắc lắc cái đầu, hỏi Phá Thiên nhưng hắn chỉ cười.

Thật là, tự ta nhìn vậy. Ta cẩn thận ghé vào bên hồ, nhìn trên mặt nước. Ngã ở đây cũng không tốt lắm, tuy bây giờ có thể chịu được cảnh tắm rửa nhưng ta vẫn rất không thích nước, đặc biệt là nước lạnh.

Mặt hồ phản chiếu hình bóng của ta, ừ, lông màu trăng trắng, vòng cổ màu vàng thật đẹp đẽ. Hoa văn trên đó đường như còn tỏa ra ánh sáng mờ mờ ảm ảo, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra. Đây là thứ gì vậy?

"Lúc mi gặp nguy hiểm thì liền kêu ta, nhất định ta sẽ xuất hiện để cứu mi. Vòng bánh xe phá không này sẽ truyền tống ta tới trước mặt mi." Phá Thiên ôm ta từ phía sau, nhấc lên.

Sao cơ? Cái vật tròn tròn này lợi hại vậy sao? Lại còn có cái tên phức tạp như thế nữa, gì mà bánh xe phá không? Thật phức tạp. Chỉ là một cái vòng thôi mà.

Meo meo meo! Nhưng ta rất thích cái vòng này, hì hì. Đây là đồ Phá Thiên đưa đó. Ta sẽ luôn mang theo, không bao giờ tháo xuống.

"Được rồi, A Bảo, chúng ta trở về đi. Đêm nay người đáng ghét lại tới đấy." Trong giọng điệu của Phá Thiên có chứa bất đắc dĩ.

Người đáng ghét? Là Ôn Ny à? Không phải nàng ta đã tới đây sao? Còn có ai nữa chăng?

Ta không giải thích được, không rõ người đáng ghét mà Phá Thiên nói là ai. Nhưng ta rất rõ rằng Phá Thiên không thích Ôn Ny. Ta cũng chẳng ưa gì nàng ta, chính vì sự xuất hiện của nàng ta nên Phá Thiên mới mất hứng như thế!

Sau này trở về, ta phát hiện mọi người dường như đều bận rộn. Lệ Na và Vạn Tư đang cầm cái gì đó đi rất vội vàng, còn nói nhỏ rằng yến hội đêm nay thật phiền phức.

Yến hội? Không phải là có rất nhiều người, còn có rất nhiều đồ ăn ngon sao? Ta thích, ha ha. Nhưng vừa nghe Lệ Na nói Ôn Ny kia cũng tới ta liền không có hứng thú gì nữa. Dù sao ta cũng chẳng thích nữ tử này!

"A Bảo, để ta ôm chút nào. Mi luôn dính với chủ nhân là không được. Lát nữa chủ nhân còn phải đi tiếp khách." Lệ Na vươn tay ra với ta, ta nhìn Phá Thiên từ trong lòng hắn. Hắn khẽ gật đầu, lúc này ta mới vươn móng vuốt đặt vào tay Lệ Na.

Ai ngờ, Lệ Na vừa ôm ta liền kêu to lên: "Bánh xe phá không! Chủ nhân, người cho A Bảo thứ này ư?"

Ta nhìn Lệ Na bằng ánh mắt nghi ngờ. Nàng ta dường như sắp thổ huyết tới nơi. Thứ này có chỗ kỳ lạ gì à?

Lúc đó, Vạn Tư bên cạnh Lệ Na cũng vọt qua, dí sát vào ta mà nhìn. Đôi mắt vốn đã to càng trở nên to hơn, nhìn ta chằm chằm. Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy con mèo nhỏ nào lợi hại vậy ư? Meo meo meo! Nhìn nữa ta cào nát mặt huynh bây giờ. Huynh thu cái bộ mặt của mình lại ngay.

"Ừ, cho nó rồi." Giọng Phá Thiên lạnh nhạt.

Lệ Na cúi đầu nhìn ta, ta cũng trừng mắt nhìn nàng. Có cái gì khó coi chứ? Chẳng lẽ chưa thấy cái vòng này bao giờ à? Thật là!

"Thứ quan trọng như thế..." Dường như Vạn Tư còn định nói gì đó, Phá Thiên đã lạnh lùng liếc hắn một cái, hắn liền im bặt.

Oa a! Vạn Tư ồn ào này lại ngậm miệng một cách đơn giản như thế! Ha ha, Phá Thiên thật lợi hại! Sau này Vạn Tư ồn ào trước mặt ta, ta tìm Phá Thiên tới liếc hắn một cái để hắn câm miệng!

"A Bảo, chúng ta đi nghỉ ngơi trước. Chủ nhân còn có việc." Lệ Na sờ sờ đầu ta, nhỏ giọng dỗ dành.

Biết mà, nói mãi! Coi ta là trẻ con không hiểu chuyện hả? Ta sẽ không gây rắc rối cho Phá Thiên đâu.

Sau đó, ta yên lặng cả một ngày, nằm trên sofa mềm mại phơi nắng. Dù sao cũng có người chuẩn bị đồ ăn thức uống ngon lành cho ta, chỉ có điều cảm giác không có Phá Thiên bên cạnh thật khó chịu.

"A Bảo." Trước mắt ta tối sầm lại. Ta ngẩng đầu lên thì thấy Lệ Na đã đứng trước mặt mình.

Lệ Na ngốc này hoàn toàn không hiểu ý ta. Nàng ôm ta dậy, ngồi xuống sofa rồi đặt ta ngồi lên đùi.

"A Bảo, chủ nhân đưa thứ quan trọng nhất cho mi, có thể thấy chủ nhân coi trọng mi cỡ nào. Mi...sau này không được phụ chủ nhân đó..." Trong giọng nói nhẹ nhàng của Lệ Na có chứa cảm xúc mà ta hoàn toàn không hiểu. Nàng còn khe khẽ vuốt ve cái vòng trên cổ ta.

Phụ Phá Thiên? Có ý gì? Phụ tức là làm chuyện có lỗi à?

Ta mới không làm chuyện như thế! Phá Thiên tốt với ta như vậy, ta cũng sẽ toàn tâm toàn ý với hắn!

"Mi đừng chạy loạn trong yến hội hôm nay. Nếu để người có lòng nhận ra thân phận của mi thì sẽ phiền phức lắm đấy." Lệ Na vuốt ve đầu ta, cúi đầu dặn.

Nhận ra thân phận của ta?

Bỗng chốc ta dựng hết lông trên người lên. Ta biết ý của Lệ Na là gì rồi!

Chẳng lẽ, chẳng lẽ là có người biết ta thuộc tộc mèo tầm bảo sẽ đến? Chẳng lẽ là kẻ thù diệt tộc của ta? Vậy ca ca tỷ tỷ đâu rồi? Ta có thể tìm được bọn họ không?

"A Bảo, mi làm sao vậy? Không sao đâu, đừng sợ. Hẳn là sẽ không có ai nhận ra thân phận của mi. Tộc của mi bị người thần bí diệt, không ai ngờ còn có người sống sót. Ngoan nào, yên tâm, không sao đâu." Lệ Na nhẹ nhàng vuốt ve lưng ta, dường như muốn an ủi ta.

Ta gừ gừ, tâm trạng rất không tốt.

"Xin lỗi, A Bảo, ta không nên nói những lời này. Mi yên tâm, chủ nhân nhất định sẽ giúp mi báo thù, ta cũng sẽ giúp mi. Nhất định chúng ta sẽ tìm được hung thủ." Lệ Na vẫn đang nhẹ giọng an ủi ta.

Meo meo! Nhất định ta phải tìm được kẻ thù, ta muốn giết hắn! Còn muốc cứu ca ca và tỷ tỷ mình nữa!

Phá Thiên sẽ rất bận trong yến hội à? Lệ Na, đêm nay Phá Thiên sẽ không ở cạnh ta hả? Ta dùng móng vuốt gãi gãi Lệ Na.

Lệ Na sờ sờ đầu ta, giao ta vào tay thị nữ bên cạnh.

"Trông nó cho tốt, đừng để nó chạy mất. Không thấy nó, không thể ăn nói với chủ nhân được." Giọng điệu của Lệ Na rất nghiêm khắc. Sao nàng lại có thể nói nghiêm khắc như vậy với người khác chứ?

Aiz~, tuy rằng ngực thị nữ này rất mềm nhưng không ấm áp như khi được Phá Thiên ôm.

Thôi, ta phải ngoan ngoãn chờ Phá Thiên về thôi. Ta muốn về phòng, ta muốn tới chỗ cái giường lớn mềm mại. Meo meo gừ gừ, mau dẫn bản mèo đi!

Ăn vài thứ xong, ta thoải mái lăn qua lăn lại, cười ha ha, chờ Phá Thiên về ngủ cùng! Ta thích uốn trong lòng hắn ngủ, thật ấm áp!

Trời ơi~~~~~

Cánh cửa khe khẽ vang lên tiếng động, Phá Thiên! Ha ha, cuối cùng thì Phá Thiên đã về sao?