“Dừng tay! Ngươi dừng tay lại cho ta!” Chợt, một tiếng quát như tiếng sấm đột nhiên vang lên.
Dật Hiên? Thích Ngạo Sương ngạc nhiên, ý thức hơi tỉnh táo một chút.
“Như Hỏa? Ngươi tỉnh rồi?” Trong giọng nói lạnh lùng của Thanh Hoa mang theo chút vui mừng. Nàng nhìn vào đôi mắt đầy tức giận của Phong Dật Hiên thì hơi do dự, “Ngươi, nói gì cơ?”
Hai mắt Phong Dật Hiên đỏ ngầu như muốn nhỏ ra máu. Hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Thanh Hoa, cắn răng nghiến lợi nói rõ ràng từng chữ từng chữ: “Ta nói ngươi dừng tay lại!”
Sắc mặt Thanh Hoa lạnh lại, trầm giọng nói: “Ngươi đã khôi phục ký ức nhưng lại muốn ta dừng tay? Ngươi và Như Băng đều quan tâm tới vật thay thế đó sao?!”
“Nàng không phải vật thay thế. Nàng chính là nàng. Nàng là Ngạo Sương. Không ai có thể thay thế được nàng. Nàng cũng không phải là vật thay thế của ngươi!” Thân thể Phong Dật Hiên từ từ cật lực nhúc nhích, đi về phía Thanh Hoa, trầm giọng nói một cách kiên định khác thường, “Ta yêu nàng, hiểu không? Ta yêu Ngạo Sương.”
“Nói bậy! Các ngươi chỉ có thể yêu ta. Các ngươi đều là của ta!” Thanh Hoa thẹn quá hóa giận, quát lạnh.
“Ngươi căn bản không biết thế nào là yêu. Cho tới bây giờ ngươi chỉ biết đoạt lấy, chỉ là đoạt lấy mà thôi.” Giọng Phong Dật Hiên trầm thấp, mang theo sức hấp dẫn khó có thể kháng cự.
“Như Hỏa! Ngươi đang nói hươu nói vượn gì vậy! Ta yêu các ngươi, chẳng lẽ ngươi vẫn không hiểu sao? Ta yêu các ngươi đến mức vì các ngươi biến mất nên mới khiến sinh linh đồ thán!” Thanh Hoa tức giận, lớn tiếng cãi lại.
“Không. Tình yêu là duy nhất. Ngươi không yêu chúng ta. Chúng ta chỉ là đồ vật tồn tại của ngươi mà thôi. Ngươi chỉ đoạt lấy chúng ta. Mà ta cũng không yêu ngươi. Đó chỉ là sự tôn trọng với chủ nhân mà thôi.” Phong Dật Hiên trầm giọng, chậm rãi nói, “Chẳng lẽ ngươi vẫn không hiểu tại sao chúng ta lại biến mất ư?”
Thanh Hoa bỗng kinh ngạc, cứ ngơ ngác nhìn Phong Dật Hiên.
Lãnh Lăng Vân thầm thở ra. Thật may. Tuy Phong Dật Hiên đã khôi phục phần ký ức ở nơi sâu nhất nhưng tâm ý vẫn không thay đổi. Nhưng lòng Lãnh Lăng Vân lại căng lên. Phong Dật Hiên nói như vậy, phản đối nàng như vậy, với tính tình của nàng thì…
“Ngươi không yêu chúng ta. Ta, không yêu ngươi. Ta yêu Ngạo Sương. Sự kiên cường của nàng, sự yếu đuối của nàng, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười của nàng đều khiến lòng ta rung động. Trong lòng ta chỉ có nàng mà thôi. Ai cũng không thể thay thế nàng được.” Phong Dật Hiên nắm chặt nắm đấm, lạnh lùng nói, “Cho nên ta nói ngươi dừng tay. Trả nàng lại cho ta!”
“Không phải là tình yêu? Ngươi nói tình cảm ta dành cho các ngươi không phải là tình yêu…” Thanh Hoa lẩm bẩm, chợt biến sắc mặt, nhìn Phong Dật Hiên, cười lạnh, “Trả lại cho ngươi? Ha ha, trả lại cho ngươi? Ngươi cho rằng ta sẽ để nàng ta sống sao?”
“Trả lại cho ta!” Phong Dật Hiên tức giận công tâm, giơ tay lên thả ra một ngọn lửa cực nóng về phía Thanh Hoa.
Thanh Hoa ngẩn ra, không né tránh, chỉ ngơ ngác đứng đó, đón nhận công kích của Phong Dật Hiên. Ngọn lửa cực nóng này đánh vào người Thanh Hoa, không tạo thành bất kỳ vết thương nào. Nhưng Thanh Hoa lại kinh ngạc, sững sờ đứng đó nhìn Phong Dật Hiên đang tức giận.
“Ngươi ra tay với ta?” Thanh Hoa kinh ngạc mà nhìn Phong Dật Hiên, trong mắt tràn đầy khiếp sợ và không thể tin được, lẩm bẩm, “Ngươi vì nàng mà ra tay với ta?”
Lòng Lãnh Lăng Vân trầm xuống. Hắn nhận ra cảm xúc của Thanh Hoa bắt đầu thay đổi.
“Ha ha ha ha ha…Ngươi vì một vật thay thế mà ra tay với ta!” Thanh Hoa chợt mất kiềm chế mà ngửa mặt lên trời cười như điên. Nàng bỗng ngừng cười, nhìn Phong Dật Hiên, trong mắt lộ ra tia nguy hiểm mang theo đau đớn và tức giận. Nàng ta kêu lớn, “Đã vậy thì ngươi cũng chết đi. Ngươi hãy đi theo nàng! Cùng chết bên nhau! Biến mất vĩnh viễn! Đi chết đi! Đi chết đi!” Mặt Thanh Hoa dữ tợn, mất khống chế, chắp hai tay trước ngực, thả ra vô số mũi băng sắc bén đánh thẳng về phía Phong Dật Hiên.
Phong Dật Hiên vươn tay phải ra vẽ một vòng trong không trung. Lập tức, một tấm chắn hình tròn bằng lửa xuất hiện giữa không trung. Hắn đẩy tấm chắn về phía trước. Mũi băng và tấm chắn bằng lửa hình tròn chạm vào nhau, phát ra tiếng xèo xèo. Sau đó, những mũi băng sắc bén kia đâm thẳng vào người hắn không chút lưu tình nào. Máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ quần áo của hắn ngay lập tức. Máu tươi rỉ ra từ khóe miệng hắn. Nhưng hắn không quan tâm tới những điều này mà nở nụ cười như trút được gánh nặng.
Thanh Hoa cả kinh, trong mắt lóe lên không đành lòng, khẽ mở miệng định nói gì đó nhưng lời nói tiếp theo của Phong Dật Hiên càng khiến nàng ta tức giận hơn.
“Cũng tốt. Thà chết đi còn hơn làm kẻ mạnh bên cạnh ngươi. Nói theo cách nào đó, ta và Ngạo Sương có thể ở cùng một thế giới.” Phong Dật Hiên cười lạnh, nói.
“Như Hỏa! Không chỉ chết đi đơn giản thế đâu. Ta sẽ khiến ngươi và nàng biến mất hoàn toàn! Biến mất một cách triệt để!” Thanh Hoa tức giận tựa như núi lửa phun trào.
Lãnh Lăng Vân cả kinh thất sắc, định lên tiếng ngăn cản nhưng cổ họng như bị ai đó bóp chặt, không phát ra được một tiếng.
“Không sao cả.” Phong Dật Hiên nở nụ cười lạnh đầy mỉa mai. Sâu trong đáy mắt hắn là bi thương. Ngạo Sương, Ngạo Sương có phải đã biến mất không?
“Đi chết đi!” Thanh Hoa giận tím mặt, tản ra khí lạnh đến thấu xương. Khí lạnh này nhanh chóng lan tỏa ra, sau đó ngưng kết lại thành một băng nhũ khổng lồ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Tiếng rào rào vang lên không dứt bên tai. Từng tấc đất bị đông lại, vô số băng nhũ trồi lên. Hoa tươi xung quanh bị đông lại, vỡ tan trong nháy mắt. Không khí trên thế giới tựa như đều đã bị đóng băng, lạnh lẽo đến thấu xương. Nhưng những thứ này lại không ảnh hưởng tới Lãnh Lăng Vân.
“Dừng tay…” Lãnh Lăng Vân cật lực nói hai chữ. Hắn biết bây giờ nàng đã mất khống chế. Nếu cứ tiếp tục như vậy bọn họ sẽ bị giết hết. Thế giới này cũng sẽ bị phá hủy. Chỉ có mình và nàng có thể sống sót mà thôi.
Lúc này Thanh Hoa không nghe lọt lời của Lãnh Lăng Vân nữa. Nàng điên cuồng thả ra sức mạnh của mình. Một cảm giác bị phản bội sâu sắc hoàn toàn thôn tính tâm trí của nàng. Cảm giác này đau đớn như trái tim bị cắn xé vậy. Ý nghĩ kia điên cuồng chiếm lấy suy nghĩ của nàng. Đó chính là Như Hỏa phản bội nàng, hoàn toàn phản bội nàng.
Khi cung điện to lớn sau lưng bịn họ bắt đầu lung lay, phụ thần ôm mẫu thần chạy ra rất nhanh. Sắc mặt hắn trầm xuống, quát lạnh với Thanh Hoa: “Ngươi dừng tay lại cho ta. Đây không phải là nơi ngươi giương oai.”
Lúc này sao Thanh Hoa có thể nghe lọt nữa. Hơi thở xung quanh nàng càng thêm lạnh lẽo, tạo thành từng vòng tròn tản ra nhanh chóng, đọng lại trong không khí.
Phụ thần vươn tay thả ra một luồng ánh sáng trắng đánh về phía Thanh Hoa. Nhưng những ánh sáng trắng còn chưa đến gần nàng ta thì đã tản đi toàn bộ.
“Vô ích thôi…” Đáy mắt Lãnh Lăng Vân từ từ hiện lên tuyệt vọng. Ở đây không có ai có thể là đối thủ khi nàng thịnh nộ. Tất cả mọi người và thế giới này sẽ bị hủy diệt trong giờ khắc này, hoàn toàn biến mất.
Phụ thần cau chặt mày, cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của mẫu thần trong lòng, không rời đi. Nếu đưa mẫu thần rời đi thì nàng sẽ không thể chịu đựng thêm chút nào nữa.
Chẳng lẽ hôm nay thật sự diệt vong ở đây? Phụ thần nghĩ tới đây, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của mẫu thần. Vào lúc này, trong lòng hắn đã bình tĩnh lại. Hắn ôm mẫu thần chậm rãi ngồi xuống trên bậc thang của cung điện, hờ hữn nhìn tất cả trước mắt. Hắn xây dựng học viện Tinh Thần ở thế giới Hỗn Độn, sai thuộc hạ tìm những người có sức mạnh tinh khiết chính là muốn hút sức mạnh của họ để giữ mẫu thần lại. Bây giờ thì không cần phải phí tâm nữa. Cứ biến mất với nàng như thế, có lẽ cũng là một chuyện tốt. Giải thoát như vậy có lẽ sẽ tốt hơn….
Phụ thần từ từ nhắm mắt lại, ôm chặt người trong lòng hơn. Hắn yên lặng chờ đợi cái chết.
Lai Lỵ bị lạnh đến mức ôm chặt hai tay, đôi môi tím đen. Nàng cảm thấy máu trong người mình đang đông lại. Những người khác cũng không chịu nổi. Kiều Nạp Sâm bị đông đến mức cứng ngắc, run rẩy nhìn Địch Thản Tư trước mặt. Địch Thản Tư cố gắng thoát khỏi mấy thứ đó nhưng không có tác dụng gì. Mọi người dường như sắp không chống đỡ nổi nữa thì chợt có bước ngoặt.
“Ngươi không làm đúng giao ước của chúng ta…”
Đang lúc nhiệt độ không khí xung quanh hạ xuống đến mức thấp nhất, một giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sự tức giận mơ hồ đột ngột vang lên.
Giọng nói này là của người mọi người quen đến mức không thể quen hơn được nữa.
Là Thích Ngạo Sương.
“Ngạo Sương?!” Phong Dật Hiên mừng rỡ, nhỏ giọng kêu, mở lớn mắt nhìn Thanh Hoa trước mặt. Nhưng hắn không thấy được bóng dáng của Ngạo Sương nên không khỏi hoảng hốt mà hỏi, “Ngạo Sương, nàng, nàng đang ở đâu?”
“Xú nữ nhân! Ngươi đi chết đi! Nếu không phải vì ngươi thì mọi chuyện sẽ không đến nước này!” Thanh Hoa cuồng nộ, gào thét, vươn tay vỗ vào ngực mình.
“Người không làm theo giao ước là ngươi.” Giọng nói nhẹ nhàng Thích Ngạo Sương vang lên sâu kín. Ngay sau đó, một hơi thở cực nóng bộc phát ra từ người Thanh Hoa. Băng thiên tuyết địa xung quanh bị hòa tan trong nháy mắt. Cảm giác lạnh thấu xương biến mất hoàn toàn vào giờ khắc này. Mọi người đều có thể tự do hoạt động.
“Ngươi, ngươi có sức mạnh thế này từ khi nào?” Thanh Hoa vừa giận vừa sợ nhìn tất cả trước mắt, hỏi theo bản năng.
“Vừa mới thôi.” Giọng Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng, thật nhỏ…
Từ từ, trên mặt Thanh Hoa hiện lên sự đau đớn. Nàng ta liều mạng ôm lấy đầu mình, rên lên thật nhỏ.
“Tẫn Diêm đại ca, có chuyện gì vậy?” Lai Lỵ căng thẳng, nhích tới gần Tẫn Diêm, sợ hãi hỏi.
“Hình như Ngạo Sương muốn ra khỏi thân thể nàng ta.” Trong lòng Tẫn Diêm cũng cực kỳ căng thẳng, nhìn phản ứng của Thanh Hoa không rời mắt. Hắn hy vọng suy đoán của mình đúng, hy vọng suy đoán này sẽ thành công.
“A ——!” Thanh Hoa ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng kêu dài đầy đau đớn, tê tâm liệt phế.
Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc và mừng rỡ của mọi người, Thích Ngạo Sương xuất hiện một lần nữa. Nàng lẳng lặng đứng trước mặt Thanh Hoa, lạnh lùng nhìn nàng ta.
“Ha ha ha ha, thật không ngờ ngươi cũng có thể mạnh đén thế.” Thanh Hoa nở nụ cười lạnh mỉa mai, giữ vững thân hình rồi nhìn Thích Ngạo Sương đầy khinh thường. Tuy Thích Ngạo Sương đã mạnh tới mức này nhưng nàng ta vẫn không đặt trong mắt.
“Ừ, tuy bây giờ ta vẫn không thể đánh bại ngươi nhưng có thể khiến ngươi bị thương nặng rồi tiễn ngươi trở về thế giới kia.” Thích Ngạo Sương mỉm cười, nói từ từ, thầm nói thêm trong lòng, cho dù phải trả giá bằng tính mạng của ta.
Sắc mặt Thanh Hoa trầm xuống, lạnh lùng nói: “Chỉ bằng ngươi?”
“Ừ, chỉ bằng ta.” Thích Ngạo Sương không hờn không giận, nói nhẹ như gió thoảng nhưng trong đó có chứa cương quyết.
“Tất cả dừng tay lại. Cứ tiếp tục như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Lúc này, Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng lên tiếng.
“Như Băng, ngươi cũng yêu nữ nhân này phải không?” Chợt Thanh Hoa quay sang đối mặt với Lãnh Lăng Vân. Sự bạo ngược từ từ dâng lên rồi lan rộng trong đáy mắt nàng ta.
Lãnh Lăng Vân không nói gì, im lặng, ngầm thừa nhận.
“Tốt lắm, rất tốt, ha ha ha ha ha, vô cùng tốt! Các ngươi đều phản bội ta! Hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết kết quả khi phản bội ta! Ta muốn nghiền xương các ngươi thành tro!” Khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Hoa dần dần thay đổi, trở nên vặn vẹo, dữ tợn. Nàng tuyệt vọng, tức giận mà cuồng tiếu, bộc lộ cảm xúc trong lòng. Thế giới của nàng như sụp đổ trong nháy mắt này.
Mọi người nhìn bộ dạng như phát điên này của Thanh Hoa, trong lòng trầm xuống. Không khí xung quanh Thanh Hoa cũng rối loạn, dần dần thay đổi trở nên điên cuồng. Mọi người biết, vừa rồi tuyệt đối không phải Thanh Hoa nói đùa.
Sắc mặt Thích Ngạo Sương nặng nề, nâng sức mạnh lên cao nhất ngay lập tức. Nàng biết một kích này sẽ quyết định tất cả.
“Ta không cần các ngươi. Tất cả đều đi chết đi!” Thanh Hoa gầm lên đầy tức giận, giơ hay tay lên cao, điên cuồng tập toàn bộ sức mạnh của mình vào hai tay.
“Ngạo Sương, đừng!” Sắc mặt Phong Dật Hiên âm trầm đến mức có thể chảy ra nước. Lòng hắn chìm đến đáy cốc.
“Như Hỏa! Như Hỏa! Ngươi dám phản bội ta hoàn toàn như thế!” Không chờ Thích Ngạo Sương lên tiếng, Thanh Hoa rống giận như đã phát điên. Nàng ta đã tập hợp xong sức mạnh, tung người bay lên không, hung hăng đẩy sức mạnh trong tay ra, đánh về phía Thích Ngạo Sương.
Mặt Thích Ngạo Sương bình tĩnh, phi thân lên, dùng toàn lực tiếp nhận lấy luồng sức mạnh đáng sợ này.
Ngay lập tức, “ầm” một tiếng lớn, bầu trời rung lên, mặt đất chấn động. Một luồng ánh sáng mãnh liệt tản ra từ người Thích Ngạo Sương, lan rộng ra xung quanh. Tất cả đều bị luồng ánh sáng mãnh liệt này bao lấy. Tầm mắt mọi người không mở ra được dưới luồng ánh sáng này.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển mạnh mẽ, bầu trời như đang nứt ra.
Trời đất quay cuồng….
Mọi thứ dường như sắp bị hủy diệt….
Trần ai lạc định (bụi bặm rơi đầy) ư?
Mọi người cảm thấy mình bồng bềnh, ý thức bắt đầu lơ lửng.
“Nữ nhân điên này, tất cả mọi nơi thuộc về thế giới này đều sẽ bị ngươi hủy diệt, bắt đầu sụp đổ từ thế giới này…” Giọng nói tràn đầy oán hận, có chứa chút bất đắc dĩ của phụ thần truyền đến.
Toàn bộ thế giới cũng sẽ bị hủy diệt sao?
Thích Ngạo Sương cũng cảm thấy thân thể mình sắp biến mất. Tất cả mọi cảm giác đều mờ dần. Không chỉ có nàng mà những người khác cũng cảm thấy như thế.
Thanh Hoa khép hờ mắt, trong mắt tràn đầy tĩnh lặng. Hủy diệt, hủy diệt tất cả cũng tốt. Thì ra mình không có gì cả. Cứ cho là mình có những thứ kia nhưng khi quay đầu lại thì chúng không thuộc về mình nữa rồi.
Cứ biến mất như vậy cũng là chuyện tốt….
Người Thanh Hoa cũng tỏa ra ánh sáng màu trắng. Ánh sáng này không ngừng lan ra xung quanh, tỏa ra bốn phương tám hướng, dẫn đến sự sụp đổ mạnh hơn. Hơi thở của Thanh Hoa cũng yếu dần đi.
Nàng ta tự sát!
Tất cả đều bị vây trong sự lơ lửng.
Phụ thần vẫn ôm chặt mẫu thần như cũ, trong ánh mắt mang theo bi thương.
Tất cả đều sẽ tan thành mây khói ư?
Ý thức của Thích Ngạo Sương càng ngày càng mơ hồ. Nhưng nàng vẫn cảm thấy bàn tay mình được một bàn tay ấm áp nắm chặt. Bàn tay rất ấm áp, cảm giác rất quen thuộc. Là Phong Dật Hiên. Hắn chưa từng rời khỏi nàng. Là hắn. Lòng Thích Ngạo Sương dần dần an bình. Có hắn ở bên cạnh, cái chết không còn đáng sợ nữa. Nhưng các bằng hữu ở đại lục Tích Lan cũng sẽ biến mất ư? Trong lòng Thích Ngạo Sương tràn đầy không cam lòng và lo lắng….Nhưng bây giờ bất lực rồi.
Lãnh Lăng Vân nhắm mắt lại, khẽ cau mày. Chuyện cứ kết thúc như vậy, hắn lại không có năng lực xoay chuyển hay thay đổi gì cả. Sức mạnh của nàng vẫn kinh thế hãi tục như thế. Cách xử sự của nàng vẫn khiến không ai có thể hiểu được như thế. Nhưng sao khi cảm thấy hơi thở của nàng từ từ yếu dần, trong lòng hắn lại thấy bi thương nồng đậm như thế?
Lai Lỵ nắm chặt tay áo Tẫn Diêm, ý thức cũng dần dần mơ hồ. Tẫn Diêm vẫn cõng Tạp Mễ Nhĩ, không thể mở được mắt ra. Trong lúc mơ hồ, Kiều Nạp Sâm cảm thấy có một bàn tay đang nắm tay mình. Là Địch Thản Tư….Kim Liên và Lưu Ly cũng lơ lửng, không thể khống chế thân thể của mình.
Tốc độ thế giới này sụp đổ càng ngày càng nhanh. Tất cả đều sắp bị hủy diệt….