Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 1 - Chương 59: Đẩy ngã Nhị hoàng tử




“Huyên Huyên.” Khắc Lôi Nhã cúi người xuống ôm lấy Huyên Huyên, mỉm cười nhìn cô bé đáng yêu trong lòng.

“Tiểu thư Khắc Lôi Nhã, xin chào. Ta tùy tiện tới chơi, hy vọng không quấy nhiễu ngươi.” Thánh nữ điện hạ Liễu Tuyết Tình đứng dậy, dịu dàng mỉm cười với Khắc Lôi Nhã.

“Không sao. Mời Thánh nữ điện hạ ngồi.” Khắc Lôi Nhã gật đầu, mỉm cười.

“Huyên Huyên vẫn muốn gặp ngươi cho nên biết ngươi trở lại liền tới thăm.” Liễu Tuyết Tình nhìn Huyên Huyên trong lòng Khắc Lôi Nhã, nói đầy cưng chiều.

“Thánh nữ điện hạ thật tốt với Huyên Huyên.” Khắc Lôi Nhã than thở.

“Tỷ tỷ, muội có thể đi xem thư phòng và và phòng ngủ của tỷ được không?” Huyên Huyên nhẹ nhàng kéo tóc Khắc Lôi Nhã, dời lực chú ý của nàng sang mình.

“Huyên Huyên phải ngoan biết không. Không thể gây phiền toái cho tiểu thư Khắc Lôi Nhã.” Liễu Tuyết Tình vẫn dịu dàng mỉm cười như cũ.

“Biết mà, Tình tỷ tỷ yên tâm. Muội sẽ ngoan ngoãn.” Huyên Huyên ôm chặt Khắc Lôi Nhã, nghiêng đầu nói với Liễu Tuyết Tình, “Buổi tối tỷ tỷ tới đón muội nhé.”

“Được. Tối tỷ sẽ đón muội.” Liễu Tuyết Tình tiến lên, đầy cưng chiều mà sờ đầu Lãnh Huyên Huyên.

“Tình tỷ tỷ là tốt nhất.” Huyên Huyên cười ngọt ngào.

“Tiểu thư Khắc Lôi Nhã, hôm nay phải làm phiền ngươi chăm sóc cho Huyên Huyên rồi. Có thể chứ?” trên mặt Liễu Tuyết Tình vẫn giữ nụ cười dịu dàng trang nhã.

Khắc Lôi Nhã co quắp trong lòng. Hai người đã nói xong rồi, cũng quyết định rồi, ta có thể nói không sao?

“Dĩ nhiên. Huyên Huyên rất hiểu chuyện.” Khắc Lôi Nhã gật đầu, mỉm cười nói.

Khắc Lôi Nhã tiễn Thánh nữ rồi ôm Lãnh Huyên Huyên đến thư phòng của mình.

Khắc Lôi Nhã ngồi trước thư án nhìn Huyên Huyên sờ cái này, xem cái kia rất hiếu kỳ thì trong lòng buồn bực không thôi. Đứa nhỏ này thật kỳ quái. Sao lại thân thiết với mình ngay lần đầu tiên gặp mặt như vậy? Bây giờ lại cứ ngồi ở đây không chịu đi.

“Huyên Huyên.” Khắc Lôi Nhã nhìn Lãnh Huyên Huyên giẫm lên ghế đảo lộn sách, nhẹ giọng gọi.

“Tỷ tỷ.” bỗng nhiên Lãnh Huyên Huyên ngẩng đầu nhìn Khắc Lôi Nhã, nở nụ cười rực rỡ, “Tỷ tỷ chắc đã gặp ca ca?”

Khắc Lôi Nhã khẽ cau mày. Lãnh Lăng Vân đã liên lạc với Lãnh Huyên Huyên?

“Ca ca muội nói cho muội à?” Khắc Lôi Nhã nghi ngờ hỏi.

“Không, muội thấy được.” Lãnh Huyên Huyên chỉ mắt của mình, nói thật.

Khắc Lôi Nhã sửng sốt. Thấy được? Có ý gì?

“Tiểu nha đầu này làm cho ta thấy rợn cả tóc gáy.” Ngõa Nhĩ Đa đột nhiên cảm thấy trong lòng phát lạnh, nói thật thấp với Khắc Lôi Nhã.

“Muội thấy được?” Khắc Lôi Nhã nhìn vẻ mặt thành thật của Lãnh Huyên Huyên, hỏi, “Là sao?”

“Giống như muội có thể thấy được Thánh nữ điện hạ không phải vì yêu thích muội mà đối tốt với muội mà là nàng yêu thích ca ca của muội.” Lãnh Huyên Huyên buông sách trong tay, nhìn Khắc Lôi Nhã, nở nụ cười quái dị.

Ngõa Nhĩ Đa càng thêm lạnh run. Ánh mắt của tiểu nha đầu này như có thể nhìn thấu người ta vậy.

Khắc Lôi Nhã ngây ngẩn, nhìn chằm chằm cô bé mới năm tuổi trước mắt, không thốt nên lời. Cô bé này thật sự chỉ mới năm tuổi sao?

Tại sao trong con ngươi lại có sự cơ trí như vậy?!

“Tỷ tỷ, tỷ có nghe nói qua Thánh tử điện hạ phải có một đôi con ngươi màu tím nhìn rõ tương lai?” Lãnh Huyên Huyên thu hồi nụ cười, ngồi trên bàn sách, nhìn Khắc Lôi Nhã. 

Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng gật đầu: “Nghe qua”. Khắc Lôi Nhã đang âm thầm kinh hãi. Chẳng lẽ cô bé trước mắt này có thể biết được tương lai? Không thể nào!

“Tỷ tỷ, cái này nghĩa là gì?” ngay sau đó Lãnh Huyên Huyên đã khôi phục lại nụ cười thuần khiết của đứa bé năm tuổi. Nó dời đề tài rất tự nhiên bằng cách chỉ vào sách trong tay mà hỏi Khắc Lôi Nhã.

Khắc Lôi Nhã nhìn sang, mỉm cười và giải thích cho Lãnh Huyên Huyên.

“Khắc Lôi Nhã, tiểu nha đầu này không đơn giản, tuyệt đối không đơn giản.” Ngõa Nhĩ Đa run rẩy nói.

Nói nhảm. Khắc Lôi Nhã hừ lạnh một tiếng. Không cần Ngõa Nhĩ Đa nói nàng cũng biết. Cô bé này không đơn giản như bề ngoài.

Giằng co một ngày, đến tối Liễu Tuyết Tình đến đón Huyên Huyên. Cô bé lưu luyến không rời cáo biệt Khắc Lôi Nhã rồi mới lên xe ngựa rời đi.

Sau khi Lãnh Huyên Huyên đi không lâu, Lạp Tây Á trở lại.

“Tỷ tỷ đã về. Đi rèn luyện mà không đưa ta theo. Ta vừa nghe hôm nay tỷ trở lại liền muốn trở về ngay lập tức nhưng sư phụ lại không cho. Người bắt ta làm hết mọi việc mới được về.” Lạp Tây Á tức giận nói.

“Lần sau sẽ dẫn ngươi đi. Đúng rồi, mẫu thân đâu? Sao không thấy mẫu thân vậy?” Khắc Lôi Nhã cau mày hỏi. Nàng trở về liền đi gặp Công Tước Cổ Đốn, sau đó thì đi tìm mẫu thân nhưng lại không thấy. Muốn đi hỏi gia gia một chút thì lại bị nha đầu Lãnh Huyên Huyên kia quấn lấy.

“Mẫu thân ở trong hoàng cung. Người đã là nữ quan của công chúa điện hạ rồi. Không biết tại sao công chúa điện hạ lại thỉnh cầu cho mẫu thân vào cung với mình. Chuyện gì cũng không cần làm mà chỉ cần nói chuyện phiếm, chỉ đạo cung nữ làm việc. Chẳng biết công chúa điện hạ nghĩ gì nữa.” Lạp Tây Á cau mày. Nàng không hài lòng lắm chuyện mẫu thân vào cung làm việc.

Khắc Lôi Nhã vừa nghe liền trở nên trầm mặc. Hoàng cung là nơi sâu thăm thẳm, là dòng nước xoáy của đấu tranh vì quyền lực. Mẫu thân lại vào cung, trở thành nữ quan của công chúa điện hạ. Chuyện này là sao đây?

“Tỷ tỷ, chuyện thành Ni Á lần này tất cả mọi người đều khen ngợi tỷ. Hoàng đế bệ hạ cũng khen tỷ đấy. Còn có, tỷ đi rèn luyện có gặp được kỳ ngộ gì không? Ngày mai có đi học với ta không?” Lạp Tây Á liên tiếp ném ra mấy vấn đề. 

“Chỉ tìm được một con Phong Báo để cưỡi. Ngày mai sẽ đi thăm mẫu thân trước rồi mới đi học. Dù sao cũng phải hoàn thành việc học, thông qua khảo hạch, lấy được huy chương. Không thể ném mặt mũi nhà Hi Nhĩ được.” Khắc Lôi Nhã mỉm cười, nói. Khảo hạch tốt nghiệp của học viện Hoàng đế sẽ ngự giá. Sau đó sẽ tự tay trao huy chương cho các học viên thông qua khảo hạch. Đó là huân chương vinh dự - tượng trưng cho việc có thể dốc sức vì đế quốc.

“Phong Báo?! Ma thú cấp bảy?” Lạp Tây Á vừa nghe liền kích động, “Nó ở đâu? Ta đi xem một chút.”

“Ở chỗ hàng rào của hậu viện.” Khắc Lôi Nhã nói, “Cẩn thận đấy.”

“Biết mà.” Lạp Tây Á hào hứng chạy về hậu viện.

Khắc Lôi Nhã nhìn bầu trời đang dần tối, khe khẽ thở dài. Hy vọng cô gái Khải Sắt Lâm dịu dàng không bị cuốn vào dòng nước đục đấu tranh nơi cung đình này.

Trong bữa cơm tối, Công Tước Cổ Đốn rất nhiệt tình với Hắc Long Bản. Hắn có hơi xa cách nhưng ông cũng không để ý mà chào hỏi hắn.

Vừa ăn cơm xong, người hầu đã tới bẩm báo rằng công chúa điện hạ cho xe ngựa tới, đã chờ bên ngoài phủ Hi Nhĩ. Đây là do công chúa Mã Lệ Ti ra lệnh để đón Khắc Lôi Nhã vào cung.

“Cũng được, Khắc Lôi Nhã, con đi thăm mẫu thân con một chút đi. Ngày mai còn phải đi học.” Công Tước Cổ Đốn dặn dò.

“Dạ, gia gia.” Khắc Lôi Nhã gật đầu, dẫn theo Tẫn Diêm ra cửa.

Trong hoàng cung, đèn thắp sáng trưng, xa hoa rực rỡ.

Người hầu dẫn Khắc Lôi Nhã vào hậu cung. Tẫn Diêm chỉ có thể chờ ở cửa.

Thị nữ dẫn Khắc Lôi Nhã qua một hành lang dài tới tẩm cung của công chúa.

Bên trong sáng như ban ngày. Khắc Lôi Nhã liếc mắt một cái liền nhìn thấy Khải Sắt Lâm dịu dàng khiến cho nàng nhớ nhung. Khải Sắt Lâm ngồi trên ghế salon cạnh công chúa Mã Lệ Ti đang mỉm cười. Hình như hai người đang nói đến đề tài rất vui vẻ. Ngoài dự liệu của Khắc Lôi Nhã chính là nhị hoàng tử Nam Hi cũng ở đây.

“Gặp qua nhị hoàng tử điện hạ, gặp qua công chúa điện hạ.” Khắc Lôi Nhã khẽ khom người hành lễ.

“Khắc Lôi Nhã, ngươi đã đến rồi. Ta và nữ quan đại nhân đang nói về ngươi đấy.” Công chúa Mã Lệ Ti thấy Khắc Lôi Nhã đến thì rất vui mừng, vội vàng đứng lên nghênh đón.

“Khắc Lôi Nhã.” Khải Sắt Lâm cũng đứng lên, trên mặt lộ ra nụ cười, tha thiết mà nhìn Khắc Lôi Nhã.

“Mẫu thân, con đã trở về.” Khắc Lôi Nhã nhìn Khải Sắt Lâm, mỉm cười. Nàng biết cô gái dịu dàng này vẫn lo cho nàng.

“Khắc Lôi Nhã, thật không nghĩ tới dịch bệnh của thành Ni Á lần này lại là như vậy. Ta cũng không ngờ ngươi có thể giải quyết nhanh như thế.” Nhị hoàng tử Nam Hi than thở.

“Là nhờ công lao của đại sư Khắc Lý Phu và sự trợ giúp của Thánh tử điện hạ của thần điện Quang Minh mới có thể giải quyết nhanh như vậy.” Khắc Lôi Nhã mỉm cười.

“Ngươi học cường điệu lúc nào vậy? Đừng như vậy trước mặt chúng ta.” Công chúa Mã Lệ Ti bĩu môi, nói.

“Không cần câu nệ như vậy trước mặt công chúa điện hạ. Người là cô gái vô cùng dịu dàng.” Khải Sắt Lâm tiến lên, mỉm cười kéo tay của Khắc Lôi Nhã, nói.

“Dạ, mẫu thân.” Khắc Lôi Nhã thấy tâm tình Khải Sắt Lâm không tệ nên cũng yên lòng. Xem ra ở trong cung mẫu thân cũng không tệ. Chỉ cần nàng vui vẻ thì tất cả đều tốt. 

“Tới đây ngồi đi Khắc Lôi Nhã. Kể cho chúng ta chuyện đã xảy ra ở thành Ni Á đi. Cả chuyện của Ma Đạo Sư nữa.” Mã Lệ Ti kéo tay Khắc Lôi Nhã, cùng ngồi xuống trên ghế sofa. Nàng rất mong chờ Khắc Lôi Nhã kể lại mọi chuyện.

Khắc Lôi Nhã nhìn mẫu thân đang mỉm cười, rồi cũng mỉm cười và bắt đầu kể chuyện. Nàng kể vắn tắt và giấu giếm một chút sự thật. Sau đó nàng tán gẫu với mọi người một hồi. Đêm đã khuya mà công chúa Mã Lệ Ti còn chưa có ý định thả người. Lúc Nam Hi nhắc nàng mới không tình nguyện mà buông tay Khắc Lôi Nhã ra.

“Nghỉ ngơi sớm một chút đi. Không phải ngày mai đi học là có thể gặp nhau sao?” Nam Hi an ủi công chúa Mã Lệ Ti đang không muốn rời Khắc Lôi Nhã.

“Vậy cũng được.” Công chúa Mã Lệ Ti vừa nghe liền vui mừng, “Khắc Lôi Nhã, ngày mai gặp nhau ở trường.”

“Ừ, công chúa điện hạ cũng nghỉ ngơi đi.” Khắc Lôi Nhã nói. Sau đó nàng quay đầu nhìn Khải Sắt Lâm vẫn giữ nụ cười trên môi gật đầu nhẹ nhàng rồi rời đi với Nam Hi.

Trên hành lang dài, ánh nến khiến bóng hai người cứ kéo dài ra mãi.

Hai người đều im lặng. Nam Hi đi rất chậm, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng nói với Khắc Lôi Nhã: “Khắc Lôi Nhã, ngươi không giống trước kia.”

“A, vậy sao?” Khắc Lôi Nhã hờ hững trả lời. Nàng không muốn phí lời trong cái đề tài này.

“Ừ, đúng vậy. Ngươi bây giờ rất hấp dẫn.” Nam Hi đứng lại, nhìn Khắc Lôi Nhã rồi nhẹ nhàng nói tiếp, “Rất chói mắt làm cho người ta không dời mắt được.”

Khắc Lôi Nhã dừng lại nhưng không xoay người mà lạnh lùng nói: “Nhị hoàng tử điện hạ, đêm đã khuya rồi, ta muốn rời khỏi đây…”

Nàng chưa kịp nói hết thì hai con ngươi đã mở thật lớn, xoay người chạy về phía Nam Hi, đẩy hắn ngã. Hai người lăn từng vòng trên đất.

Là sát khí! Sát khí được che dấu rất kỹ, tưởng chừng như không thể phát hiện được.

Chỗ Nam Hi vừa đứng xuất hiện một bóng người như quỷ mị. Xuất hiện lặng yên không một tiếng động, cực kỳ nguy hiểm.

Là thích khách!

Canh thứ hai

Một đòn này của thích khách không thực hiện được. Hắn lập tức thối lui vì một khi bại lộ bóng dáng thì lúc đó sẽ gặp nguy hiểm trí mạng.

Bóng dáng như quỷ mị kia hơi chậm lại. Không ngờ hôm nay không có Đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ Cuồng Phong mà cũng không thành công. Hắn dừng lại rồi vội vàng bỏ chạy.

Khắc Lôi Nhã nhìn người che mặt mặc đồ đen, hừ lạnh một tiếng: “Muốn chạy?!” ngay sau đó vô số quả cầu lửa màu vàng kim bay ra. Nhưng người áo đen đã biến mất ngay lập tức. Hành lang bị cầu lửa đánh thủng lỗ chỗ, mùi cháy khét bốc lên nồng nặc. Động tĩnh lớn như vậy đã kinh động đến thị vệ. Công chúa Mã Lệ Ti và Khải Sắt Lâm cũng chạy ra.

“Đừng đuổi theo. Hắn chạy rồi. Là thích khách lần trước.” Nhị hoàng tử đứng trước mặt Khắc Lôi Nhã, nói, “Khắc Lôi Nhã, cảm ơn ngươi đã cứu ta.”

Khắc Lôi Nhã xoay người nhìn Nam Hi và nói: “Là thích khách lần trước?”

“Đúng vậy. Bản lĩnh của hắn rất cao.” Nam Hi cau mày, nói. “Lần trước may nhờ có Đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ Cuồng Phong ở bên cạnh, nếu không ta đã không còn mạng mà đứng đây nói chuyện với ngươi rồi. Đoàn trưởng đánh thích khách bị thương nặng, bản thân hắn cũng đang điều dưỡng. Thích khách đã có thể hồi phục. Nếu hôm nay không có ngươi ở đây, sợ rằng hắn đã đắc thủ.”

Khắc Lôi Nhã trầm mặc. Bóng lưng của thích khách kia nhìn rất quen. Tuyệt đối không nhìn lầm! Là hắn, nhất định là hắn.

“Khắc Lôi Nhã, sao ngươi có thể phát hiện ra thích khách?” Nam Hi nhìn vào đáy mắt như có tâm sự của Khắc Lôi Nhã, hỏi.

Khắc Lôi Nhã xoay người nhìn về phía Khải Sắt Lâm và công chúa Mã Lệ Ti đang lo lắng. Nàng không để ý đến Nam Hi mà tiến lên nắm lấy tay của Khải Sắt Lâm: “Mẫu thân, con không sao. Người đừng lo.”

“Sao thích khách lại có thể lọt vào đây được?” Sắc mặt Khải Sắt Lâm tái nhợt, trở tay cầm chặt lấy tay của Khắc Lôi Nhã, “Con không sao chứ? Khắc Lôi Nhã, con không bị thương chứ?”

“Không sao. Người yên tâm. Mục tiêu ám sát của thích khách là nhị hoàng tử điện hạ, không phải là con.” Khắc Lôi Nhã an ủi Khải Sắt Lâm. Những lời này thật bất kính nhưng không ai dám trách cứ lời nói vô lễ này.

Sau khi bị một đống thủ tục giày vò thì Nam Hi cũng đưa Khắc Lôi Nhã ra khỏi cung.

Ở cửa hoàng cung, Nam Hi nhìn thật sâu vào mắt Khắc Lôi Nhã muốn nói gì đó. Nàng lại quay đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Nhị hoàng tử điện hạ, ta mặc kệ đấu tranh trong hoàng thất của các ngươi. Ta chỉ hy vọng đừng liên lụy đến mẫu thân của ta. Nếu người gặp nguy hiểm gì ta sẽ không bỏ qua đâu. Nhớ lấy.”

Nam Hi sửng sốt, sắc mặt khẽ thay đổi, không nói ra được lời nào.

Tẫn Diêm đứng một bên, cúi đầu, im lặng.

Lúc Khắc Lôi Nhã sắp lên xe ngựa, Nam Hi nhẹ nhàng gọi nàng lại: “Khắc Lôi Nhã ~~~”

Khắc Lôi Nhã quay đầu lại lạnh lùng nhìn hắn. Trên mặt nàng không có biểu cảm gì.

“Cám ơn ngươi đã cứu ta. Còn nữa, ta cam đoan với ngươi, cho dù ta có bị lâm vào hiểm cảnh cũng sẽ không để cho mẹ ngươi gặp nguy hiểm.” Nam Hi trịnh trọng nói với Khắc Lôi Nhã.

Nghe xong, nàng hơi ngẩn ra, sắc mặt hơi hòa hoãn lại, nhẹ giọng nói: “Hy vọng nhị hoàng tử điện hạ nhớ lấy những lời hôm nay.”

“Ta sẽ luôn nhớ.” Nam Hi nhìn chằm chằm vào Khắc Lôi Nhã, nói.

“Ừ.” Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng gật đầu, xoay người lên xe ngựa.

Tẫn Diêm theo sau nàng. Lúc lên xe hắn quay lại liếc nhìn Nam Hi nhưng ánh mắt của Nam Hi vẫn còn dừng trên người Khắc Lôi Nhã không rời đi.

Xe chạy đi, Khắc Lôi Nhã tựa vào thành xe, trầm mặc.

“Tiểu thư ~~~” Tẫn Diêm khẽ mở miệng muốn nói gì đó.

“Đến nhà thầy Tạp Mễ Nhĩ.” Khắc Lôi Nhã nhắm mắt lại, lạnh lùng nói một câu.

“Đã trễ thế này mà người còn muốn đến đó sao?” Tẫn Diêm nghi ngờ hỏi.

“Ừ, ta có việc muốn tìm người.” Khắc Lôi Nhã nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa.

Đáy mắt Tẫn Diêm thoáng qua chút khó hiểu nhưng không nói gì mà chỉ dặn phu xe chạy đến nhà của Tạp Mễ Nhĩ.

Nhà Tạp Mễ Nhĩ nằm trên một đường phố an tĩnh. Đó là một căn nhà lớn màu trắng. Xung quanh là hàng rào màu trắng, dây leo xanh ngắt phủ kín tường rào. Dưới ánh đèn đường mờ mờ nhìn rất ấm áp.

Xe dừng lại, Khắc Lôi Nhã xuống ngựa, đi vào đình viện, kéo dây chuông ở cửa chính.

Tạp Mễ Nhĩ mặc trang phục ngày thường xuất hiện rất nhanh trước mặt Khắc Lôi Nhã. Hắn vẫn giữ vẻ ôn tồn nho nhã. Một mỹ nam dịu dàng săn sóc như vậy, khó trách đã khiến biết bao nhiêu quý phụ và thiếu nữ ở đế đô rung động.

“Khắc Lôi Nhã?” Tạp Mễ Nhĩ kinh ngạc khi nhìn thấy nàng, “Đã trễ thế này mà còn có việc gì chăng?”

“Không có gì. Chỉ là nhớ thầy nên đến thăm một chút.” Khắc Lôi Nhã lộ ra nụ cười mỉm nhìn rất vô hại.

Ngõa Nhĩ Đa run lên theo phản xạ. Hắn biết lại có người xui xẻo rồi.

“Vậy sao? Mau vào đi.” Tạp Mễ Nhĩ nghiêng người tránh ra, mỉm cười mời Khắc Lôi Nhã vào nhà.

“Tẫn Diêm, chờ ta trong xe. Ta có việc muốn nói với thầy.” Khắc Lôi Nhã quay đầu, nói với Tẫn Diêm.

“Dạ, tiểu thư.” Tẫn Diêm xoay người lên xe ngựa.

Đáy mắt Tạp Mễ Nhĩ thoáng qua một tia thâm trầm rất khó nhận ra. 

Khắc Lôi Nhã và Tạp Mễ Nhĩ vào phòng. Căn phòng được trang trí đơn giản nhưng lại rất có thẩm mỹ. Cách trang trí tạo cảm giác ấm áp và tường hòa. Đồ gia dụng màu trầm, đèn treo thủy tinh màu vàng. Điều này đã bộc lộ được cá tính của chủ nhà.

“Khắc Lôi Nhã, không thể ngờ dịch bệnh ở thành Ni Á lần này ngươi có thể giải quyết nhanh như vậy. Ngồi đi, ta pha trà cho ngươi.” Tạp Mễ Nhĩ đi tới khay trà trước mặt, pha trà cho Khắc Lôi Nhã.

Khắc Lôi Nhã thu hồi tầm mắt, ngồi xuống ghế sofa, nhìn bóng hắn, cười tươi như hoa. Nàng nhẹ nhàng mềm mỏng nói ra một câu: “Ta cũng không nghĩ tới học giả ôn tồn nho nhã lại có bản lĩnh làm thích khách không tầm thường. Lại còn có thể hoàn toàn che giấu hơi thở của mình.”

Tạp Mễ Nhĩ không hề thay đổi nét mặt mà xoay người lại, mỉm cười như cũ, rót trà cho Khắc Lôi Nhã: “Khắc Lôi Nhã, ngươi đang nói gì vậy? Ta nghe không hiểu. Đây là trà ướp hoa mà ngươi thích.”

“Thầy, thầy có biết tại sao ta lại có thể phát hiện ra không? Ngươi rõ ràng đã hoàn toàn ẩn giấu được hơi thở của mình nhưng lại bị một Ma Pháp Sư như ta phát hiện ra.” Khắc Lôi Nhã nhận lấy chén trà, ưu nhã nhấp một ngụm, nhàn nhạt cười nói.

Tạp Mễ Nhĩ không nói gì, mỉm cười ngồi xuống, ôn hòa nói: “Mùi vị trà này thế nào?”

“Rất thơm. Có thể thấy được thầy là người rất biết hưởng thụ.” Khắc Lôi Nhã để tách trà tinh xảo xuống, tựa vào ghế salon, mỉm cười nhìn Tạp Mễ Nhĩ, “Ta cũng nhận ra thầy là người rất yêu bản thân.” 

“Ta phải hiểu như thế nào đây?” Tạp Mễ Nhĩ nhẹ nhàng nhíu mày, hỏi đầy hứng thú.

“Thầy không đặt điều gì vào mắt cả.” Khắc Lôi Nhã nghiêng đầu nhìn Tạp Mễ Nhĩ, cũng nhíu mày, “Thầy thật không muốn biết sao ta có thể phát hiện được sao?”

Tạp Mễ Nhĩ rũ mắt xuống, cười khẽ một tiếng. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy lạnh lẽo: “Nói đi, ngươi muốn làm gì?”

“Ta không ngờ thầy lại ủng hộ phe đại hoàng tử. Ta cũng không muốn làm gì. Chỉ là ta đã túm được cái đuôi nhỏ của thầy thì sẽ có lúc phải giữ chặt lấy nó.” Khắc Lôi Nhã không có hành động gì mà chỉ cười thật rực rỡ.

“Đuôi cái đầu ngươi!!” Thật ngoài sức tưởng tượng của Khắc Lôi Nhã là Tạp Mễ Nhĩ vẫn giữ phong độ, ôn tồn nho nhã lại biến sắc. Hắn vừa nói lời hung dữ vừa căm tức nhìn nàng: “Ta ủng hộ cái rắm. Ta đã nhận giao dịch này từ lâu rồi. Thất bại lần trước khiến ta rất buồn bực, lần này lại bị tiểu nha đầu ngươi làm hỏng. Thanh danh của ta bị hủy rồi! Tên tuổi anh hùng một đời của ta đã mất!”

Khắc Lôi Nhã hơi quýnh. Thì ra Tạp Mễ Nhĩ mới thực sự là sói đội lốt cừu, là người có nội tâm xấu xa.

“Thầy, ngươi, ngươi ăn nói thật thô tục.” Khắc Lôi Nhã hoàn toàn không dám tin rằng người tao nhã, lịch sự, săn  sóc lại dịu dàng, luôn mang theo nụ cười ấm áp này vừa mới nói đầy thô tục.

“Lão tử nói thô tục thì sao? Lão tử hận không thể bóp chết ngươi ngay lập tức. Ngươi phát bệnh thần kinh gì mà hôm nay lại tới hoàng cung? Phát bệnh thần kinh gì mà lại cứu nhị hoàng tử? Lão tử không muốn biết vì sao ngươi nhận thấy sự tồn tại của lão tử.” Lửa giận trong đáy mắt Tạp Mễ Nhĩ dường như muốn thiêu đốt Khắc Lôi Nhã thành tro bụi mới cam lòng.

Khắc Lôi Nhã giựt giựt khóe miệng nhìn người trước mắt mình. Nàng hoàn toàn ngổn ngang trong gió rồi. Tạp Mễ Nhĩ ưu nhã cầm tách trà nhấp một ngụm, ngồi ngay ngắn trên ghế salon. Khí chất cao quý của hắn làm cho người ta thấy cảm phục. Nhưng động tác cao nhã cao quý như vậy mà miệng lại khạc ra lời nói có thể đánh nát ruột gan của người ta như thế. Vậy mà vẫn có thể ưu nhã uống trà rồi đặt tách xuống.

“Nói đi tiểu nha đầu làm cho người ta chán ghét kia. Sao ngươi lại nhận ra sự tồn tại của lão tử? Ngươi cũng nói lão tử đã hoàn toàn che giấu được hơi thở của mình. Lần trước là Đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ Cuồng Phong gặp may, vừa lúc có Đạo Cụ Ma Pháp mới phát hiện lão tử. Đứa trẻ chưa dứt sữa như ngươi sao lại phát hiện ra?” Tạp Mễ Nhĩ nói xong thì ưu nhã cầm lấy bình trà châm thêm cho Khắc Lôi Nhã. Sau đó hắn để bình trà xuống rồi ưu nhã ngồi xuống.

Ngõa Nhĩ Đa co quắp, hoài nghi người trước mắt không biết có bị phân liệt nhân cách hay không? Ccó thể làm một đằng nhưng nói một nẻo. Không biết những quý phụ và thiếu nữ ở đế đô bị hắn cuốn hút – học giả đầy tao nhã lịch sự lại dịu dàng săn sóc – có bộ mặt thật như thế này thì có thể từ bỏ hắn không.

“Trước khi ta trả lời ngươi, ngươi có thể trả lời một vấn đề của ta không?” Mặc dù trong lòng Khắc Lôi Nhã có hoài nghi nhưng cũng muốn chứng thực một lần.

“Có rắm mau thả!” Lúc giọng nói ôn hòa của Tạp Mễ Nhĩ nói ra mấy chữ này, Khắc Lôi Nhã có chút rét lạnh. Cảm giác thật quỷ dị.

“Cố chủ của ngươi là ai?” Khắc Lôi Nhã cau mày hỏi, “Là đại hoàng tử?”

Tạp Mễ Nhĩ khẽ hí mắt, nói ra đáp án khiến Khắc Lôi Nhã giật mình.