Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 1 - Chương 113: Thiếu chủ Ma giới 2




"Ô hay! Thần Hắc Ám thì đã là cái gì!!" Thiếu chủ khinh thường nói. "Nếu là hắn ta xuất hiện trước mặt lão tử ngay tại đây, thì lão tử sẽ lập tức đánh cho mặt hắn nở đầy hoa!"

Khắc Lôi Nhã ngẩn ngơ, người thiếu nữ này, rốt cuộc là ai? Có thật là có thực lực mạnh mẽ như vậy, hay là đang nói khoác?

"Mỹ nữ, xem ra nhận thức của loài người các ngươi thật hoang đường, ngồi xuống, ta cho ngươi biết." Thiếu chủ ngồi ở trên bậc thang, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo Khắc Lôi Nhã cũng ngồi xuống.

Khắc Lôi Nhã theo lời ngồi ở bên cạnh.

"Ngươi cảm thấy dân chúng thờ phụng Nữ Thần Quang Minh thật sự là đang thờ thần thật sao?" Thiếu chủ cười lạnh.

Khắc Lôi Nhã sửng sốt, nhìn chằm chằm vào nụ cười lạnh lẽo của Thiếu chủ, không hiểu những lời này của nàng là có ý gì.

"Thần, họ là cái gì mà dám tự xưng là thần? Bọn họ cũng chỉ là kẻ có thực lực trong thiên hạ. Vượt qua mọi người có thực lực mạnh, tồn tại lâu nhất mà thôi! Ở nhân giới thì vị thần chân chính thật sự, chỉ có Mẫu Thần cùng Phụ Thần, là chính họ đã sáng tạo ra Nhân Giới. Cái gì mà Nữ Thần Quang Minh, Thần Hắc Ám, những thứ này đều có thể thay thế được. Tinh linh tộc cũng là Phụ Thần Mẫu Thần chế tạo ra, mà Tinh Linh Thần cũng chính là kẻ có thực lực nhất trong Tinh Linh Tộc mà ra." Lời nói mà Thiếu chủ bình tĩnh nói ra khiến Khắc Lôi Nhã cực kì khiếp sợ.

"Thần Hắc Ám coi trọng linh hồn của ngươi, chỉ có một nguyên nhân, linh hồn của ngươi là tập hợp hài hòa chính nghĩa và tà ác, ánh sáng và bóng tối hoàn mỹ kết hợp thành một thể. Đem linh hồn ngươi dâng hiến cho Mẫu thần, chỉ sợ rằng Mẫu thần sẽ cực kỳ hài lòng. Có lẽ một khi vui mừng sẽ để cho Thần Hắc Ám và Nữ Thần Quang Minh đổi vị trí cho nhau." Lời nói của Thiếu chủ càng làm cho ý thức của Khắc Lôi Nhã thiếu chút nữa dừng lại.

Thần Hắc Ám cùng Nữ Thần Quang Minh đổi vị trí?

Thần Hắc Ám sẽ có vạn người kính ngưỡng, Nữ Thần Quang Minh sẽ bị vạn người phỉ nhổ?

Khắc Lôi Nhã trong đầu bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh như vậy. Tại sao phải cảm thấy hình ảnh đó nhìn rất tuyệt vời nhỉ? 

" Nữ Thần Quang Minh biết ngươi có cái dấu ấn này không?" Thiếu chủ nhìn tay phải Khắc Lôi Nhã hỏi.

Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng lắc đầu.

"Cũng đúng, nếu là biết, bây giờ ngươi cũng không thể an toàn đứng ở chỗ này rồi. Quang Minh Nữ Thần nếu biết chuyện này, nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào để diệt trừ ngươi." Thiếu chủ chợt khẽ cau mày nhìn Khắc Lôi Nhã "Theo tính tình Nữ Thần Quang Minh, chỉ cần qua vài lời tiên đoán, nhất định sẽ biết ngươi đã bị Thần Hắc Ám lôi kéo trước rồi”.

Ý tứ của Thiếu chủ rất rõ ràng. Nữ Thần Quang Minh hoặc Thần Hắc Ám ai có hành động lôi kéo nàng trước, thì người còn lại sẽ hủy diệt toàn bộ.

"Ta là chủ tế của thần điện Quang Minh." Khắc Lôi Nhã nhìn thấu điều Thiếu chủ nghi ngờ, lên tiếng giải thích.

“Quả nhiên là như vậy." Mặt Thiếu chủ lộ vẻ hiển nhiên là biết trước.

Khắc Lôi Nhã cúi đầu nhìn dấu ấn trên mu bàn tay mình, khẽ cau mày. Lần này nếu như trở lại An Mạt Cách Lan, khó tránh khỏi sẽ cùng thần điện Quang Minh có liên quan, đến Thần điện có lẽ là điều tất nhiên. Nếu như, cái dấu ấn này bị người phát hiện, thì sẽ như thế nào đây?

"Mỹ nữ, có muốn chơi một chút hay không?" Thiếu chủ nguy hiểm nheo mắt lại, ánh mắt nàng ta nhìn Khắc Lôi Nhã giống như một loại ánh mắt đang quan sát con mồi.

Khắc Lôi Nhã không tiếng động, nàng hiểu, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu, Ở Ma giới, thiếu nữ này cũng chỉ là coi nàng như trò tiêu khiển. Ở trong mắt của nàng ta, Khắc Lôi Nhã cũng chẳng khác gì hơn một con mồi.

"Ngươi muốn chơi trò gì? " Khắc Lôi Nhã lại đánh hơi được mùi vị bất thường.

"Nếu như ngươi bị Quang Minh Nữ Thần phát hiện quá nhanh thì không còn thú vị." Thiếu chủ kéo tay Khắc Lôi Nhã, duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng gõ lên dấu ấn màu đen phía trên tay Khắc Lôi Nhã. Đột nhiên, dấu ấn màu đen kia đều mờ dần cho đến khi hoàn toàn biến mất!

"Không nên vui mừng quá sớm, cái này ta không có cách nào giúp ngươi giải trừ.Ý ta là để giải trừ dấu ấn này phương pháp chỉ có một, đó chính là giết chết Thần Hắc Ám. Nhưng mà, Thần Hắc Ám tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trước mặt ta để bị đánh. Nên ta chỉ có thể khiến dấu ấn này ẩn thân mà thôi, sẽ không bị người thường phát hiện." Thiếu chủ thu tay về, sau đó lại có chút hăng hái tiếp tục nói "Tình thế sẽ phát triển thì nào phải tự người nhìn mới được. Ta xem ngươi cũng không giống kẻ ngoan ngoãn ngồi chờ cái đám người kia tới làm thịt."

Ta dĩ nhiên sẽ không ngoan ngoãn ngồi chờ đám người kia tới làm thịt rồi!

Khắc Lôi Nhã rút tay của mình về, nhìn chằm chằm nhìn mu bàn tay đã khôi phục nguyên dạng, trong lòng cười lạnh.

Điều mà hôm nay Thiếu chủ nói cho Khắc Lôi Nhã đã giải thích tất cả, hoàn toàn đã phá vỡ nhận thức trước đây của nàng. Nữ Thần Quang Minh không phải thần! Thần Hắc Ám cũng không phải là thần! Mà chỉ là người có thực lực mạnh mẽ của loài người! Điều này nói rõ lên cái gì? Nói rõ con người nếu có thể có thực lực mạnh mẽ đạt tới tột cùng, là có thể lật đổ Nữ Thần Quang Minh đấy.

Thiếu chủ quay đầu nhìn sự biến đổi trong ánh mắt Khắc Lôi Nhã, trong lòng nàng ta hưng phấn tới cực điểm. Còn có rất nhiều chuyện nàng không có nói cho Khắc Lôi Nhã, chuyện này hãy để cho Khắc Lôi Nhã tự mình đi khám phá đi. Trong lòng có cảm giác, nên ở lại đây lâu một chút, nhất định sẽ được xem một màn kịch hay diễn ra. A ha ha, chỉ nghĩ tới đây đã thấy cả người hưng phấn không thôi. 

"Mỹ nữ, đi, ta dẫn ngươi tìm sư phụ ngươi, rồi đưa ngươi ra ngoài." Thiếu chủ hình như vô cùng hưng phấn, đứng dậy nói.

Khắc Lôi Nhã nhìn tâm tình rất tốt của Thiếu chủ, không hiểu tại sao nàng ta lại chợt kích động như thế.

"Thanh bảo kiếm ở phía sau cái ghế kia, cũng rất hữu dụng cho ngươi, còn nữa ngươi đi tìm một chút nơi này có cái gì ngươi dùng được thì cũng mang theo." Thiếu chủ híp mắt phân phó. Trong lòng của nàng ta giờ phút này hưng phấn không thôi, hận không được ngay lập tức liền thấy được màn kịch mà nàng mong đợi. Nếu muốn có kịch hay để xem, dĩ nhiên là phải hạ mình giúp thiếu nữ trước mặt đây nâng cao thực lực.

Khắc Lôi Nhã tự nhiên sẽ không khách khí, lấy thanh kiếm ở sau lưng ghế, bảo kiếm đã đầy vết tích loang lổ, Khắc Lôi Nhã đưa tay ra cầm lấy, trên mặt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc. Cái thanh bảo kiếm cũ kỹ này xem ra lại nặng như thế! Khắc Lôi Nhã âm thầm phát ra Đấu Khí, dụng hết toàn lực rồi mới miễn cưỡng đem được bảo kiếm vào trong Nhẫn Không Gian.

"Thanh kiếm này là Ma Pháp Kiếm. Đưa cho kỵ sĩ ngươi dùng, sẽ hiểu sao nó lại bất động như vậy!"Đôi tay Thiếu chủ khoanh trước ngực, tựa người vào cây cột bên cạnh nó với Khắc Lôi Nhã.

"Cám ơn." Mặc dù Khắc Lôi Nhã không hiểu người thiếu nữ này giúp nàng là có mục đích gì, nhưng nếu đúng là giúp nàng, dĩ nhiên là muốn nói tiếng cảm ơn rồi.

"Đúng rồi, cái này cho ngươi, mỹ nữ, có thể vì ngươi ngăn cản đòn công kích trí mạng một lần, nhớ nó chỉ có thể cứu ngươi một lần thôi." Thiếu chủ suy nghĩ một chút, móc ra thứ gì đó từ trong túi của mình nhét vào Khắc Lôi Nhã trong tay.

"Tại sao giúp ta nhiều như vậy?" Khắc Lôi Nhã mặc dù miệng thì hỏi, nhưng tay lại vội vàng nhận lấy món đồ. Nói giỡn, đồ tốt như vậy, tặng không cho mình, không lấy thật là lãng phí. 

"Nếu như ngươi chết quá sớm sẽ không có kịch hay để xem." Thiếu chủ trả lời rất thành thực, Khắc Lôi Nhã hoàn toàn á khẩu.

Khắc Lôi Nhã mắt trợn trắng, đem đồ Thiếu chủ đưa đang chuẩn bị bỏ vào Nhẫn Không Gian lại bị Thiếu chủ ngăn lại.

"Đeo vào trên cổ, nhớ, chỉ có thể cứu ngươi duy nhất một lần." Thiếu chủ liên tục dặn dò.

"Ta đã biết." Khắc Lôi Nhã đưa đồ Thiếu chủ cho đeo ở trên cổ. Đó là một cái dây chuyền Hồng Bảo Thạch nhìn rất tầm thường, làm bằng một chuỗi Hồng Bảo Thạch, đơn sơ không có bất kỳ hình dạng gì.

"Đi, mỹ nữ, ta dẫn ngươi đi tìm ngươi sư phụ ngươi, à còn có cái tên kị sĩ ngu xuẩn của ngươi nữa, sau đó đưa các ngươi ra ngoài." Tâm tình của Thiếu chủ cực kì tốt, hiện tại nàng ta không muốn chờ đợi nữa, chỉ nghĩ muốn đưa Khắc Lôi Nhã đi ra ngoài, muốn nhanh chóng thấy một màn đầy mong đợi kia.

"Sư phụ ta ở nơi nào?" Khắc Lôi Nhã hiểu, sư phụ không phải là gặp chuyện nguy hiểm tới tính mạng sao? Nếu không thì giọng điệu của Thiếu chủ cũng sẽ không như thế.

"Đi theo ta là được." Thiếu chủ thô lỗ lôi kéo tay Khắc Lôi Nhã, hướng đường đi mà chạy ra khỏi thông đạo dưới đất, Thiếu chủ ngửa đầu nhìn trời một chút, hình như là đang tìm phương hướng. Sau một lúc sau, đầu Khắc Lôi Nhã cũng cảm thấy một cơn chóang váng, không khỏi nhắm nghiền hai mắt.

Khi Khắc Lôi Nhã mở mắt lần nữa thì cảnh vật chung quanh đã thay đổi.

Một cái nháy mắt, Thiếu chủ mang theo nàng lập tức di chuyển đến chỗ khác.

"Ơ, thật đúng là kịp thời, sư phụ ngươi hình như đang đột phá." Giọng nói hài hước của Thiếu chủ truyền vào lỗ tai Khắc Lôi Nhã, Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu liền thấy một cảnh làm cho nàng hoàn toàn khiếp sợ.

Trên đất trống ngay trước mặt, cả người Khắc Lý Phu toàn là thương tích, máu tươi nhiễm đỏ toàn bộ y phục của ông. Nhưng mà cặp mắt của ông lại nhắm chặt, gương mặt cũng là một mảnh yên tĩnh. Ông ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, chung quanh là vài cấp ma thú cấp chín nghỉ ngơi. Sau đó trên người Khắc Lý Phu chậm rãi tỏa ra ánh sáng ngũ sắc.

"Ha ha, thật là nực cười, nhưng mà coi như có đột phá cũng không cách nào đi ra ngoài kết giới này. Tại sao lại có nhiều người ngu xuẩn tới nơi này tu hành, đột phá vậy?" Thiếu chủ vuốt cằm chê cười "Mặc dù tới nơi này tu hành thì rất dễ dàng, nhưng mà đột phá thì thế nào? Chỉ vĩnh viễn ở lại chỗ này, hoặc là chết già, hoặc là bị bầy ma thú giết chết"

Khắc Lôi Nhã quay đầu nhìn Thiếu chủ, nghi vấn trong mắt nàng bị Thiếu chú nhìn thấu.

"Đừng nhìn ta như vậy, thật ra thì ta cũng có nguyên nhân không thể ra kết giới này. Coi như là pháp tắc thôi. Chẳng qua ta có thể đưa các ngươi đi ra." Thiếu chủ híp mắt nhàn nhạt nói qua.

Sư phụ muốn đột phá?! Khắc Lôi Nhã nhìn chằm chằm Khắc Lý Phu ngồi xếp bằng ở nơi đó, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nàng tự nhiên biết Khắc Lý Phu lần này mạo hiểm tiến vào lãnh thổ ma giới đột phá là vì cái gì. Tất cả đều là bởi vì mình, bởi vì Khắc Lý Phu muốn cởi bỏ dấu ấn màu đen cho Khắc Lôi Nhã!

"Ôi, Sắp thất bại?" Âm thanh Thiếu chủ đột ngột truyền đến tai Khắc Lôi Nhã.

Khắc Lôi Nhã định thần nhìn lại, quả nhiên, trên người Khắc Lý Phu Vầng Sáng Ngũ Sắc chợt thay đổi không ổn định, lúc sáng lúc tối.

Mà Khắc Lý Phu vốn là bình tĩnh mặt lúc này cũng nhăn mày lại, hiển nhiên giờ phút này đến muốn đột phá thời khắc mấu chốt nhất.

Khắc Lôi Nhã lòng hoảng loạn, khẩn trương lo lắng nhìn Khắc Lý Phu, không biết làm như thế nào cho phải?