Cảnh vật hiện ra trước mặt Khắc Lôi Nhã là một rừng cây xanh ngắt rậm rạp nhưng lại yên tĩnh khác thường. Ít nhất thì cho tới giờ vẫn chưa cảm giác được hơi thở của sinh mạng.
Khắc Lôi Nhã quay đầu lại, đưa tay chạm vào kết giới thì kinh ngạc phát hiện ra rằng không thể đọc được bước sóng của nó, không thể bước qua được. Hoàn toàn khác với việc dễ dàng bước qua vừa rồi. Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ điều này, tìm sư phụ trước đã.
Nơi này thật sự quá quỷ dị. Cảnh đẹp như thế nhưng không có bất kỳ sinh vật nào tồn tại. Là có sinh vật rất nguy hiểm ở đây uy hiếp khiến những sinh vật khác không dám đến gần hay vốn nơi này đã thế?
“Chiêm chiếp…” “Ôi ôi…” Bạch Đế và Hắc Vũ một trái một phải đứng trên vai Khắc Lôi Nhã chợt kêu lên. Lập tức Khắc Lôi Nhã cảm nhận được sau lưng có tiếng động rất nhỏ, xoay người thì đối diện với khuôn mặt kiên định của Tẫn Diêm.
“Tẫn Diêm!” Sắc mặt Khắc Lôi Nhã thay đổi “Sao ngươi lại vào? Không phải ngươi rõ hơn ai hết sự nguy hiểm ở đây sao? Ta đã nói ngươi đừng vào!”
Bạch Đế và Hắc Vũ nhảy lên ngồi trên vai Tẫn Diêm. Vai hắn rộng, ngồi thoải mái hơn. “Tiểu thư, ta nói rồi, người đi đâu ta sẽ theo đó, cho dù rơi vào vạn kiếp bất phục.”
Tẫn Diêm bình tĩnh, nhẹ nhàng nhàn nhạt nói, đáy mắt lộ ra sự kiên định khiến không ai có thể từ chối được.
Khắc Lôi Nhã buồn cười, kinh ngạc mà nhìn Tẫn Diêm. Sự thay đổi của nam tử với khuôn mặt kiên định này không phải Khắc Lôi Nhã không thấy được. Từ khinh thường, chán ghét nàng đến một tấc không rời. Sự thay đổi này Khắc Lôi Nhã cảm nhận được rất rõ ràng.
“Đi thôi.” Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng nói hai chữ, nhưng trong lòng tự nhiên nảy sinh một cảm giác không thể diễn tả thành lời.
“Vâng.” Tẫn Diêm nở nụ cười mỉm thản nhiên, theo sau Khắc Lôi Nhã.
“Phải rồi, Chu Đế đâu rồi?” Khắc Lôi Nhã chợt nhớ tới cự long mệt lử ngoài kết giới.
“Nó không sao, nghỉ ngơi ngoài đó một lúc rồi sẽ tự trở về.” Tẫn Diêm nhẹ giọng trả lời, trong giọng nói có chứa tia áy náy nhàn nhạt.
Khắc Lôi Nhã không hỏi nhiều nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Vẫn yên lặng đến quỷ dị như cũ, không hề có sự tồn tại của sinh vật nào.
“Tiểu thư, nơi này rất kỳ lạ.” Tẫn Diêm nhìn bốn xung quanh, phát hiện có điểm khác thường.
“Ừ, không có sinh mạng.” Khắc Lôi Nhã gật đầu “Không biết là vốn là như vậy hay là do có sinh vật cường đại nào đó uy hiếp.”
Khắc Lôi Nhã vừa nói xong thì sắc mặt liền thay đổi. Trước mặt nàng xuất hiện một cỗ lực lượng cực kỳ mạnh mẽ đến đáng sợ đang nhanh chóng đến gần.
Tẫn Diêm lắc mình đứng trước mặt Khắc Lôi Nhã ngay lập tức.
Khi Khắc Lôi Nhã và Tẫn Diêm thấy sinh vật đang chạy như bay đến trước mặt mình thì ngây ra. Đó là một con rồng bị trói! Ma thú cấp chín! Vảy màu lam lấp lánh phủ kín khắp người, trên gáy có một hàng gai sắc nhọn lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, bốn cái chân to khỏe tràn đầy lực lượng, cái đuôi to khỏe mạnh mẽ. Đây là một loại sinh vật oai phong lẫm liệt đặc biệt nguy hiểm! Nếu đối đầu thì Khắc Lôi Nhã và Tẫn Diêm không chắc có thể thắng được. Rồng bị trói vô cùng hiếm thấy, không ngờ vừa vào Ma vực liền thấy ma thú cao cấp như thế chờ sẵn. Nhưng lúc này đây mặt của con thú cường đại này tràn đầy sợ hãi, chạy như điên như bị thứ gì đó rất kinh khủng đuổi theo sau. Rồng bị trói điên cuồng mà chạy, ngang qua hai người Khắc Lôi Nhã và Tẫn Diêm, không hề liếc mắt nhìn bọn họ một cái chứ đừng nói là dừng lại. Nó chỉ chăm chú chạy thật nhanh về phía trước.
Là thứ gì khiến cho ma thú vô cùng cường đại lại nguy hiểm này sợ như vậy?
“Khốn kiếp! Ngươi còn chạy à! Hôm nay lão tử sẽ kho tàu ngươi, có tin hay không?” Tiếng mắng to đầy thô lỗ truyền đến từ phía sau. Rồng bị trói chạy nhanh hơn, thầm than khóc trong lòng rằng hấp và kho tàu thì có khác gì nhau đâu?
Ngay sau đó Khắc Lôi Nhã và Tẫn Diêm còn chưa nhìn rõ là ai thì một bóng người đã đứng trước mặt họ.
“A, loài người?” Đứng trước mặt Khắc Lôi Nhã là một thiếu niên gầy yếu, mái tóc đen mượt như gỗ mun. Trên dung nhan tinh xảo không thể che giấu được sự cuồng ngạo và hung hãn của hắn. Đôi mắt hắn có màu đỏ! Ma tộc!!! Thật sự là Ma tộc! Ma vực thật sự có Ma tộc!
Tẫn Diêm chưa kịp hành động thì thiếu niên mắt đỏ đã nhẹ nhàng vươn tay, hai ngón tay kẹp lấy kiếm của hắn. Chỉ nghe “keng” một tiếng thanh thúy, thanh kiếm của Tẫn Diêm đã gãy đôi. Thanh kiếm ma pháp này mà lại bị hủy đi dễ dàng như thế!
“Đi thôi nhóc con, lão tử mời ngươi ăn cơm.” Tay thiếu niên mắt đỏ nhè nhẹ vung lên, Tẫn Diêm đã biến đâu mất!
“Ngươi! Ngươi đã làm gì? Tẫn Diêm đâu?” Sắc mặt Khắc Lôi Nhã đại biến, nhìn thiếu niên mắt đỏ trước mắt, tiếng chuông cảnh giác gióng lên trong lòng! Người này, không, lực lượng của Ma vực và bọn họ không cùng cấp độ!
“Tẫn Diêm? Cái tên vừa chỉ kiếm vào mặt lão tử á? Lão tử đưa hắn đến một góc nào đó du lịch rồi.” Thiếu niên Ma tộc cười đắc chí, “Đi, nhóc con, mời cô ăn rồng bị trói hấp.”
“Ngươi là ai?” Khắc Lôi Nhã lui lại. Chỉ một cái phất tay đã truyền tống Tẫn Diêm, Bạch Đế và Hắc Vũ trong không gian. Đây là lực lượng cỡ nào! Khí tức phát ra của thiếu niên Ma tộc này không có gì cường đại nhưng lại có thực lực khủng bố như vậy. Rốt cuộc hắn là người như thế nào?
“Lão tử không phải là người mà là Ma tộc.” Thiếu niên mắt đỏ lúc này rất tốt tính mà trả lời nàng.
“Nữ hài tử không nên cứ mở miệng là xưng lão tử.” Khắc Lôi Nhã vẫn cảnh giác nhìn Ma tộc trước mắt, cố gắng phân tán sự chú ý của nàng ta. Khắc Lôi Nhã không muốn vừa bước vào Ma tộc, chưa tìm được sư phụ thì đã bị làm thịt. Thoạt nhìn Ma tộc này là thiếu niên nhưng tuyệt đối nàng là nữ nhân!
“Lão tử thích thế đấy thì sao. Ơ, nhóc con, sao ngươi lại thấy được ta là nữ nhân?” Ma tộc này rất hứng thú, nhìn Khắc Lôi Nhã từ trên xuống dưới, gãi gãi đầu rồi nói “Con mắt của ngươi không tệ lắm. Chẳng lẽ mắt ngươi khác người? Để lão tử moi ra xem một chút.”
Khắc Lôi Nhã trừng mắt nhìn Ma tộc trước mắt, biết nàng ta tuyệt đối có năng lực này. Hơn nữa người đời đều biết Ma tộc hung ác tàn nhẫn. Có thể nhìn thấy điều đó qua việc nàng ta đuổi theo đòi ăn thịt con rồng bị trói kia.
“Coi ngươi căng thẳng kìa.” Ma tộc có đôi mắt màu đỏ cười lên ha hả “Nhóc con, dạo này không có ai chịu nói chuyện với lão tử. Những thứ ngu xuẩn kia vừa nhìn thấy lão tử liền bỏ chạy. Mẹ kiếp, đi sang bên kia giải sầu thì mấy thứ đồ chơi đó thấy lão tử liền chạy!”
Khắc Lôi Nhã nhìn Ma tộc đang cười trước mắt đến sững sờ, nhưng trong lòng đang suy nghĩ xem rốt cuộc thân phận của Ma tộc này là gì. Lời của nàng có ý gì? Những thứ ngu xuẩn kia thấy nàng thì liền bỏ chạy? Bên kia? Là ở đâu? Ma giới chăng?! Ma tộc của Ma giới thấy nàng thì bỏ chạy, vậy nàng là người thế nào? Hoặc là lực lượng đã đạt tới trình độ nào rồi?
“Đừng để ý lão tử là ai. Hôm nay tâm tình ta rất tốt.” Thiếu nữ mắt đỏ cầm tay Khắc Lôi Nhã, giở giọng lưu manh “Đi, lão tử dẫn ngươi đi dạo. Tìm được rồng bị trói lúc nãy trước đã. Hôm nay tạm thời không ăn nó, chúng ta dùng nó để cưỡi.”
Khắc Lôi Nhã dở khóc dở cười, thế nào cũng thấy chẳng ra cái gì cả. Giống như mình bị một gã lưu manh chặn lại và nói: đi, tôi lái xe thể thao đưa cô đi hóng gió. Nhưng tên lưu manh này là nữ! Càng khiến cho Khắc Lôi Nhã bất đắc dĩ hơn là nàng hoàn toàn không thoát khỏi tay thiếu nữ này được. Khắc Lôi Nhã chỉ biết một điều, đó là thiếu nữ Ma tộc này là người mạnh nhất mà nàng từng gặp! Dù là trưởng lão Hỏa đường cũng không bằng nàng ta. Hoàn toàn nhìn không thấu thực lực của thiếu nữ này. Nếu nàng ta không có đôi mắt màu đỏ thì cũng giống thiếu nữ bình thường. Trên thực tế lực lượng nàng ta thể hiện khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Lúc này, kết giới truyền đến tiếng va chạm ầm ầm, vô cùng gấp gáp. Khắc Lôi Nhã đang ngẩn ngơ lập tức kịp phản ứng, biết đó là con rồng bị trói không kịp chọn đường mà chạy đã đụng phải kết giới.
“Cho ngươi ba giây. Nếu không lập tức xuất hiện thì trước tối nay tuyệt đối lão tử sẽ ăn thịt ngươi. Hôm nay tâm tình của lão tử tốt, nhanh tới đây làm ngựa cho ta để ta dẫn mỹ nữ đi dạo xung quanh.” Thiếu nữ mắt đỏ hắng giọng, vô cùng mất kiên nhẫn mà hét lên với không khí.
Trong nháy mắt, đúng thật là chỉ trong nháy mắt, một cơn lốc quét qua, con rồng bị trói đã ngoan ngoãn, nhanh nhẹn đứng trước mặt hai người.
Khắc Lôi Nhã trợn mắt, ngây người nhìn con rồng có ánh mắt của tiểu tức phụ (nàng dâu nhỏ) trước mắt mình. Đây là rồng bị trói thực lực vượt trội, hung thần ác sát trong lời đồn đấy à? Trước mắt thiếu nữ Ma tộc này còn ngoan hơn cả cừu non nữa! Rốt cuộc thân phận của nàng ta là gì?
“Đúng rồi, nhóc con, ngươi tên là gì nhỉ?” Thiếu nữ Ma tộc khẽ hí mắt, con rồng bị trói lập tức ngồi xổm xuống, để thiếu nữ Ma tộc cưỡi lên. Thiếu nữ Ma tộc kéo tay Khắc Lôi Nhã, đỡ nàng lên.
“Khắc Lôi Nhã.” Nàng dùng giọng nói buồn bực mà trả lời. Nhưng trong lòng rất lo cho an nguy của Khắc Lý Phu và Tẫn Diêm. Trong khu vực thần bí đáng sợ này, không biết hiện tại hai người ra sao rồi. Nhưng thiếu nữ Ma tộc trước mắt này hỉ nộ vô thường, chọc giận nàng ta là hành động không sáng suốt.
“Tên ngươi không tệ. Ngươi tới đây làm gì?” Thiếu nữ mắt đỏ vỗ vỗ con rồng dưới thân, nó liền nhấc chân đi về phía trước. Nhưng vì quá căng thẳng nên hai chân trước vừa bước thì hai chân sau cũng tiến lên theo cùng một lúc, như người đồng thời dùng cả tay chân mà đi vậy.
“Ta tới tìm sư phụ ta. Người vào Ma vực.” Khắc Lôi Nhã thành thật trả lời.
“A, sư phụ à?” Thiếu nữ tóc đỏ vuốt cằm của mình, suy nghĩ một lúc “A, hình như mấy ngày trước có một lão đầu nhân loại bước vào. Ma vực? Loài người gọi chỗ đó như vậy sao? Hừ…” Thiếu nữ mắt đỏ cười lạnh tràn đầy khinh thường.
“Thật à? Vậy ngươi có biết sư phụ ta ở đâu không?” Khắc Lôi Nhã vừa nghe thì đã thấy gấp gáp trong lòng, vội vàng hỏi.
“Biết.” Thiếu nữ mắt đỏ vung tay, tiện tay ngắt một cái lá trên nhánh cây, trả lời không chút để ý.
“Thật sao? Có thể đưa ta đi tìm sư phụ được không?” Khắc Lôi Nhã vội vàng hỏi. “Không thể. Hôm nay ngươi phải đi chơi với lão tử. Chờ lúc tâm tình lão tử tốt sẽ dẫn ngươi đi. Không biết chừng lúc lão tử vui lên liền thuận tiện tiễn ngươi ra ngoài luôn. Các ngươi không có cách nào ra khỏi kết giới này.” Thiếu nữ mắt đỏ liếm cái lá trong tay đầy thô bỉ, nghiêm trang trả lời.
Khóe miệng Khắc Lôi Nhã giựt giựt. Quả nhiên người này hỉ nộ vô thường. Hơn nữa điều nan giải nhất chính là thực lực của nàng ta sâu không lường được!
“Ngươi, là ai?” Suy nghĩ một chút, Khắc Lôi Nhã quyết định hỏi. Lúc này nàng vẫn chưa hề biết rằng mình đã gặp được một nhân vật lợi hại như thế nào!