“Ầm” Cự long đáp xuống trước mặt hai người. Khắc Lôi Nhã kinh ngạc nhìn con rồng trước mắt, một lúc lâu không nói nên lời.
Cự long vươn cổ, dụi dụi đầu vào Tẫn Diêm vô cùng thân thiết. Trên mặt Tẫn Diêm nở nụ cười rất khó thấy, đưa tay vuốt ve cái đầu của nó.
“Chu Đế, đi thôi, đưa chúng ta đến ngoài Ma vực.” Tẫn Diêm kéo tay Khắc Lôi Nhã, đưa nàng lên lưng rồng.
Cự long phun khí lạnh qua mũi, thể hiện sự mất hứng của nó, hoàn toàn khác với thái độ vô cùng thân thiết vừa rồi. Nó trợn to mắt nhìn Khắc Lôi Nhã mà phun khí lạnh.
Khắc Lôi Nhã hiểu ngay lập tức rằng cự long không muốn chở nàng.
“Chu Đế!” Sắc mặt Tẫn Diêm trầm xuống, lạnh giọng hét lên.
Cự long kêu hu hu hai tiếng, cúi đầu, có một tia ảm đạm thoáng qua đáy mắt nó.
“Tiểu thư, đây là Chu Đế - tọa kỵ của ta. Nó không nói gì đâu. Nghiêm túc mà nói thì nó vẫn còn nhỏ, chỉ là chút kích động thôi, không sao đâu.” Tẫn Diêm vỗ vỗ đầu Chu Đế, nói.
Khắc Lôi Nhã gật đầu. Nàng hiểu Chu Đế vì sao phản đối chuyện này. Tọa kỵ của kỵ sĩ vốn chỉ chuyên chở một mình kỵ sĩ đó, nên tự nhiên nó sẽ bài xích người khác cưỡi nó.
“Đi thôi, tiểu thư.” Tẫn Diêm đỡ Khắc Lôi Nhã lên lưng con rồng, một trước một sau ngồi xuống.
“Đi thôi, Chu Đế, lần này ngươi phải vất vả rồi. Hãy toàn dùng toàn lực bay đến ngoài Ma vực.” Tẫn Diêm vỗ vỗ cự long. Nó gào to một tiếng, nhanh chóng bay lên trời.
Gió thổi vù vù bên tai, Khắc Lôi Nhã ngồi trước mặt Tẫn Diêm nhưng lòng nàng đang có hàng vạn suy nghĩ. Từ lúc bắt đầu Tẫn Diêm đã giấu giếm thực lực theo bên mình. Sau này nàng phát hiện hắn đang phụng mệnh gia gia thầm trợ giúp Nhị hoàng thử. Hiện tại thân phận của hắn lại là Long kỵ sĩ. An Mạt Cách Lan chỉ có hai Long kỵ sĩ, thần bí mà vô cùng cường đại. Nhưng Khắc Lôi Nhã biết, tuyệt đối Tẫn Diêm không phải là một trong số đó. Nói cách khác thân phận Long kỵ sĩ của Tẫn Diêm là một bí mật! Tẫn Diêm, rốt cuộc còn thân phận nào nữa mà Khắc Lôi Nhã không biết?
Dưới sự thúc giục của Tẫn Diêm, Chu Đế bay rất nhanh, suốt một ngày không hề nghỉ ngơi. Đến tối, khi hạ cánh cắm trại ở một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, Chu Đế mệt nằm một chỗ không nhúc nhích.
“Tẫn Diêm, đối với rồng còn trẻ mà nói, thế này có mệt quá không? Hay mai lúc ban ngày cho nó nghỉ một chút đi.” Khắc Lôi Nhã nhìn Chu Đế mệt đến mức không nhúc nhích nổi, không nhịn được mà nói.
“Bay ngày mai nữa, tới tối là có thể đến ngoài Ma vực rồi. Nhất định phải ngăn cản đại sư Khắc Lý Phu trước khi người tiến vào Ma vực. Để người vào rồi thì tất cả đã muộn.” Tẫn Diêm không nhúc nhích, kiên trì mà nói.
Khắc Lôi Nhã quay lại nhìn Chu Đế mệt mỏi rã rời, nghĩ tới hậu quả khi sư phụ bước vào Ma vực thì thấy mâu thuẫn. Chu Đế vẫn còn nhỏ, nếu tiếp tục như vậy thì thể lực sẽ bị tiêu hao nghiêm trọng, sẽ có hậu quả thế nào đây?
“Không sao đâu. Tối nay để nó nghỉ ngơi thật tốt. Chịu khó thêm ngày mai nữa là được rồi.” Đáy mắt Tẫn Diêm cũng hiện lên tia không đành lòng, nhưng nghĩ đến hậu quả khi đại sư Khắc Lý Phu tiến vào Ma vực thì đành dằn lòng lại.
Hai người ăn xong liền đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Chu Đế chở bọn họ bay trên trời lần nữa.
Chu Đế mệt mỏi rã rời rốt cuộc cũng hạ cánh trước Ma vực trước buổi tối. Khắc Lôi Nhã kinh ngạc phát hiện, bên dưới là một dải núi trùng điệp! Có sông nhưng bên trên bao phủ một kết giới khổng lồ, nhìn không thấy giới hạn. Chu Đế từ từ hạ xuống, mới vừa hạ cánh thì liền ngã vật ra nhưng vẫn cố gắng chống người lên, tránh để thân thể to lớn đè lên hai người trên lưng.
“Chu Đế!” Tẫn Diêm lo lắng, kinh hô.
Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng đáp xuống đất, đứng bên cạnh. Mặt nàng tràn đầy phức tạp nhìn Chu Đế vừa té xuống đất.
Chu Đế cố ngẩng đầu lên, le lưỡi liếm liếm lên khuôn mặt lo lắng của Tẫn Diêm, an ủi Tẫn Diêm và ý bảo nó không sao.
Tẫn Diêm nhẹ nhàng vuốt đầu Chu Đế, trong mắt hiện lên sự đau lòng. Khắc Lôi Nhã im lặng, thở dài trong lòng nhưng không thể nói gì được.
“Xem thời gian thì có lẽ đại sư Khắc Lý Phu chưa tới.” Tẫn Diêm nhẹ nhàng vuốt ve đầu Chu Đế, an ủi Khắc Lôi Nhã.
“Ừ.” Khắc Lôi Nhã nhẹ giọng trả lời, quan sát xung quanh. Nơi bọn họ hạ cánh là ở giữa dãy núi. Ngọn núi vô cùng cao, kéo dài mãi tới chân trời. Giữa dãy núi là rừng cây xanh ngắt tươi tốt. Đây là cửa vào Ma vực sao?
Kết giới nhìn không thấy giới hạn. Rốt cuộc là do ai dựng nên? Thực lực đạt tới cảnh giới thế nào mới có thể làm được như vậy?
“Tẫn Diêm, ngươi ở đây với Chu Đế, ta xem xét xung quanh một chút.” Khắc Lôi Nhã quay đầu lại dặn dò Tẫn Diêm.
“Tiểu thư, ngàn vạn lần không được bước vào Ma vực.” Mặt Tẫn Diêm nặng nề, dặn dò rất nghiêm túc.
“Ta biết mà.” Khắc Lôi Nhã phất tay, đôi cánh bằng lửa màu vàng trên lưng giang rộng, từ từ bay lên trời, xem xét xung quanh.
Rất nhanh Khắc Lôi Nhã đã phát hiện ra sự bất thường ở đây. Mặc dù cây cối xanh ngắt nhưng trong vòng 500m trong kết giới không có bất kỳ sinh vật nào tồn tại. Chỉ có một lý do để giải thích. Đó chính là sự nhạy cảm trời sinh của động vật. Chúng cảm giác được đây là nơi nguy hiểm nên tránh xa nơi này.
Khắc Lôi Nhã bay từ từ, quan sát động tĩnh trên mặt đất. Chợt có cái gì đó lấp lánh trên đất thu hút sự chú ý của nàng. Khắc Lôi Nhã chậm rãi hạ cánh, thấy được vật lấp lánh đó là gì thì liền thay đổi sắc mặt.
Vật này là của Khắc Lý Phu! Đây là một mảnh thủy tinh của cái bình ông dùng đựng dược. Tuyệt đối không sai. Vật này vô cùng hiếm thấy nhưng Khắc Lý Phu lại có rất nhiều. Chỗ này lại là cấm địa của các cường giả nên sẽ không có ai khác làm mất vật như vậy. Như vậy thì chỉ có thể giải thích Khắc Lý Phu đã tới đây. Chuyện xấu nhất đã xảy ra rồi. Chưa kịp ngăn cản ông thì ông đã bước vào Ma vực rồi!
Khắc Lôi Nhã thu lại mảnh thủy tinh, xoay người nhanh chóng bay về chỗ Tẫn Diêm. Lúc này, Chu Đế đã hơi hồi phục, đang nằm nghỉ ngơi.
“Tiểu thư.” Tẫn Diêm thấy mặt Khắc Lôi Nhã trầm như nước, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.
“Rất có thể sư phụ đã vào.” Khắc Lôi Nhã lấy mảnh thủy tinh nhặt được ra, trầm giọng nói “Vật này sư phụ có rất nhiều. Quanh đây không hề có nhân loại hay sinh vật nào, không thể có ai khác đi qua mà bỏ lại được.”
“Tiểu thư, cũng không nhất định, không biết chừng đại sư Khắc Lý Phu chưa vào, chúng ta chờ đã.” Tẫn Diêm vội vàng nói. Hắn hiểu với tính tình của Khắc Lôi Nhã, nếu đã xác định đại sư Khắc Lý Phu đã vào Ma vực thì nàng nhất định sẽ vào theo.
“Tẫn Diêm, ta biết ngươi không muốn ta theo vào.” Khắc Lôi Nhã nhìn mảnh thủy tinh trong tay, nhẹ nhàng thở dài “Nhưng, thật ra ngươi cũng rất rõ nàng đây nhất định là sư phụ, đúng không?”
Sắc mặt Tẫn Diêm tái nhợt, không thốt lên nổi một câu nào.
“Ta muốn vào.” Khắc Lôi Nhã từ từ ngẩng đầu, nhìn Tẫn Diêm, mặt nghiêm túc. “Không, tiểu thư! Không thể!” Tẫn Diêm lập tức lắc đầu, vội vàng ngăn cản. Ma vực là nơi đáng sợ, Tẫn Diêm quá rõ điều này.
“Tẫn Diêm, ngươi chờ ta bên ngoài, nhất định ta sẽ ra ngoài bình yên.” Khắc Lôi Nhã cũng kiên định khác thường.
“Không! Tiểu thư, người rất rõ Ma vực đáng sợ thế nào. Vào đó sẽ không ra được! Không thể vào được!” Tẫn Diêm hốt hoảng đứng dậy, cau mày, nặng nề nói với Khắc Lôi Nhã.
“Ngươi và Chu Đế ở đây chờ ta. Nhất định ta sẽ ra.” Khắc Lôi Nhã đã quyết tâm, dù Tẫn Diêm có nói gì cũng không thay đổi quyết định của nàng được.
“Tiểu thư, nếu người muốn đi thì ta sẽ đi với người.” Tẫn Diêm nhẹ thở dài trong lòng, biết rằng lời của hắn không thể thay đổi được ý định của Khắc Lôi Nhã. Nghĩ đến đây, Tẫn Diêm bình tĩnh lại, vẻ mặt rất nghiêm túc, nói “Tiểu thư, ta là kỵ sỹ bảo vệ người, người đi đâu ta sẽ theo đó.”
“Tẫn Diêm, lần này thì khác. Ta không muốn ngươi theo ta vào.” Khắc Lôi Nhã suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định. Nàng nâng tay phải của mình lên, từ từ gỡ bao tay ra, để lộ dấu ấn màu đen kinh tâm động phách.
Sắc mặt Tẫn Diêm thay đổi, giọng nói run rẩy: “Đây, đây là gì? Tiểu thư?” Lòng Tẫn Diêm không ngừng trầm xuống. Hắn mơ hồ hiểu được đây là cái gì nhưng không chịu thừa nhận. Trong lòng có một giọng nói vang lên, không phải thế, không phải thế, ấn ký trên mu bàn tay của tiểu thư không phải là cái đó.
“Đây là dấu ấn thần Hắc Ám lưu lại cho ta. Ta là vật tế của hắn. Nhưng hình như chưa tới lúc, hắn sẽ không lấy linh hồn của ta đi. Nói cách khác, hiện tại ta có một hộ vệ cường hãn đáng sợ. Hắn sẽ giúp ta an toàn.” Khắc Lôi Nhã dừng một chút rồi nói tiếp. “Cho nên, hiện tại ta không cần ngươi bảo vệ ta, biết chưa? Ngươi ở đây chờ ta ra. Ta nhất định sẽ an toàn mà đi ra.” Mặc dù biết những lời này sẽ làm Tẫn Diêm tổn thương nhưng Khắc Lôi Nhã không muốn hắn theo vào nên đành phải nói ra.
“Sao lại như vậy? Tiểu thư, sao thần Hắc ám lại coi trọng người, biến người thành vật tế? Sao có thể như vậy được? Dấu ấn màu đen thật sự tồn tại…” Tẫn Diêm không thể nói năng mạch lạc, lẩm bẩm, không thể tiếp nhận sự thật.
“Lần trước đánh chết trưởng lão Hỏa đường, thật ra thì không phải do kẻ thù của lão mà nhờ thần Hắc Ám giúp ta, ta mới có thể đánh chết người kia.” Khắc Lôi Nhã trầm giọng nói, rồi nhìn Tẫn Diêm giống như bị sét đánh đến hồn phi phách tán, lòng nàng cực kỳ phức tạp.
Tẫn Diêm chán nản ngồi xuống, nỗi đau đớn trong lòng không ai có thể hiểu được. Máu đỏ theo tay đang nắm chặt của hắn chảy xuống nhưng hắn không hề có cảm giác gì.
“Tẫn Diêm, ta sẽ quay lại, ngươi ở đây chờ ta là được!” Khắc Lôi Nhã hít một hơi thật sâu, xoay người đi về phía kết giới. Tẫn Diêm cúi đầu, không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Khắc Lôi Nhã đi tới kết giới, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào, cảm nhận bước sóng của nó thế nhưng nàng cứ như vậy mà bước vào, không hề gặp sự ngăn trở nào!
Cứ như vậy mà Khắc Lôi Nhã bước vào Ma vực!