Nét mặt Hoa Nghệ Lâm chậm rãi thay đổi! Cau mày, sau đó là thống khổ, dữ tợn, vô cùng thống khổ.
“A -----!!!” Hoa Nghệ Lâm ngửa mặt lên trời phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, sau đó ánh mắt hắn từ từ rời rạc, chậm rãi quỵ ngã dưới đất, co quắp, không thể đứng dậy được!
“Không! Không phải! Không!” Hoa Nghệ Lâm mê sảng, quỳ rạp xuống đất, co quắp rất thống khổ.
Chuyện gì vậy?
Tất cả mọi người trên hội trường kinh ngạc nhìn sự thay đổi lớn này, không cách nào hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Không ----“ Hoa Nghệ Lâm co quắp đầy thống khổ, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khóe mắt hắn chảy ra nước mắt.
Hoa Tú Ninh ngây ngốc nhìn một màn không thể tưởng tượng nổi này. Thật không thể tin được đệ đệ vô pháp vô thiên của mình lại khóc!
“Thật con mẹ nó gặp quỷ. Tên tiện nhân kia đang khóc kìa Dật Hiên. Có chuyện gì vậy? Ta đang nằm mơ à?” Thủy Văn Mặc dùng sức dụi dụi mắt để xác định chuyện mình thấy có thật hay không.
Phong Dật Hiên nhìn chằm chằm Hoa Nghệ Lâm co quắp trên đất và nước mắt ở khóe mắt hắn. Trong mắt Phong Dật Hiên cũng tràn đầy sự khó tin. Nhưng hắn vẫn không quên cho Thủy Văn Mặc một quyền để xác định tên ngu ngốc này có đang nằm mơ hay không.
Thủy Văn Mặc vuốt máu mũi đang chảy ra, sau đó hít mũi một cái: “Con bà nó, thật đúng là không phải nằm mơ. Tên tiện nhân kia đang khóc thật.”
“Có chuyện gì vậy?” Hoàng đế cũng nhíu mày đầy nghi ngờ.
“Ta cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra nữa. Xem ra hình như Hoa Nghệ Lâm đang trải qua chuyện gì đó vô cùng bi thống.” An Lệ Toa cũng nghi ngờ không hiểu. Bà chỉ đoán thầm có thể Khắc Lôi Nhã sử dụng một loại công kích tinh thần nào đó.
“Ha ha, đồ rồng vô giáo dục, ngươi nói xem ngươi thua chưa?” Hạ Thiên vui mừng thiếu chút nữa thì khoa tay múa chân. Hoa Nghệ Lâm đã hoàn toàn đánh mất lực chiến đấu, sao có thể chống lại Khắc Lôi Nhã?
Hắc Long Bản giựt giựt khóe miệng, không nói lời nào.
Tẫn Diêm thở dài nhẹ nhỡm. Nhưng trong lòng hắn dâng lên một cỗ phức tạp. Khắc Lôi Nhã đã mạnh đến mức này sao? Mình bây giờ còn có tư cách bảo vệ nàng không? Còn có năng lực bảo vệ nàng không?
Lãnh Lăng Vân nhìn vẻ mặt thánh khiết của Khắc Lôi Nhã đang đứng lơ lửng trong không trung. Hắn đã hơi hiểu ra tại sao thần điện Quang Minh muốn lôi kéo Khắc Lôi Nhã rồi. Nhưng không biết tại sao trong lòng Lãnh Lăng Vân lại không đồng ý chuyện này.
Khắc Lôi Nhã vào thần điện có được không?
Ngõa Nhĩ Đa hưng phấn lắc lắc bả vai. Thắng rồi, tiểu ác ma thắng rồi. Tiểu ác ma khốn kiếp này luôn làm cho người ta lo lắng gần chết!
“Thật tốt quá, Khắc Lôi Nhã thắng!” Kiều Sở Tâm quơ múa quả đấm nhỏ, hô lên đầy hưng phấn.
Hoa Nghệ Lâm cứ tê liệt như vậy mà ngã xuống đất, không thể nhúc nhích, trên mặt là sự thống khổ vô cùng.
Là người, thì sẽ có nhược điểm.
Khắc Lôi Nhã lẳng lặng nhìn Hoa Nghệ Lâm tê liệt té xuống đất. Chính nàng cũng không biết rốt cuộc Hoa Nghệ Lâm đã nhìn thấy gì?
Thiên thiên kiếp, nghĩa như tên, khiến cho người ta trải qua hàng nghìn hàng vạn nỗi đau. Nó khơi gợi ra toàn bộ nỗi đau đớn, hối hận, khổ sở, không cam lòng và chỗ sâu kín nhất, đen tối nhất, thống khổ nhất trong lòng mỗi người. Kết quả là khiến người ta sụp đổ. Thật ra thì, nói bỉ ổi một chút là lăng trì tinh thần của người đó hàng ngàn hàng vạn lần!
Hoa Nghệ Lâm đánh mất lực chiến đấu, hai mắt rời rạc, không ngừng nói chỉ một chữ “Không” không đứng lên được nữa.
“Ta tuyên bố, Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã thắng.” Rốt cuộc trọng tài lấy lại tinh thần, hắng giọng rống lên một câu, kéo thần trí của mọi người trong hội trường về.
Thắng!
Khắc Lôi Nhã thắng!
Trong nháy mắt, trong quảng trường vang lên tiếng hoan hô, tiếng động vang lên tận trời cao.
Thiếu nữ tóc vàng mắt xanh thắng cuộc.
Mặc dù chỉ là hỗn chiến nhưng thật phấn khích, thật chấn động lòng người. Rất nhiều người đứng lên hoan hô, vỗ tay nhiệt liệt. Sự hưng phấn trào dâng. Cuộc tranh tài này, thế cục nhiều lần nóng lên, rốt cuộc hạ màn đầy tao nhã. Nhịp tim của khán giả biến đổi không ngừng. Rất nhiều năm sau, mọi người vẫn còn truyền tụng về kỳ quan ngày đó. Thiếu nữ thánh khiết xinh đẹp, Kim Liên thịnh thế, quang mang vạn trượng.
Khắc Lôi Nhã vung tay lên, vô số đóa hoa sen nhỏ màu vàng nở rộ liền biến mất. Hoa Nghệ Lâm được mang xuống để trị liệu.
Hoàng đế híp mắt nhìn Khắc Lôi Nhã đứng trong không trung, trong mắt toát ra hàn quang. Khóe mắt An Lệ Toa nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng trầm xuống. Bà biết Hoàng đế đã động sát khí! Bây giờ Khắc Lôi Nhã mới mười bốn tuổi mà đã thể hiện thực lực không tầm thường như thế, sau này nhất định sẽ vượt trên tất cả mọi người. Nhưng hình như Hoàng đế bệ hạ đã quên mất một điều, Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã không chỉ là người nhà Hi Nhĩ mà còn là tế ti của thần điện Quang Minh! Còn nữa, nàng còn có quan hệ mật thiết với Lý gia. Nhìn từ phương diện nào cũng cho thấy đụng đến Khắc Lôi Nhã là hành động không sáng suốt! Mà An Lệ Toa cũng biết, lúc này Hoàng đế có ánh mắt như thế là hành động bình thường của một đế vương. Mặc dù đã động sát khí nhưng Hoàng đế tuyệt đối không ngu xuẩn đến mức đối đầu với thần điện Quang Minh. Đang lúc tiếng hoan hô vang dội bầu trời thì chợt xuất hiện dị tượng. Bầu trời cuối thu trong xanh đột nhiên tối sầm lại.
Sắc mặt Khắc Lôi Nhã biến đổi, ngay sau đó vỗ đôi cánh màu vàng trên lưng, vội vàng bay ra ngoại thành.
Cảm giác nóng rực trên lưng càng lúc càng mạnh. Đột phá tầng thứ tám Liên Hoa Bảo Giám!
Vậy thì thiên kiếp cũng theo đó mà đến! Lần này, Kim Liên đang ngủ say, không thể bảo vệ nàng! Tầng thứ tám thì có bảy đạo sấm sét. Không có Kim Liên bảo vệ, sao có thể chịu được bảy đạo sấm sét đây?
Khắc Lôi Nhã vội vàng rời đi khiến rất nhiều người thấy khó hiểu, tất cả mọi ánh mắt đều hướng về phía bóng lưng đang xa dần. Phong Dật Hiên không nói hai lời, triển khai Phong Dực (lực gió) đuổi theo. Thủy Văn Mặc rủa khẽ một tiếng, dùng hai chân chạy trên đất, đuổi theo. Đoàn người Tẫn Diêm biết chuyện gì xảy ra. Khắc Lôi Nhã lại đột phá!
“Lý Công Tước, chuyện gì vậy?” Hoàng đế khẽ cau mày hỏi Lý Minh Ngữ với khuôn mặt lo lắng ở bên cạnh.
“Bệ hạ, chúng thần có chút chuyện riêng phải xử lý, có thể lui trước được không?” Lòng Lý Minh Ngữ như lửa đốt nhìn theo bóng lưng càng ngày càng xa dần của Khắc Lôi Nhã, vội vàng thỉnh cầu. Hoàng đế chưa mở miệng thì An Lệ Toa đã vội vàng nói: “Bệ hạ, xin hãy dẹp chuyện ở đây. Khi ta quay lại sẽ nói rõ mọi chuyện với người.” An Lệ Toa nói xong cũng bay lên không trung, đuổi theo bóng dáng Phong Dật Hiên. Đoàn người Tẫn Diêm trên khán đài cũng nhanh chóng rời đi về phía ngoại thành.
Hoàng đế khẽ cau mày nhìn bóng lưng xa dần trên không trung nhưng vẫn lập tức phất tay cho người trấn an tình huống hiện tại. Đài cao dùng để tranh tài đã sụp. Chỉ có thể hoãn tranh tài đến ngày mai thôi.
Khắc Lôi Nhã bay rất nhanh, Phong Dật Hiên đuổi theo, phía sau là An Lệ Toa. Trên bầu trời, mây đen đã tụ lại bên này.
Lòng Khắc Lôi Nhã càng ngày càng trầm xuống. Nàng có dự cảm thiên lôi lần này không giống bình thường. Không có Kim Liên, mình có thể chịu đựng được không?
“Khắc Lôi Nhã! Khắc Lôi Nhã!” Phong Dật Hiên ở phía sau sốt ruột gọi.
“Gọi cái rắm!” An Lệ Toa nhanh chóng đuổi tới, vượt qua Phong Dật Hiên, đuổi tới Khắc Lôi Nhã.
“Đi theo ta!” An Lệ Toa xông tới, một tay bắt lấy cổ tay Khắc Lôi Nhã làm nàng dừng lại.
“Là ngươi!” Khắc Lôi Nhã kinh ngạc nhìn An Lệ Toa. Người này chính là người thử dò xét mình đêm đó! Tuyệt đối không sai!
“Mẹ, người làm gì vậy?” Phong Dật Hiên cũng vọt lên, vội vàng hỏi. Gì? Người này là mẫu thân của Phong Dật Hiên?
“Khắc Lôi Nhã, có phải ngươi sắp chịu Thiên Kiếp không?” An Lệ Toa bật thốt lên, khiến Khắc Lôi Nhã giật mình. Sao mẫu thân của Phong Dật Hiên lại biết?
“Ừ. Nên ta không thể ở trong thành. Thiên Kiếp lần này không nhỏ như bình thường. Nếu ta ở đó sẽ liên lụy rất nhiều người.” Khắc Lôi Nhã cũng không giấu giếm, nói hết ra.
“Đi!” An Lệ Toa nắm tay Phong Dật Hiên, kéo ba người lại với nhau, sau đó lấy ra một quyển trục, xé toạc nó ra. Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, bóng ba người biến mất ngay tại chỗ.
Lãnh Lăng Vân có thể bay trên không trung chạy tới trước tiên. Từ xa hắn đã nhìn thấy ba người đột nhiên biến mất. Hắn biết nữ tử kia dùng quyển trục Truyền Tống! Quyển trục Truyền Tống vô cùng trân quý, có thể truyền tống một lúc năm người!
Bọn họ đi đâu? Lãnh Lăng Vân cau mày, nhìn xung quanh nhưng không phát hiện được gì. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây đen đang tản đi rất nhanh. Không! Nói là tản đi, không bằng nói là đang đuổi theo một hướng mà bọn họ đang bay nhanh đi!
Đám người Tẫn Diêm lúc này cũng đuổi tới, lại thấy Lãnh Lăng Vân chỉ có một mình đang đứng trên không trung với khuôn mặt nặng nề.
“Lãnh Lăng Vân, Khắc Lôi Nhã đâu?” Hạ Thiên vô cùng lo lắng nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng ai cả.
“Được đưa đi rồi.” Lãnh Lăng Vân từ từ đáp xuống, nhẹ nhàng mà nói ra. “Đưa đi? Ai đưa đi?” Hạ Thiên sốt ruột.
“Là nữ nhân vừa đuổi tới, đại thần Quân Ky của Lạp Cách Tạp – An Lệ Toa.” Lãnh Lăng Vân dĩ nhiên biết thân phận của An Lệ Toa. Mặc dù chủ điện của thần điện Quang Minh không ở Lạp Cách Tạp nhưng vẫn có thể rõ ràng cục diện của Lạp Cách Tạp.
“Cái gì!” Ngõa Nhĩ Đa la hoảng lên “Bà ấy đưa Khắc Lôi Nhã đi? Đi đâu? Bà ấy muốn làm gì? Sao ngươi không ngăn cản? Chẳng lẽ bà ấy thừa lúc Khắc Lôi Nhã bị thương mà giết nàng?”
Sự lo lắng của Ngõa Nhĩ Đa không phải không có nguyên nhân. Mối quan hệ giữa An Mạt Cách Lan và Lạp Cách Tạp càng ngày càng căng thẳng. Hôn nay Khắc Lôi Nhã thể hiện thực lực, chắc chắn đã khiến Lạp Cách Tạp chú ý.
“Không biết. Khi ta tới An Lệ Toa đã dùng quyển trục Truyền Tống đưa Khắc Lôi Nhã đi. Nhưng các ngươi yên tâm. Khắc Lôi Nhã là tế ti của thần điện Quang Minh, Lạp Cách Tạp tuyệt đối không dám ra ray với người của thần điện Quang Minh đâu.” Giọng của Lãnh Lăng Vân rất thấp nhưng chắc chắn một cách khác thường. Thần điện Quang Minh, dù là An Mạt Cách Lan cường thịnh nhất cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đừng nói là Lạp Cách Tạp với thực lực thấp hơn.
“Nói như vậy là Khắc Lôi Nhã an toàn rồi hả?” Hạ Thiên thở phào một cái thật dài, yên tâm. Nàng thiếu chút nữa thì quên mất bây giờ Khắc Lôi Nhã là tế ti của thần điện Quang Minh!
Tẫn Diêm cau mày. Khắc Lôi Nhã an toàn rồi. Nhưng nữ nhân kia đưa nàng đi đâu? Mục đích là gì?