“Nhiều năm không gặp, sư phụ ngài vẫn khách khí như vậy.” Hách Liên Dực Mẫn theo thói quen cười cười, lời nói khách sáo, dùng từ cung kính, thế nhưng trong nụ cười, xa cách càng nhiều hơn là lễ phép, ánh mắt cũng rất đạm mạc, rõ ràng cũng không có bao nhiêu chân tình…
“Ít nói lời thừa đi, Hách Liên Tước gia có chỉ giáo gì, thì cứ nói thẳng.” Sư phụ của Hách Liên Dực Mẫn, Trúc Vận lão nhân trong Côn Luân tam hiệp đi ra từ sơn động, trên mặt không có râu, tóc mai hai bên bạc trắng, nhưng cũng không già nua như lời đồn, chỉ là vóc người gầy gò, tướng mạo khắc nghiệt, mang theo vài phần ngạo mạn hung ác nham hiểm, chỉ cần liếc mắt một cái, cũng thấy được tính cách quái đản của người này, nhất định không dễ nói chuyện.
—— Hơn nữa vì Hách Liên Dực Mẫn là đồ đệ của lão, nhưng lão nhân gọi hắn là “Hách Liên Tước gia”, xem ra giữa Côn Luân tam hiệp và Hách Liên Dực Mẫn, hình như có một chuyện cũ không muốn người khác biết…
“Lần này ta tới, là muốn mời Tam lão cho ta năm mươi năm công lực, cứu nội tử một mạng.” Hách Liên Dực Mẫn cũng thành thật và dứt khoát, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, cũng không vòng vèo lừa gạt…
“Ngươi cũng thật đúng là đòi hỏi quá nhiều* đó!” Trúc Vận lão nhân nghe Hách Liên Dực Mẫn nói như thế, ngay lập tức vẻ mặt tối xuống, mặt âm trầm nặng nề ‘hừ’ một tiếng, vẻ mặt rất là khó coi, nhưng cũng không nổi giận đùng đùng, mà hình như là đang khắc chế tâm tình của mình, qua một lúc lâu, mới lại mở miệng nói: “Vào đi.” Vừa dứt lời, liền tự mình dẫn đầu quay người lại đi, không để ý tới mấy người nơi cửa động.
(*Nguyên văn ‘sư tử đại khai khẩu’ (狮子大开口): có 2 nghĩa: (1) ăn nói ba hoa, nói qua, cường điệu, đao to búa lớn, sinh gần kho đạn // (2) đòi hỏi quá nhiều quá cao)
Núi tuyết đóng băng quanh năm, tuyết mù mịt, tuy là vị trí cao thấu trời, những dãy núi sừng sững hùng vĩ, long mạch rất sâu, sơn động mở ra so với dãy núi thì bình thường, cắt ngang vào, đến gần lưng chừng núi. Ngay cả khi là ban ngày, ánh sáng mặt trời cũng không thể chiếu vào, cần có ánh lửa rọi sáng, mới có thể nhìn được toàn bộ.
Sơn động rất sâu, cách mấy bước bên trong động thì có một cây đuốc chiếu sáng, đường đi cũng không quá rộng rãi, tối đa chỉ có thể chứa ba người đi cùng lúc.
Mọi người đi theo Trúc Vận trong chốc lát, ánh lửa phía trước càng sáng hơn, đi lên trước vài bước nữa, phía trước đột nhiên có một mảng rộng rãi – dài đến bảy trượng (23,31m), rộng năm trượng (16,7m), bên trong phòng đèn đuốc sáng trưng, thư họa, bàn ghế, bình phong, trà cụ, các loại tinh phẩm, đều không thiếu – đập vào mắt của mọi người, hẳn là một thạch thất rộng điêu khắc tinh xảo trang trí theo phong cách cổ xưa
“Sư bá, sư thúc.” Bên bàn vuông có hai vị lão nhân đang ngồi thưởng thức trà đánh cờ, Hách Liên Dực Mẫn nhìn thấy, thản nhiên chào một tiếng, cũng không hành lễ.
“Mười năm trước Hách Liên Tước gia đã học thành và xuống núi, cũng chưa từng trở lại, hôm nay trở lại chốn cũ, chắc là vì đại sự.” Lễ phép của Hách Liên Dực Mẫn không phù hợp, nhưng ba vị lão nhân cũng không để ý, lão nhân đứng đầu “Côn Luân tam hiệp” Phong Thanh liên tục đánh xuống cờ trong tay, cũng không hề quay đầu lại nhìn mọi người, so với Trúc Vận kiêu căng hung ác nham hiểm, phong thái và hô hấp của Phong Thanh cũng bình thản hơn.
“Sư bá là người thông minh.” Mặc dù Trúc Vận lão nhân là sư phụ của Hách Liên Dực Mẫn, thế nhưng thái độ của hắn đối với Phong Thanh lão nhân, hình như là kính trọng hơn một chút…
Dường như Trúc Vận đánh cờ không giỏi, hơn nữa quan hệ giữa ông và hai vị lão nhân cũng rất bình thường, chỉ đi tới thuật lại lời của Hách Liên Dực Mẫn một lượt, cũng không nhiều lời, tự mình tìm chỗ khác ngồi xuống.
“Vừa mở miệng là năm mươi năm nội lực, khẩu vị của Tước gia thật sự rất lớn.” Sau khi Phong Thanh lão nhân nghe xong, tay phải kẹp quân cờ ở trong không trung suy tới nghĩ lui, mới lại đặt xuống, giọng nói so với vừa rồi cũng không khác biệt, không biết có tính toán gì…
“Nhiều lời vô dụng, một câu thôi, có cho hay không?” Hách Liên Dực Mẫn xoay người, đặt Mộ Tĩnh Vân đang ngủ mê man xuống một cái ghế dựa to, tuy rằng độc huyết tạm thời bị chế trụ, nhưng không khí ở đỉnh núi Côn Luân loãng, hàn khí quá thịnh, với tình trạng bây giờ của Mộ Tĩnh Vân, thật sự không lạc quan lắm – toàn bộ sự chú ý của Hách Liên Dực Mẫn đều đặt ở trên người của Mộ Tĩnh Vân. Tuy nói chuyện với bậc trưởng bối, nhưng trong giọng nói gần như hoàn toàn không có sự cung kính, thậm chí hắn nói những lời này, cũng không tính là ‘thỉnh hay ‘cầu’, thay vì nói là ‘hỏi’ còn không bằng nói là hắn đang ‘uy hiếp’ thì đúng hơn…
“Ngươi quả nhiên vẫn giống với hai mươi ba năm trước, mong muốn, nhất định phải đạt được.” Thở dài một tiếng, Phong Thanh lão nhân hạ xuống quân cờ cuối cùng, quay người lại nhìn Hách Liên Dực Mẫn, lại từ từ thêm một câu: “Cho như vậy, Tước gia sẽ đổi gì tương xứng?”
—— Hai mươi ba năm trước, Hách Liên Dực Mẫn gần bảy tuổi, thân hình vẫn còn là nhỏ, dẫn theo mười vạn tinh binh, bao vây núi Côn Luân ——
Nụ cười sáng ngời xinh đẹp mà lại không tà, thế nhưng vừa mở miệng, chính là cao cao tại thượng nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt: “Kể từ hôm nay, ta muốn gia nhập Côn Luân làm môn hạ. Nếu không thu nhận ta, mười vạn tinh binh bên dưới sẽ dùng hỏa pháo san bằng Côn Luân thành bình địa. Các người chính là số còn sót lại duy nhất của phái Côn Luân. Trên đời trừ các người ra, không còn truyền nhân nào nữa. Hôm nay, nếu bảo vệ Côn Luân không chu toàn, các người nhất định phải chết, đều là chết vô cùng uất ức, xuống dưới suối vàng, cũng tuyệt đối không có mặt mũi với liệt tổ liệt tông. Nhận ta nhập môn, binh mã phía dưới sẽ hồi kinh. Nếu hạ thủ với ta, chẳng qua cũng chỉ có một mình ta chết mà thôi, ta sớm đã phân phó tướng lĩnh chủ soái, trong vòng một nén hương mà không thấy ta trả lời, thì không cần lên cứu ta, trực tiếp tiêu diệt núi. Lấy một mạng của ta, đổi lấy Côn Luân ngàn năm mai táng cùng ta. Cuộc mua bán này, Hách Liên nhất tộc ta hoàn toàn không thua thiệt.”
—— Là đứa trẻ bảy tuổi, chỉ dựa vào cuộc nói chuyện này đã dồn Côn Luân tam hiệp ngạo mạn của võ lâm đến mức không còn lựa chọn nào – Hách Liên Dực Mẫn thật sự rất thông minh, giữa lời nói còn đánh một kích, thủ đoạn dứt khoát, quyết không cho phép bất cứ một đường lui nào!
—— Mặc dù phương pháp nhập môn cũng không vui vẻ gì, nhưng không thể phủ nhận, Hách Liên Dực Mẫn tư chất thông minh, đích thật là kỳ tài võ học khó gặp, cũng khó trách hắn có thể có tự tin như vậy đối với bản thân, dám chủ động tìm tuyệt học của phái Côn Luân để tu luyện…
Ông và lão tam Miễu Nham, đều là người thanh tu, tính tình quá mức hiền hòa, ngày sau ở chung, nhất định sẽ bị khí thế bức người của Hách Liên Dực Mẫn áp chế, cho nên sau khi thương lượng, liền để hắn bái lão nhị tên Trúc Vận. Chẳng qua chỉ là danh xưng thầy trò mà thôi, cũng chỉ là hư danh. Tuy Hách Liên Dực Mẫn nhỏ tuổi, nhưng đối với chuyện mà hắn muốn, nhất định sẽ lấy cho được. Ông đã từng hỏi hắn nguyên do tìm đến Côn Luân, lại không ngờ hài tử kia, chỉ cười mà trả lời một câu: “Nếu toàn bộ võ lâm đều nói võ công của phái Côn Luân là cao nhất. Vậy vì sao ta còn muốn ủy khuất bản thân, đi học những thứ không cao bằng kia chứ?”
…
Bảy tuổi nhập môn, hai mươi tuổi học thành xuống núi, Hách Liên Dực Mẫn bất quá chỉ dùng ba năm, để tiếp nhận sản nghiệp của phụ thân, lập nên danh hiệu của mình – ba năm ngắn ngủi, bao nhiêu thiếu hiệp giang hồ còn chưa ra khỏi cửa, hắn đã có được cả danh và lợi, lưu danh trong giang hồ. Một người như vậy, có khả năng thêm có tư chất cao, người như thế đáng sợ đến mức nào – hôm nay người như vậy, thân hình trẻ con năm đó đã dẹp yên được thiên chi kiêu tử ba người bọn họ rồi, quay về chốn cũ lần nữa, các ngươi nghĩ xem, bọn họ nói “không cho” thì còn đường sống sao?
“Từ nay không bước chân vào Côn Luân nữa, về sau bất luận sinh tử tồn vong của Hách Liên nhất tộc, quyết không tới quấy rầy sự thanh tĩnh của ba vị.” Mười năm trôi qua, Phong Thanh cũng già rồi, tuy thân cốt vẫn còn rắn rỏi, nhưng tuổi già đã lộ ra một chút, cũng không giấu được… — Hách Liên Dực Mẫn dĩ nhiên hiểu được nguyện vọng của sư bá, kỳ thật nếu không phải bởi vì chuyện của Tĩnh Vân, hắn cũng sẽ không trở lại quấy rầy ba vị lão giả này, cho nên cái hứa hẹn này, là điều nên làm.
Lấy được hứa hẹn ông mong muốn, Phong Thanh lão nhân cũng không lập tức bày tỏ thái độ, mà không chớp mắt nhìn Hách Liên Dực Mẫn, ước chừng nhìn một lúc lâu, mới đứng dậy, đẩy cửa đá sau lưng ra: “Mang người tới đi.”
—— Kỳ thật Côn Luân có thể có được vị Hách Liên Dực Mẫn này làm truyền nhân, vốn là chuyện may mắn. Chỉ đáng tiếc là Hách Liên Dực Mẫn quyền cao chức trọng quá mức, hắn có quá nhiều thứ quan trọng trong lòng, võ công đối với hắn, chỉ là một yêu cầu và giúp đỡ mà thôi. Nếu không, hôm nay cũng sẽ không có loại cục diện này – đệ tử quá mức xuất sắc, nhưng lại không thể lấy môn phái làm trọng. Cho nên trong lòng của Phong Thanh lão nhân vẫn không thể kìm được mà sinh ra lòng bi thương, lại thêm tiếc nuối…
Hai lão nhân Trúc Vận và Miễu Nham, còn có nhóm người của Hách Liên Dực Mẫn, nối đuôi đi theo Phong Thanh vào. Sau khi đi vào cửa đá, phát hiện ở đây cũng là một gian thạch thất, so với đại sảnh vừa rồi nhỏ hơn một chút, bày biện bên trong cũng rất đơn giản, chỉ có trưng một giường đá nằm ở trong đó, gần cửa có một bộ bàn ghế bằng đá ở một bên, trừ cái đó ra, cũng không có đồ vật dư thừa gì – chỉ liếc mắt một cái, Hách Liên Dực Mẫn cũng nhìn ra được chất liệu của giường đá cũng không xa lạ gì, không phải đá không phải ngọc, sáng bóng ôn nhuận, cái giường đá này, đúng là giống y chang cái “Dược ngọc” ở trong phủ của Lý Hòe, chỉ là lớn hơn gấp ba cái của Lý Hòe, hơn nữa không chỉ giường đá, nhìn kỹ lại một lần, bốn vách tường, còn có bàn ghế, trà cụ, tất cả đều làm từ một thứ. Xem ra, nguồn gốc của “Dược ngọc” này, hẳn là từ Côn Luân ——
“Thả người lên ‘Luân Hồi Tỏa’ này đi.” Phong Thanh lão nhân ngồi xếp bằng trên giường đá, chỉ chỉ vị trí trước mặt mình – tên “Dược ngọc” chỉ là do Lý gia tự tạo mà thôi, tên thật của loại đá này, từ xưa đến này truyền lại, là “Luân Hồi Tỏa”.
—— Phong Thanh lớn tuổi hơn, từ đầu đến giờ cũng là ông nói chuyện, cho nên ông quyết định cho năm mươi năm nội lực của mình, hai người kia cũng không phản đối.
“Bây giờ thể chất của Tĩnh tiên sinh quá yếu, không thể một lần nhận quá nhiều nội lực, cần làm từng chút mười lần, từ từ đưa vào cơ thể đẩy máu độc ra mới được.” Đan Tuyền LIễm bắt mạch cho Mộ Tĩnh Vân, phát hiện mạch tượng của y lúc lên núi so với trước yếu hơn rất nhiều, liền nói như vậy.
“Phiền sư bá rồi.” Hách Liên Dực Mẫn nhẹ nhàng đặt Mộ Tĩnh Vân trên giường đá, bởi vì người đã ngủ mê man, cho nên tùy Hách Liên Dực Mẫn dìu, đưa lưng về phía trước mặt Phong Thanh lão nhân đang ngồi ——
Phong Thanh lão nhân tựa hồ cũng không có hứng thú đối với nguồn gốc độc của Mộ Tĩnh Vân, chỉ là muốn sớm kết thúc chuyện này, cho nên không muốn chờ lâu, chỉ đợi Mộ Tĩnh Vân vừa mới ngồi xuống cho vững, liền xoay tay vận công, đầu tiên là điểm vài huyệt ở sau lưng y, tiếp đó một tay xuất chưởng, tiêu hao năm năm nội lực của mình, để bức độc trong máu của Mộ Tĩnh Vân ra ——
Nội lực của Phong Thanh cao thâm, tu vi năm năm cỏn con này, thật sự không đáng để nhắc tới, chỉ trong một giây phút ngắn ngủi, đã cho đi đủ số lượng, thu chưởng về lại, sau khi hơi điều chỉnh lại khí tức, liền đứng dậy rời đi, cũng không thèm nhìn lại một cái…
“Ở đây ngoại trừ nơi ‘sảnh đường’ này ra, xung quanh chỉ có hang động là nơi người ở, trong đó ba gian là của mấy lão già chúng ta, còn có một gian, chính là chỗ khi kia Hách Liên Tước gia từng ở lúc còn học võ, vị ‘Tĩnh tiên sinh’ này nếu thân có máu độc, vậy hãy để y lưu lại trên ‘Luân Hồi Tỏa’ này cũng được, bằng không hàn khí ở Côn Luân quá thịnh, y cũng không thể chống đỡ được, về phần mấy vị còn lại, xin mời tự nhiên.” Miễu Nham có lẽ là người ôn hòa nhất trong ba người, Thanh Phong và Trúc Vận không nói tiếng nào đã đi, nhưng mặt ông còn có thể đeo một nụ cười yếu ớt, sau khi ít nhất là thông báo một câu về chỗ ở của mọi người, mới rời đi.
“Cảm phiền sư thúc.” Hách Liên Dực Mẫn gật đầu cảm ơn, cũng không nói nhiều.
Tuy Mộ Tĩnh Vân được Phong Thanh lão nhân ra tay cứu giúp, nhưng cuối cùng thân thể quá yếu, sắc mặt chuyển tốt hơn, những vẫn chưa tỉnh lại, sau khi Hách Liên Dực Mẫn đặt Mộ Tĩnh Vân nằm ngang xuống, mới cùng hai người còn lại thương lượng một phen, một mình hắn ở lại chỗ này để chăm sóc Mộ Tĩnh Vân, hai người Đan Tuyền Liễm và Lệnh Tiễn, thì tới chỗ sơn động khi kia hắn ở lại lúc còn học võ.
Mặc dù bởi vì thể chất của Mộ Tĩnh Vân quá yếu, chỉ có thể kéo dài thời gian giải độc dài ra, nhưng ở chỗ này có ‘Luân Hồi Tỏa’ bảo hộ cơ thể bảo vệ tính mạng, hơn nữa bọn họ có mang tới rất nhiều dược liệu hảo hạng từ Hách Liên đại trạch, một thân máu độc của Mộ Tĩnh Vân đến nơi này, cũng không sợ không giải được, mà lòng của Hách Liên Dực Mẫn lo lắng không yên thật lâu, cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm hơn…
Sau lần đầu tiên trừ độc, Phong Thanh lão nhân nghe theo sắp xếp của Đan Tuyền Liễm, cách mỗi mười ngày sẽ giúp Mộ Tĩnh Vân trừ độc một lần, trừ lần đó ra, Côn Luân tam hiệp rất ít khi lộ diện, một số gần như là đoạn tuyệt.
Mà Mộ Tĩnh Vân mãi cho đến lần thứ ba, rốt cuộc mới là lần đầu đủ lực để bức kịch độc ra khỏi cơ thể, thổ huyết, đậm đặc như mực, chỉ thấy một ít màu đỏ, nói là máu độc, nó giống như độc dược hơn ——
Lúc Mộ Tĩnh Vân bị độc phát lần đầu, cũng không thấy đau đớn khó chịu gì. Nhưng không ngờ bây giờ máu độc có thể giải lại bởi vì độc tính đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng, lúc này lại phải nhổ từng chút ra, đau đến nỗi y lăn lộn trên giường cả ngày, đau đớn liên tục. Mà trước đây Hách Liên Dực Mẫn bởi vì lo lắng cho nên rất mực cưng chiều đối với y, bây giờ máu độc đã bắt đầu tiêu giải, liền khôi phục lại bản tính trước kia, thấy Mộ Tĩnh Vân đau thành như vậy, dĩ nhiên khó tránh khỏi đau lòng, nhưng nghĩ đến người này tùy ý làm bậy, thậm chí ngay cả bản thân cũng dám hạ độc, liền cảm thấy để cho y rất đau mà nhớ thật lâu, ngược lại cũng là phương pháp tốt…
Mộ Tĩnh Vân dĩ nhiên là không muốn bị dày vò như vậy, nhưng bây giờ: Một là, là cơ thể của y suy yếu không có sức lực. Hai là, không có độc dược hay thuốc thuốc mê trong người, muốn làm chút chuyện mờ ám gì cũng đều khó, thì làm sao có thể chống lại nam nhân trông coi ở bên cạnh mình và cơn đau dữ dội này. Hơn nữa y cũng thật không ngờ được, lúc y ngủ mê man, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, Hách Liên Dực Mẫn rốt cuộc là có bản lĩnh gì, mà thật có thể khiến người khác hy sinh năm mươi năm tu vi, chỉ vì giúp y bức độc chữa thương ——
Trước đây chính là chắc chắn sẽ chết, y tự an bài để độc trong máu mình không thể giải. Bởi vì năm mươi năm nội lực tinh thuần, đổi lại là bất cứ người nào, tin rằng là ai thì dù có chết cũng không cho. Nhưng mà nam nhân này, rốt cuộc là có bản lãnh thông thiên gì, thật sự đem chuyện không thể này biến thảnh có thể!!!
—— Mộ Tĩnh Vân không sợ chết, nhưng y cũng chưa nói rằng mình không sợ đau đến chết. Bây giờ độc này chỉ còn một nửa, y nói dừng lại nhưng không có ai nghe y, mà nếu phải tiếp tục, thì đầu còn đau đến khi nào nữa? Sau này nghìn vạn lần không làm chuyện tốn sức lại chịu khổ này nữa – Mộ Tĩnh Vân không làm gì được Hách Liên Dực Mẫn, chỉ đành phải mắng chửi ra miệng cho đã ghiền, nhưng mà mới mắng chỉ có đôi câu, cuối cùng lại bị nam nhân kia trộm hương chiếm tiện nghi, thời gian trên núi Côn Luân, cứ như vậy mà lặp đi lặp lại, như một vòng tuần hoàn vô hạn…
Ngày qua ngày, thời gian chớp mắt đã qua, độc đã giải được bảy phần, chỉ còn ba lần, kịch độc trong cơ thể Mộ Tĩnh Vân có thể nói đã thanh trừ toàn bộ ra khỏi cơ thể. Mà đau đớn của Mộ Tĩnh Vân mấy tháng sau, càng về sau, cuối cùng ít dần, thêm công hiệu của “Luân Hồi Tỏa”, tinh thần có chuyển biến rất tốt, lúc không phát tác, có thể nói cười một chút, xuống giường đi lại.
“Trò chuyện đi.” Thân thể của Mộ Tĩnh Vân chuyển biến tốt, dĩ nhiên Hách Liên Dực Mẫn vui mừng khi thấy kết quả. Chọn một ngày tâm tình của Mộ Tĩnh Vân rất tốt, hai người cùng nằm trên giường, tán gẫu giết thời gian – trước đây tinh thần của Tĩnh Vân quá kém, cả ngày đau đến nỗi nóng giận ngút trời, hơn một tháng qua, toàn bộ trọng tâm đều đặt ở chuyện giải độc, hai người đã lâu rồi cũng không có thể hảo hảo nói chuyện…
“Nói gì?” Mộ Tĩnh Vân tựa lên đùi của Hách Liên Dực Mẫn, thuận miệng trả lời. Trên núi tuyết không có gì chơi đùa, bị độc huyết đùa giỡn đã lâu, cũng buồn bực đến nội thương, Hách Liên Dực Mẫn tìm y nói chuyện phiếm, quả thật cũng tốt hơn là tự mình ngẩn người…
“Tùy ngươi chọn.” Hách Liên Dực Mẫn lấy tay đặt ở trên trán Mộ Tĩnh Vân, nhẹ nhàng ấn lên ấn xuống cho y. (Chồng mát-xa cho vợ)
“Vậy nói chuyện về ngươi đi.” Lực đạo của nam nhân vừa đủ, Mộ Tĩnh Vân thoải mái nhắm mắt lại, giọng nói cũng lười biếng đi…
“Ta?” Hình như hơi ngoài dự đoán, Hách Liên Dực Mẫn hỏi ngược lại một tiếng, lập tức đáp lại: “Ngươi muốn biết gì?” Thật ra Tĩnh Vân xưa này chưa từng chủ động hỏi vấn đề liên quan đến hắn, haha…
“À… Ví dụ như nói về danh hào ‘Tước gia’ của ngươi hay gì đó.” Mộ Tĩnh Vân suy nghĩ một chút, liền bắt đầu từ chỗ mấu chốt nhất.
“Được.” Cười cười, tâm tình của Hách Liên Dực Mẫn dường như rất tốt… “Ngươi có còn nhớ Thượng Quan tướng quân và Hoàng Phủ Hầu gia?”
“…” Gật gật đầu, hai người kia, không những còn nhớ, mà ấn tượng còn rất sâu.
“Thượng Quan, Hoàng Phủ, Tuyền Liễm, còn có ta, bốn người chúng ta, từ nhỏ đã quen nhau, có thể nói là cùng nhau lớn lên. Trong đó Thượng Quan là lớn tuổi nhất, người đứng đầu trong bốn người chúng ta, cho nên ba người chúng ta, đều phải gọi hắn một tiếng đại ca. Chúng ta đều là người làm việc trong triều đình, chỉ là hai người ở trong triều, hai người không cầm quyền, Thượng Quan và Hoàng Phủ, một võ một văn, mà ta và Tuyền LIễm, lại là một *thương* (thương nhân) một y, gia tộc bốn người chúng ta đã có từ cách đây mấy triều đại, mỗi nhà làm mỗi chuyện khác nhau, dốc sức vì triều đình.” Những thứ này, kỳ thật trong thời gian dài như vậy cho đến nay, Tĩnh Vân hẳn là có chú ý nhiều ít, chỉ là với tính cách của y, không lưu tâm, cũng sẽ không nói gì.
“Tiếp đi.” Quả nhiên, vẻ mặt của Mộ Tĩnh Vân giống như bình thường, cũng không cảm thấy bất ngờ gì.
“Danh hào ‘Tước gia’, chính là trước đây được quốc vương ban tặng, truyền lại, mỗi đương gia thay mặt Hách Liên nhất tộc là có thể có được danh hào này. Gia tộc Tuyền Liễm cũng như vậy, chỉ bất quá là hai người chúng ta không ở trong triều, thân phận và liên hệ giữa bốn gia tộc cũng rất bí ẩn, trừ một số ít người ở trong, cũng không có mấy người biết, cho nên hai chữ ‘Tước gia’ này, ta và Tuyền Liễm hầu như không dùng đến.”
“Ba nhà các ngươi đều là họ kép, vì sao chỉ có Đan Tuyền Liễm là họ đơn?” Điểm này quá đột ngột, không muốn chú ý tới cũng không được.
“Nguyên họ của hắn thật ra là ‘Đan Tuyền (chú thích 1)’, nhưng mà ‘Liễm’ chỉ có một chữ, khi còn nhỏ lúc gọi hắn luôn cảm thấy rất kỳ cục, nên gọi hắn là ‘Tuyền Liễm’.” Hách Liên Dực Mẫn dừng một chút, hình như thấy buồn cười lại thêm một câu: “Đối với bằng hữu thì vừa nói nhiều lại phiền phức, còn với Lệnh Tiễn, lại trở thành người rất đáng ghét. Có còn nhớ ngày đầy tháng của Tranh Vân, hắn cố ý đi tới nói chuyện với ngươi, vốn là muốn để Lệnh Tiễn nhìn thấy, kết quả là Lệnh Tiễn căn bản không hiểu, thật là khờ quá.” Lắc đầu cười cười, Tuyền Liễm cái gì cũng tốt, chỉ là khi đối đãi với ý trung nhân, lại luôn thích dùng những thứ bàng môn tả đạo, hơn nữa còn không cho phép hắn tham gia giúp một tay, bảo là muốn tự mình có kinh nghiệm gần gũi.
“Có chút ấn tượng.” Nghe Hách Liên Dực Mẫn vừa nói như vậy, Mộ Tĩnh Vân ngược lại cũng nghĩ tới, năm đó tại yến tiệc đầy tháng của Tranh Vân, lúc đó y đang muốn đi về Thính Phong Cư, Đan Tuyền Liễm lại đột nhiên nhảy ra, nói với y một tràng này nọ, y vốn là không muốn để ý, lại không ngờ rằng Đan Tuyền Liễm lại nhìn ra được nội lực của y bị phong bế, cũng chính vì như vậy, y mới dừng lại nghe hắn nói một đống lời nhảm nhí, còn tưởng rằng người này có thể giúp được y, về sau phát hiện hắn và nam nhân là bằng hữu thời thơ ấu, vậy cho dù có biện pháp, nhất định cũng sẽ không giúp y, lại cũng không giải quyết được gì.
“Còn có gì muốn biết không?” Đưa tay ra đặt trên thắt lưng của Mộ Tĩnh Vân, những thứ này hắn vốn không thể tùy tiện nói cho người khác biết, thế nhưng Hách Liên Dực Mẫn lại không có giấu giếm bất kì thứ gì với Mộ Tĩnh Vân, mà là biết gì nói nấy.
“Có.” Không kháng cự động tác thân mật của nam nhân, Mộ Tĩnh Vân mở mắt, một tay chống nửa người dậy, giương mắt nhìn về phía Hách Liên Dực Mẫn ——
“Hửm?” Ánh mắt của Mộ Tĩnh Vân có chút sắc bén, nhưng Hách Liên Dực Mẫn không thèm để ý, hắn nắm lấy hàm của y kéo lại gần mình, muốn trộm hương…
“Ta vẫn muốn biết, sở dĩ Thẩm Ngạo Quân khăng khăng đòi ta xuất hiện, có phải là ý kiến của ngươi không?” Nghiêng đầu, tránh ra khỏi nụ hôn của nam nhân, Mộ Tĩnh Vân nhìn Hách Liên Dực Mẫn, giọng có mấy phần tăng lên.