Tại Mỹ Nhân Hoài

Quyển 2 - Chương 39




“Ngươi biết khi nào?” Thở dài, Hách Liên Dực Mẫn thả lỏng cơ thể dựa trên ghế, quay đầu lại nhìn Mộ Tĩnh Vân đang bày ra bộ mặt thối, từ từ hỏi – thân phận của Tĩnh Vân quá mức đặc biệt, coi như là có người muốn gây bất lợi với y, cũng sẽ không cố ý chọn lúc Huyền Quắc vừa trở lại trong giáo để động thủ, hơn nữa có thể một lần hành động đã đắc thủ — vì vậy, người kê đơn chắc chắn hết sức hiểu rõ và thân cận với Tĩnh Vân, còn Tĩnh Vân sẽ không có chút phòng bị đối với hắn – có thể làm được điều này, trong toàn bộ Ứng Thiên giáo hình như cũng chỉ có bản thân Huyền Quắc.

—— Lúc thấy Tĩnh Vân trúng mị dược, hắn cũng đã đoán được chân tướng của sự việc, bất quá khi đó cùng lúc ác tâm của hắn nổi dậy, muốn một phen giáo huấn Tĩnh Vân nhìn không hợp nhãn này, về phương diện khác, hành động kê đơn là tâm tư của Huyền Quắc, nên hắn nghĩ cho dù đêm nọ không tát nước theo mưa, ngày sau vẫn nhất định sẽ có kế sách khác nữa, như thế, còn không bằng ngay đêm nay tính luôn ——

Ngay từ đầu thật ra là hắn sai, một lúc ngứa tay liền nhét “Giải Nhụy” cho Tĩnh Vân, lúc đó mặc dù hắn không biết dược tính của Giải Nhụy, nhưng Huyền Quắc nhất định vì việc này mà lòng thấy áy náy, dù sao Tĩnh Vân cũng vì Huyền Quắc mà chế thuốc, bản thân cũng là bạn tốt của y, nếu không phải những quan hệ này liên quan đến nhau, Tĩnh Vân cũng sẽ không gặp một kiếp này. Trở lại về Giải Nhụy, mặc dù không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng, nhưng dù sao thuốc này cũng là cấm dược, nếu sau này có *tam trường lưỡng đoản* (chuyện bất trắc) gì sẽ thật sự chính là hối hận cũng không kịp. Vì vậy, lúc đó Huyền Quắc nhất định sẽ cảm thấy bản thân có lỗi với Tĩnh Vân, mà chuyện đã phát sinh, không thể thay đổi, chỉ có thể cố sức vớt vát – thuốc là do hắn cho uống, tự hắn phải chịu trách nhiệm, hắn là người như thế nào, Huyền Quắc hiển nhiên biết *nhất thanh nhị sở* (hoàn toàn rõ ràng), có lẽ ở trong mắt Huyền Quắc, hắn và Tĩnh Vân cũng không phải khó có thể thích ứng nhau, nếu không, cũng sẽ không có chuyện sau này…

Với tài trí nhạy bén của Tĩnh Vân, nếu muốn nghĩ ra việc này cũng không phải là việc khó, chỉ là y mãi chưa hề lên tiếng; mà hắn cũng không muốn vạch trần tính toán của Huyền Quắc, tất cả đều thuận theo tự nhiên; Huyền Quắc là ở chính giữa chuyện này hiểu rõ tính cách của hai người bọn họ, biết càng quản chặt, hai người bọn họ chỉ biết huyên náo càng lớn hơn, cho nên cũng lựa chọn im lặng – kỳ thật tất cả mọi người đều biết chân tướng của sự việc, chỉ là mỗi người không có đâm chọc, tất cả mọi người đều không hiểu hết lòng lẫn nhau mà giấu giếm đối phương, lấy phương thức của mình để xử lý chuyện này.

“Đêm nọ khi ngươi vào phòng ta, ta đã biết rồi.” Chuyện cách nhiều năm, Mộ Tĩnh Vân nhắc lại ký ức của năm đó, vẫn còn có chút rõ ràng mất hứng, có lẽ là trong lòng từ trước đến nay đều cảm thấy không phục, bản thân là một đại nam nhân nhưng lại bị một nam nhân khác đặt ở dưới thân, còn dây dưa quấn quýt nhiều năm như vậy, ngay cả nhi tử cũng dây dưa ra hai đứa…

“Ồ?” Ngược lại có chút ngoài ý muốn, không nghĩ lúc đó Tĩnh Vân bị mị dược hành hạ lại còn có lòng dạ suy nghĩ những thứ này.

“Khi đó trên người ngươi mang theo mùi phấn hoa “Tư Ngư Thảo”, loại cỏ này không có dược tính gì, chỉ là dùng để lần theo hành tung của người khác, phấn hoa có hiệu quả tương tự mê dược làm thần trí mơ hồ một chút, nhưng không phải là quá nghiêm trọng, chỉ là sẽ đem người đang mơ mơ màng màng đi đến chỗ có mang mùi đó, hơn nữa mùi phấn hoa vô cùng nhẹ, rơi trên người hầu như không phát hiện ra được, nếu không phải là hết sức hiểu rõ hoa đó, tuyệt đối sẽ không phát giác được gì.” Mộ Tĩnh Vân nói đến đây mở tay ra, sắc mặt hơi hòa hoãn hơn nhiều, chỉ là nhìn dáng vẻ vẫn còn có chút buồn bực: “Vật này là trước đây ta đem đến chơi, từng đề cập với giáo chủ, hắn nghĩ ở bên ngoài có lẽ sẽ dùng tới, liền hỏi ta một ít, cho nên ta mới luôn lưu lại những thân cỏ ấy ở trong viện mà không nhổ sạch.” Vì vậy mới làm nên sai lầm lớn! – còn có vế sau của câu, cằn nhằn ở trong cổ họng không nói ra…

“Thì ra là như vậy.” Gật gật đầu, khó trách khi đó hắn lại vô duyên vô cớ đi tới trong viện của Tĩnh Vân, thì ra là những cây cỏ kia “hấp dẫn” hắn tới… “Huyền Quắc suy cho cùng cũng là muốn tốt cho ngươi mà thôi, đừng so đo quá.” Sợ Mộ Tĩnh Vân để tâm chuyện vụn vặt này, vẫn thêm một câu tốt vào.

“Biết rồi, nếu không phải như vậy, có thể không phải chỉ là đơn giản bắt cóc Thu Vũ như vậy.” ‘Hừ’ một tiếng, y cũng hiểu giáo chủ làm những chuyện này cũng chỉ muốn tốt cho y mà thôi, chẳng qua cho dù đã biết thì cũng không có nghĩa là đồng ý, càng không có nghĩa là y sẽ không trả miếng – lừa “giáo chủ phu nhân” chạy trốn hầu hạ y nửa năm mà thôi, coi như huề nhau.

“Nói đến đây, năm đó ngươi làm thế nào thuyết phục Thu Vũ đi theo ngươi?” Nhưng trải qua chỉ hơn nửa năm, Thu Vũ ngược lại cũng chịu khổ — vừa nghĩ tới mức độ khó phục vụ của Mộ Tĩnh Vân, Hách Liên Dực Mẫn nhất thời cũng cảm thấy Thu Vũ đáng thương hơn…

“Lúc Tranh Vân ra, sẽ đưa Giải Nhụy cho hắn.” Y làm việc từ xưa đến nay không thích quanh co lòng vòng, dùng biện pháp nào là tốt nhất thì y sẽ dùng cái đó.

“Năm đó cũng bởi vì Thu Vũ rời đi, cho nên ngươi mới bị bại lộ, bị Mộ Triết Khôi truy sát phải không?” Định kiến của Mộ Triết Khôi đối với Tĩnh Vân nhiều như thế, chắc hẳn đối với chuyện có liên quan đến y, nhất định sẽ đặc biệt lưu tâm, khi Thu Vũ vẫn còn ở đó, bởi vì lão gia tử bảo hộ mà không có cách nào động thủ, nhưng Thu Vũ vừa đi, lão gia tử cũng sẽ không có trách nhiệm bảo hộ nhà gỗ nữa.

Có lẽ Mộ Triết Khôi cũng không nghĩ tới Tĩnh Vân trốn ở nơi này, chỉ là muốn phái người vào xem nửa năm này rốt cuộc Thu Vũ đang giở trò quỷ gì, lại không nghĩ rằng nguyên khí của Tĩnh Vân bị đại thương, cứ trùng hợp như vậy mà gặp y.

“Ừ, Thu Vũ rời đi cũng đã lâu, hơn nữa khi đó nội lực của ta tổn thất rất nhiều, Mộ Triết Khôi lại rục rịch, thường xuyên phái người âm thầm thăm dò. Nghĩ nếu có chuyện gì xảy ra, với thân thủ của ta nhất định không bảo vệ chu toàn cho hắn được, dù sao hài tử cũng đã được sinh ra, không bằng để hắn sớm trở về.” Ở một thời gian dài, chung quy cũng sẽ lộ ra chút sơ sở, may mà Mộ Triết Khôi nói cho cùng vẫn còn cố kỵ lão gia tử, ít nhất là chờ sau khi Thu Vũ đi, cuối cùng mới phái người đến xem.

“Huyền Quắc biết là ngươi mang Thu Vũ đi sao?” Gật đầu hiểu rõ, như vậy xem ra quyết định của Tĩnh Vân năm đó trốn ở chân núi Tây Lương quả thật là lựa chọn tốt nhất – vừa có thể được lão gia tử bảo hộ, vừa có thể cố sức kéo dài thời gian tìm ra mình, có thể nói là *nhất tiễn song điêu* (một mũi tên trúng hai chim).

“Hẳn là biết đi, bằng không làm sao giải thích được chuyện Thu Vũ tự mình mất tích nửa năm.” Khi đó y lén trở về trong giáo mang Thu Vũ đi, cho nên khi đó giáo chủ có lẽ cho là Thu Vũ tự chạy mất, không liên hệ việc hai người mất tích với nhau, sau này trên đường đi Giang Nam tìm y, kỳ thật cũng đồng thời tìm tăm tích của Thu Vũ, chỉ là không nghĩ tới sau khi xong chuyện của y, người ngốc nghếch kia cũng đã tự mình đi về trước rồi. Thu Vũ là tiểu quỷ nhát gan, chỉ cần dọa một cái thì cái gì cũng sẽ khai ra, nhưng mà hắn cũng không để bụng khiến giáo chủ phát cáu với hắn khi đó là được rồi. “Kỳ thật những vấn đề này nếu ngươi đi hỏi giáo chủ, đã có thể biết từ sớm, vì sao phải chờ đến bây giờ mới hỏi?” Dừng một chốc, Một Tĩnh Vân giương mắt không hiểu hỏi.

—— Mưu kế đêm đầu tiên, bí mật nhà gỗ, hướng đi của Thu Vũ, đáp án cho những vấn đề này, giáo chủ đã sớm biết, mà chỉ cần nam nhân này hỏi, không phải cái gì cũng sẽ rõ ràng sao?

Thế nhưng vì sao hắn không hỏi chứ? Không quan tâm? Không để tâm? Hay là không phải là vấn đề quan trọng?

—— Nếu như vậy, tại sao lại muốn hỏi y chứ?

“Bởi vì ——” Nghe được Mộ Tĩnh Vân hỏi như vậy, Hách Liên Dực Mẫn ngồi thẳng người lại, khuỷu tay tựa ở trên bàn, tay cầm quạt ngọc, vừa xoay vừa khều một cái, nâng cằm Mộ Tĩnh Vân lên để y nhìn vào hai mắt của mình: “Tất cả mọi chuyện của ngươi, ta đều muốn chính miệng ngươi kể cho ta nghe.”

Bị Hách Liên Dực Mẫn đùa giỡn trước mặt mọi người, trên mặt Mộ Tĩnh Vân thoáng chốc vừa đỏ vừa đen, muốn phát cáu, lại sợ những người không liên quan rãnh rỗi đưa tới những lời phiền phức, nhưng nếu y thản nhiên tiếp nhận, lại cảm thấy thật sự xấu hổ, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết phản ứng thế nào cho tốt, cuối cùng chỉ đành đưa tay đánh rớt cây quạt của Hách Liên Dực Mẫn, cắn răng mắng một câu: “Đồ chết bầm*!”…

(*Nguyên văn là “ai thiên đao” (挨千刀): chịu ngàn đao; chỉ người cực ác; đồ quỷ sứ; đồ ác ôn (chịu ngàn đao còn chưa hết tội)| lời mắng mang tính trách móc: quỷ sứ; đồ chết bầm,…)

“Dù sao cũng đã nói nhiều như vậy rồi, không bằng chỉ cho ta một vấn đề đi.” Thấy Mộ Tĩnh Vân xấu hổ, tâm tình Hách Liên Dực Mẫn rất tốt, cũng không so đo với y, đề tài câu chuyện vừa chuyển, đòi một món hời nữa.

“… Ngươi nói.” Hách Liên Dực Mẫn đổi đề tài, vừa mới bị trêu đùa chính là còn muốn nổi giận cũng không có cơ hội, Mộ Tĩnh Vân ngẩn người ra một chút, trong lòng không nhịn được mà thầm mắng một tiếng gian thương!!!

“Vì sao gọi là ‘La Bặc’?” Lúc nói đến hai chữ này, ánh mắt của Hách Liên Dực Mẫn rõ ràng lạnh đi mấy phần…

“Hình như ngày đó mua về, có một món rau là củ cải.” Lại ngây cả người, không nghĩ tới chủ đề cư nhiên lại kéo đến trên người La Bặc, cau mày suy nghĩ một chút, chính mình không rõ lắm…

“Có điểm nào giống nhau sao?” Lúc này đến lượt Hách Liên Dực Mẫn bất ngờ… Tĩnh Vân quả nhiên là không có giao ra bài chủ…

“Không phải đều là màu trắng sao.” Chuyện lâu như vậy rồi, cẩn thận nhớ lại những việc nhỏ nhặt này có chút vất vả, cho nên giọng của Mộ Tĩnh Vân bắt đầu hơi ác liệt hơn.

“Tĩnh Vân.” Nghe được câu trả lời này của y, Hách Liên Dực Mẫn trái lại bật cười lên, vừa cười, vừa đứng lên khe khẽ gọi y một tiếng.

“Cái gì?” Có chút không nhịn được nữa, bực mình* nói.

(*Nguyên văn là “ác thanh ác khí” (恶声恶气): giọng nói tức giận và lời lẽ nặng nề)

Đưa tay nắm lấy tay của Mộ Tĩnh Vân, kéo y từ trên ghế dậy, Hách Liên Dực Mẫn bước lên trước, đứng bên cạnh y, khóe miệng câu dẫn hướng tới trên lỗ tai nhạy cảm, mờ ám lại trêu ghẹo nhẹ giọng nói: “Ngươi thật đáng yêu.”



Hai người uống trà xong, cơ bản là tương đối gần chỗ đi dạo, đường phố đông người qua lại, đặc biệt phồn hoa, dọc đường cũng đi qua vài trò chơi bình thường không lớn lắm khá là thú vị, vừa đi vừa nhìn, thỉnh thoảng chơi đùa ầm ĩ, thời gian vụt trôi qua, đảo mắt đã chạng vạng tối, đoàn người dần dần tản đi hết, hoàng hôn bắt đầu buông xuống, Mộ Tĩnh Vân dừng lại từ từ đi xuống đường phố vắng vẻ, lại có chút chưa thỏa mãn và không muốn đi…

Trở lại “Long Phượng”, đám người của tiểu lão đầu thật sự đã không còn ở trên đại sảnh, chỗ lớn như vậy, chỉ có mấy người bọn họ dùng cơm, trống trải mênh mông lại khiến Thu Vũ giật nẩy người.

Ăn cơm tối xong, mọi người trở về phòng mình, Mộ Tĩnh Vân vừa mới vào phòng ngồi xuống, tiếp theo đó có tiếng gõ cửa vang lên, một thanh âm khe khẽ nói ở bên ngoài: “Tước gia, thứ ngài muốn, tiểu nhân đã đưa đến cho ngài.”

Nghe được tiếng động, Hách Liên Dực Mẫn thuận miệng đáp, cho người nọ tự mình đi vào, người vừa tới đẩy cửa vào, khom người cúi đầu, hai tay đưa cao bưng lên một hộp gỗ sơn đỏ, bộ dáng nịnh nọt.

Người nọ hình như biết mình đắc tội Hách Liên Dực Mẫn, cũng không dám ngẩng đầu lên, hai tay đưa cao lên quá đầu, đem đồ vật đặt nhẹ nhàng ở trên bàn, cũng không dám xoay người bước đi, mà vẫn duy trì tư thế vào như trước mà một mạch lui ra đóng cửa lại.

“Là vật gì?” Mãi cho đến khi người kia đi ra ngoài, lúc này Mộ Tĩnh Vân mới lên tiếng.

Hách Liên Dực Mẫn cũng không nói gì, khẽ cười mở hộp gỗ ra, đẩy tới trước mặt Mộ Tĩnh Vân để tự y nhìn.

“À!” Mộ Tĩnh Vân cúi đầu nhìn, kinh ngạc thốt lên một tiếng, thì ra trong hộp gỗ là một củ nhân sâm lớn bằng cổ tay – thân to khỏe chắc nịch, râu sâm dài mà lại cứng và thẳng, không biết cây sâm này đã sống được bao nhiêu năm mới có thể lớn được như vậy, quả thật có thể xưng là “sâm vương”!

“Ngươi tìm vật này tới làm gì?” Suy cho cùng Mộ Tĩnh Vân cũng là đại phu, thấy dược liệu thượng thừa hiếm có như vậy, tức khắc liền yêu thích không rời tay, cầm trong tay nhìn bên trái rồi bên phải ước chừng, rõ ràng rất là thích.

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Hách Liên Dực Mẫn cũng không nói rõ, cười cười trả lời một câu, thấy Mộ Tĩnh Vân thích, ngược lại cảm thấy lấy nhân sâm này quả nhiên là rất đúng… (Cưng chiều vợ qué)