Hách Liên Dực Mẫn chết tiệt!
Lại có thể làm cho y vài ngày cũng chưa xuống giường được!!
Rõ ràng là ngay lúc bắt đầu, y cũng đã đáp ứng yêu cầu của hắn rồi, cho nên y còn ngây thơ nghĩ rằng Chỉ làm một lần, người nam nhân này hẳn là sẽ lập tức buông tha cho mình. Đâu có đoán được, nam nhân đã đạt được mục đích rồi nhưng vẫn tận tình hưởng dụng thân thể y—— thủ đoạn gì cũng đều sử dụng, cũng làm đến mức ngay cả bắn y cũng bắn không được cũng vẫn chưa chịu buông tha cho y. Cho đến cuối cùng, bởi vì y không chịu nổi tình triều quá mức kịch liệt mà sau khi bắn bạch trọc ra khỏi thân thể đã hôn mê mất, trận mây mưa không có điểm dừng này cuối cùng mới chấm dứt…
—— thật sự là rất mất mặt mà!
Y lại có thể sẽ ở trước mặt người nam nhân này hiện ra dáng vẻ dâm – đãng, không chịu nổi như thế…
Ngay khi đi tới bước này, giữa y và Hách Liên Dực Mẫn dường như lại không có khoảng cách gì…
…
Hơn nữa, không nói đến chuyện này, để cho y khó chịu nhất là: Thân thể người nam nhân này rốt cuộc làm bằng gì vậy?! Vì sao chỉ có một mình y không thể động đậy được ghé lưng vào trên giường, mà người nam nhân kia vẫn sinh long hoạt hổ như trước. Mỗi ngày, hắn đều đông du tây dạo, hoàn toàn không có bất kỳ ảnh hưởng gì như thế chứ?!!
—— cho nên nói, Hoa Hoa Công Tử không phải là nói chơi đâu! Am hiểu việc giường chiếu như thế. Ai bảo y không rành chuyện phong nguyệt, chỉ là một người khách phong lưu bình thường, chống đỡ không được sự mãnh liệt như thế cũng là bình thường thôi!
“Đang nói xấu gì ta đấy?” Mộ Tĩnh Vân đang ghé vào trên giường không ngừng oán thầm. Bên người lại đột nhiên truyền tới một giọng nói mang theo ý cười. Không cần nghĩ, chủ nhân của giọng nói này, tất nhiên là..
“Vẫn còn rất tự mình hiểu lấy, còn biết có không ít người nói xấu ngươi.” ‘Xuy’ một tiếng, cũng không trả lời thẳng vào vấn đề, mà là một câu lướt qua. Nhưng mà, cuối cùng có một chút chột dạ, cho nên không dám đưa mắt nhìn về phía người nào đó ngồi xuống bên giường —— nghĩ đến quá nhập thần rồi, căn bản là không phát giác ra người nam nhân này đã trở về phòng rồi …
“Ai bảo mỗi lần ngươi muốn nói xấu ta thì nét mặt luôn nghiến răng nghiến lợi, giống như muốn nuốt chửng ta chứ.” Mộ Tĩnh Vân rõ ràng là chột dạ, dù sao cũng may là người nam nhân này không để ý, cười cười vài tiếng, trêu chọc hai câu, thì đã liếc mắt đưa tình ngay rồi.
“…” Lúc này Mộ Tĩnh Vân không nói, chẳng qua là tức giận bất bình ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hách Liên Dực Mẫn một cái —— rốt cuộc người bị ăn là ai vậy hả?!
“Há miệng.” Tiếp thu được tin tức từ trong ánh mắt của người nọ đang ngồi trên giường, Hách Liên Dực Mẫn cười đến vui vẻ, đột nhiên không đầu không đuôi nói.
“Há cái gì mà há?!” Thấy nam nhân cười vui vẻ, Mộ Tĩnh Vân lại càng không vui, giương nanh múa vuốt, mới mở miệng thì hoàn toàn là tức giận.
“Là chuyện tốt là được rồi.” Thừa dịp Mộ Tĩnh Vân mở miệng nói chuyện, Hách Liên Dực Mẫn thuận tay nhấc lên, đút cái gì đó vào trong miệng y ——
“Ưm! Cái gì vậy?” Miệng bị nhét vào cái thứ gì đó, trong lòng Mộ Tĩnh Vân cả kinh, vốn còn tưởng rằng đó là thuốc linh tinh gì, lại không nghĩ rằng đó là cái gì đó vuông vức, rất nhỏ, theo bản năng khẽ cắn, xốp giòn ngọt ngọt, mùi thơm lập tức lan ra bốn phía…
“Ăn ngon không?” Thấy Mộ Tĩnh Vân híp mắt, vẻ mặt có phần hưởng thụ, Hách Liên Dực Mẫn lúc này mới lại lấy tiếp một cái từ trong cái hộp gấm đặt trên bàn ra —— hộp gấm khoảng chừng bốn, năm tấc, được tạo thành từ gỗ lim thượng phẩm, xung quanh đều được khắc họa *Tường Vân (đám mây), còn nắp hộp thì là một đóa Mẫu Đơn, trong hộp có đặt lớp đệm bằng nhung san hô, phía trên được che bằng gấm màu vàng, ở giữa chia thành chín ngăn, mỗi ngăn đều có một cái túi nhỏ bằng sa mỏng được thêu lên, mở túi nhỏ ra, thì là cái vật vuông vắn nho nhỏ nọ, có thể thấy được vật này là đồ quý giá —— “Nó tên là ‘Lục Lăng’, hàng năm chỉ có thể được làm ra vào mùa này, số lượng cực nhỏ, cho nên vô cùng trân quý, vẫn luôn là cống phẩm. Có thể nói, thiên kim cũng khó cầu.”
“Ngươi mang đến?” Ăn ngon, tâm tình cũng tốt lên theo.
“Không phải, chúng ta đi sớm hơn trước lúc đó. Nếu là tiếp tục trì hoãn mấy ngày xuất phát, ngươi đã có thể ăn nó ngay khi ở trong nhà rồi.” Vừa nói chuyện vừa mở túi nhỏ ra, lại tiếp tục đút cho người nào đó một cái, nói tiếp: “Đây là Hoàng Phủ Hầu gia mang đến, ta nghĩ đến ngươi vẫn chưa có nếm qua liền lấy một hộp từ chỗ hắn mang đến đây.”
“…” Lúc này không có phản kháng, mà ngoan ngoãn há miệng nhận lấy, chỉ là khi nghe được có quan hệ đến “Hoàng Phủ Hầu gia” thì đột nhiên ngay lúc Hách Liên Dực Mẫn còn chưa thu hồi ngón tay, hung hăng cắn một cái… (người nào đó ghen, moe kinh dị)
Ngón tay bị đầu, rút lại nhìn thì thấy trên đầu ngón tay trắng trẻo, lúc này đã nhiều hơn hai đường dấu răng rõ ràng, cắn rất ác, đã chảy máu ra, tí tách rơi xuống, đã tạo thành một mảnh tinh hồng…
Nhìn nhìn đầu ngón tay của mình, lại tiếp tục quay đầu nhìn Mộ Tĩnh Vân sau khi cắn người còn đúng lý hợp tình ‘hừ’ một tiếng, sau đó quay đầu vào bên trong không để ý đến người khác, Hách Liên Dực Mẫn lắc đầu cười cười, thì thào một câu: “Tiểu dã miêu.” (Con mèo hoang nhỏ này)
Lại tiếp tục qua mấy ngày, thân thể Mộ Tĩnh Vân bị trì trệ đã lâu, bị nhốt ở tại trong phòng đã lâu, rốt cuộc cũng buồn bực rồi. Lúc này mới vừa mới khôi phục tàm tạm đã nhịn không được muốn đi ra phơi nắng mặt trời, thay đổi không khí.
“Mộ Tĩnh Vân! Bản thân ta muốn nhìn ngươi lúc này còn có thể trốn được đến nơi nào!!” Mộ Tĩnh Vân vừa mới ra khỏi phòng, còn chưa đi xa được vài bước, lại đột nhiên nghe được một tiếng nổ ở ngoài cửa viện, tiếp theo là một thân ảnh có chút khổng lồ vọt về phía y, động tác rất mạnh, thân thủ cực nhanh, Mộ Tĩnh Vân chỉ cảm thấy hoa mắt, khuôn mặt tràn đầy phúc khí củaThiên Độc phu nhân đã xuất hiện ngay trước mặt mình ——
“Trốn cũng không đến nỗi nào, chỉ là vất vả lão nhân gia ngài đợi đã lâu.” May mắn ở đây là trên núi Tây Lương Sơn, người dám gọi thẳng tục danh của y cũng không có mấy người. Cho nên chỉ mới nghe ba chữ đầu, Mộ Tĩnh Vân nháy mắt đã phản ứng lại, lui nhanh về sau vài bước, rút lại khoảng cách giữa mình và Thiên Độc phu nhân, hai tay vừa chuyển, bay ra mấy cây ngân châm, không chủ động xuất kích, chỉ là vẫn nói chuyện không buông tha cho người khác như trước —— phiền toái! Thân thể vừa mới khỏi, tứ chi cứng ngắc không nói, nửa người dưới gần như là mềm nhũn không xương. Bây giờ vừa động là toàn thân đều đau, ngoài miệng độc địa, bất quá cũng chỉ là phô trương thanh thế, muốn hù dọa Thiên Độc phu nhân mà thôi…
—— Mộ Tĩnh Vân nghỉ ngơi điều dưỡng đã lâu, hơn nữa sớm có lệnh cấm người ngoài không được bước vào Phi Yên Các nửa bước, nên căn bản là không có tâm tư mang theo độc dược mê dược bên người. Lúc này, Thiên Độc phu nhân đột nhiên xuất hiện, xem ra là *lai giả bất thiện, nhưng trên người hoàn toàn không có độc dược. Hai là, hành động bất tiện, chỉ có mấy cây ngân châm tùy thân chống đỡ, cảm thấy không khỏi âm thầm kêu khổ, bỗng nhiên thấy đau đầu…
(Lai giả bất thiện: chỉ người đến nhưng không có ý tốt, có ý tốt thì đã không đến rồi)
“Hừ! Nghiên Nhi của ta bỏ xuống tự tôn tỏ rõ tâm ý với ngươi. Trái lại, ngươi rất tốt, không nhận lời thì thôi đi, ngay cả bóng người cũng không thấy. Đã không đáp lại, không nói công đạo, lá gan của ngươi quả thật không nhỏ!” Thiên Độc phu nhân vốn tánh khí táo bạo, lúc này giận xông lên đầu, cũng quản không được nhiều như vậy, khi nói chuyện cước bộ không ngừng, cứ thẳng về phía Mộ Tĩnh Vân mà đi, hai tay nâng lên, mười ngón khép lại, lập tức liền từ trên đầu rút ra hơn mười cây trâm ngọc, vung tay lên, trâm ngọc mang lực, mạnh mẽ bay về phía Mộ Tĩnh Vân cách đó không xa!!
—— bà đến Phi Yên Các ôm cây đợi thỏ lâu như vậy, rốt cục để bà đợi được Mộ Tĩnh Vân hiện thân!!
“Đã nói đừng tính trên đầu ta rồi, chính là lớn tuổi, lỗ tai không dùng được sao?” Thiên Độc phu nhân từng bước ép sát, Mộ Tĩnh Vân cũng bắt đầu buồn bực lên, thấy trâm ngọc tới gần, trong khoảng thời gian ngắn y cũng không có biện pháp, chỉ có thể tùy tiện ném ngân châm qua, ngăn trở khí thế mãnh liệt của một đống ám khí—— ngân châm rời tay, Mộ Tĩnh Vân có thể nói là vũ khí gì cũng không có, y tay không nhất định không phải là đối thủ của Thiên Độc phu nhân. Hơn nữa thân thể không tiện, cũng không cho phép y có động tác gì quá lớn, cho nên tuy là cảm thấy không muốn, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể ỷ vào khinh công rất cao của mình, không ngừng dây dưa kéo dài với Thiên Độc phu nhân…
—— Sặc! Chẳng lẽ thật sự muốn y lên tiếng gọi hắn?
“Chớ vô nghĩa nhiều như vậy, ngươi nếu có thể cho một công đạo thỏa đáng, thì hẵng nói điều kiện với ta đi!” Thấy Mộ Tĩnh Vân không muốn ra tay, chỉ tránh né. Thiên Độc phu nhân tức giận, một đường đuổi theo không buông tha, ám khí không ngừng, nhưng khinh công Mộ Tĩnh Vân quả thật rất cao, cho nên truy đuổi hồi lâu, nhưng cũng vẫn không thể làm rách một góc áo của y…
Hai người ngươi một lời ta một câu, đều không lui nhường, náo loạn đã lâu, cũng không thấy có tiến triển gì. Công lực Mộ Tĩnh Vân còn lại không nhiều, rốt cuộc vẫn là trúng một hai cái, mà Thiên Độc phu nhân tức giận xông lên đầu, cũng khẳng định là không chịu dễ dàng bỏ qua. Một Phi Yên Các nho nhỏ, hai người ngươi tới ta đi, võ nghệ cao cường, nhưng cũng vẫn không có kết quả ——
“…” Hao tổn hồi lâu, Mộ Tĩnh Vân cuối cùng cũng thấy phiền. Hơn nữa trên người đau nhức khó nhịn, đặc biệt hạ – thân bị chà đạp và hai chân vô lực mềm yếu. Vốn là còn chưa khôi phục hoàn toàn, lúc này cử động nửa ngày, lại càng họa vô đơn chí, cố nén không được. Suy nghĩ một lần, tuy là trong lòng không vui, nhưng cũng không có lựa chọn, chỉ có thể cắn cắn môi dưới, tâm không cam lòng, kêu lớn một tiếng: “Hách Liên Dực Mẫn!”
—— rõ ràng ngay trong chỗ tối nhìn y, nhưng vẫn không chịu ra tay giúp y, nhất định bức y chủ động gọi hắn, mới bằng lòng hiện thân!
—— người nam nhân này! Quả thật là tâm kế!
“Ta chờ một tiếng này của ngươi, chờ rất lâu.” Lời Mộ Tĩnh Vân còn chưa dứt, Hách Liên Dực Mẫn quả nhiên đã ra hiện tại trước mắt y, lụa trắng tung bay, nhẹ nhàng bay tới, chỉ vừa hiện thân, đã tới bên cạnh y, cánh tay dài duỗi ra, bắt y ôm vào trong lòng, nhanh nhẹn hạ xuống, mỉm cười, hài hước nói…
“Sao không tự mình đi ra, còn chờ cái gì?!” Có Hách Liên Dực Mẫn ở ngay bên cạnh, lá gan Mộ Tĩnh Vân quả nhiên lại to lên, tính tình cũng lên theo, vẻ mặt tràn đầy không vui chỉ trích người nào đó đến đây cứu y…
“Chờ ngươi gọi ta.” Nét mặt tươi cười tới gần, Hách Liên Dực Mẫn tươi cười sủng nịch, cũng không tính toán với y, chỉ là tay đặt bên thắt lưng y, có chút siết chặt cảnh cáo —— Tĩnh Vân ngươi nha, quả nhiên là người *đánh rắn thượng côn…
(Đánh rắn thượng côn: ý là lợi dụng thời cơ)
“…” Hách Liên Dực Mẫn vừa nói như thế, Mộ Tĩnh Vân không trả lời, xoay mặt qua một bên, cũng không biết là tức giận, hay là xấu hổ nữa…
“Về chuyện của Nghiên Cơ cô nương, Thiên Độc phu nhân nếu muốn hiểu rõ,thật ra có thể đi tìm Hoàng Phủ Hầu gia hỏi một câu.” Thấy Mộ Tĩnh Vân an tĩnh, Hách Liên Dực Mẫn lúc này mới ngẩng đầu lên, đối với Thiên Độc phu nhân đối diện cố kỵ không dám đi về phía trước cao giọng nói. Chỉ một câu, đã nói ra trọng điểm, thông minh như Thiên Độc, như thế nào lại không rõ …
—— Hoàng Phủ Hầu gia cũng nên khiến cho mọi chuyện rõ ràng đi, là lúc nên cho cô nương nhà người ta một công đạo rồi, ha ha…
“…” Mộ Tĩnh Vân cũng không phải ngốc tử, nghe được Hách Liên Dực Mẫn nói như thế, lập tức cũng hiểu ý tứ trong chuyện này. Có chút ngoài ý muốn Nghiên cơ lại có thể có quan hệ với Hoàng Phủ Hầu gia. Nhưng vừa nghĩ tới chính mình bởi vì chuyện của hai người này mà bị Hách Liên Dực Mẫn giáo huấn một trận, nhất thời lại cảm thấy tức giận. Ngẫm lại, ở trên núi Tây Lương Sơn này vẫn luôn không có chuyện gì tốt, ở lại cũng đã lâu, sinh lòng phiền chán không nói, còn hại luôn bản thân mình. Cảm thấy buồn bực, giọng cũng thấp xuống theo, thả lỏng thân mình nhấc đầu tựa trên lồng ngực Hách Liên Dực Mẫn, nói nhỏ một câu: “Qua ba ngày nữa, trở về đi thôi.”