Tại Mỹ Nhân Hoài

Quyển 2 - Chương 29




Hách Liên Dực Mẫn chậm rãi bước đi, dần dần càng rời xa tiếng tranh cãi ầm ĩ ở sau lưng.

Vào Phi Yên các, trong viện quả nhiên là một mảng đen kịt, đẩy cửa vào, chậm rãi đi tới bên giường, loáng thoáng có thể thấy được thân ảnh của một người thon gầy đang ngủ đưa lưng về phía hắn ở bên trong ——

“Tĩnh Vân.” Khe khẽ gọi một tiếng, nhưng không có người đáp lại, Hách Liên Dực Mẫn lắc đầu cười cười, cũng không nói gì thêm nữa, lên giường cởi y sam ra, sau khi vươn cánh tay ra ôm lấy thân ảnh đơn bạc kia – đồ vô lương tâm này, chuyện lúc buổi trưa đó không có một câu cảm ơn thì thôi, lúc này hắn cả người mùi rượu đêm khuya mới về, thế nào lại không có phản ứng gì, mà thật sự là tự mình đã đi vào mộng đẹp từ sớm…

Hách Liên Dực Mẫn vẫn suy nghĩ lung tung một hồi, qua một ngày xã giao mới về, lại thêm rượu mạnh vào cổ họng, cuối cùng cũng mệt mỏi, chỉ trong chốc lát, hô hấp dần dần chậm lại, đã ngủ thật say…

Ngày hôm sau, núi Tây Lương Sơn vắng lặng đã lâu, lại lần nữa nghênh đón trận náo nhiệt từ tảng sáng – đêm qua huyên náo đến khuya, chỉ trừ vài khách nhân đã sớm xuống núi, đại đa số tân khách đều ngủ lại ở đây một đêm, cho đến hôm nay mới bắt đầu lục tục cáo từ trở về.

Chuẩn bị tiễn khách, trò chuyện tới lui, nhiều lễ nghi khách sáo không thể tránh khỏi, lại mất một hồi lâu cuối cùng mới yên tĩnh trở lại, toàn bộ tân khách hầu như đã tản đi, cuối cùng chỉ còn có *mạc nghịch chi giao* (giao tình thân thiết) Nhung Thế vương gia và Thiên Độc phu nhân không mời mà tới kia…

Nhung Thế vương gia vốn là sẽ ở lâu mấy ngày, trên dưới Mộ gia đối với ngài cũng vô cùng quen thuộc, cũng không để ý, chỉ là Thiên Độc phu nhân *lai giả bất thiện* (người đến không có ý tốt) kia, đầu tiên là không hiểu vì sao không mời mà tới lại ở trong tiệc chúc thọ khiêu khích, hiện này lại quyết định ở lại, cũng không biết đến tột cùng bà có ý gì…

—— Bất luận là Thiên Độc phu nhân có tính toán gì, người dù sao vẫn là khách nhân, chung quy cũng không thể chậm trễ. Tiễn hết tân khách, cũng đã gần đến *giờ ngọ* (11-13h), lão gia tử sai người chuẩn bị rượu và thức ăn cùng ăn một bữa tiệc với Nhung Thế vương gia và Thiên Độc phu nhân, lại phái người qua mời Hách Liên Dực Mẫn và Mộ Tĩnh Vân tới, tính dùng bữa cùng nhau.

Đêm qua Hách Liên Dực Mẫn và Hoàng Phủ hầu gia uống hơi nhiều, lúc hạ nhân lĩnh lệnh đến mời người, hắn cũng vừa mới khoan thai tỉnh dậy, thuận miệng trả lời một câu đuổi người xuống, lúc này mới phát hiện Mộ Tĩnh Vân vẫn còn ngủ yên ở bên cạnh, tiểu tử này tối hôm qua rõ ràng đi ngủ từ sớm, lúc này lại dậy trễ hơn so với hắn, cũng không biết đêm qua lúc hắn trở về, rốt cuộc là đã ngủ chưa… (Nghi án vợ chờ chồng đi chơi khuya về)

Thu hồi lại mạch suy nghĩ, đánh thức Mộ Tĩnh Vân, hai người rửa mặt chải đầu xong xuôi, bị Hách Liên Dực Mẫn ép buộc tiếp, Mộ Tĩnh Vân mới miễn cưỡng đáp ứng cùng nhau đi đến sảnh bên dùng cơm.

Từ từ chậm rãi, quẹo trái quẹo phải, Mộ Tĩnh Vân bất đắc dĩ đáp ứng, này là cố tình kéo dài, hai người trì hoàn một hồi lâu rốt cuộc mới ra khỏi cửa, lúc đến sảnh bên mới phát hiện mọi người trước đó đã chờ đợi một thời gian dài, chỉ thiếu hai người bọn họ còn chưa ngồi vào…

Cười trừ ngồi xuống, phát hiện chỗ ngồi lần này gần như toàn bộ đều là trưởng bối, lão gia tử và lão phu nhân dĩ nhiên không cần nhiều lời, vai vế của Nhung Thế vương gia và Thiên Độc phu nhân tương đương nên ngồi gần nhau, xuống tiếp nữa là đại lão gia của Mộ gia Mộ Ngu Tuất, nhị lão gia Mộ Quyền Cẩn, sau đó mới tới Hoàng Phủ hầu gia và Nghiên Cơ cô nương, trong sảnh bên bày một bàn này, ngoài ra một đám tôn nhi tôn nữ cũng không có ở chỗ ngồi, nhân số mặc dù cũng không ít, nhưng không quá mức ầm ĩ, ngược lại so với hôm qua thanh tĩnh hơn nhiều.

Hai người bọn họ đều là bậc tiểu bối nhưng là người đến chậm nhất, khiến một đám lão giả ngồi chờ thật sự không hợp lý, Hách Liên Dực Mẫn tự phạt ba ly, nhẹ nhàng qua chuyện này, để tránh Thiên Độc phu nhân cố ý bắt bẻ lại gây rắc rối.

*Thanh tửu* (rượu nguyên chất) làm bạn, ôn ngôn trò chuyện, bầu không khí ở chỗ ngồi rất tốt. Mặc dù Mộ Tĩnh Vân không thích xã giao với nhiều người, nhưng có lẽ là với bầu không khí tươi tốt này, y cũng không biểu hiện có gì không thích, tuy rằng không nói lời nào, nhưng khuôn mặt hòa nhã, thần thái lãnh đạm, cũng coi như là ôn thuận khó thấy.

“Tĩnh Vân, ngươi ở quan ngoại lâu ngày, ít khi trở về một chuyến, nên nếm thử món ‘cá chua Tây hồ’ nổi danh ở Trung Nguyên, tuy là không so được với hương vị gốc của Hàng Châu, nhưng cũng không kém bao nhiêu.” Đang lúc yên lành không nói lời nào, đại bá phụ của Mộ Tĩnh Vân – Mộ Ngu Tuất lại đột nhiên đứng lên, gắp một miếng cá chua bỏ vào trong chén của Mộ Tĩnh Vân – đến lúc này Mộ Ngu Tuất còn tưởng rằng Mộ Tĩnh Vân vẫn luôn ở quan ngoại, xem ra chuyện lão gia tử đáp ứng trong bảy năm không được truy xét tung tích của y, ngược lại vẫn là làm đúng chỗ…

“…” Thấy trong chén đột nhiên có nhiều thêm một miếng cá, vẻ mặt Mộ Tĩnh Vân không dấu vết có chút tối sầm lại, vốn không muốn đưa vào miệng, nhưng nhìn lướt qua gương mặt không có hảo ý của đại bá phụ ở đối diện, tròng mắt đảo một vòng, cuối cùng gắp lên cắn một miếng nhỏ, “Chua quá.” Chỉ cắn một chút, Mộ Tĩnh Vân lập tức cau mày nói một câu, lời còn chưa dứt, chiếc đũa đã chuyển miếng cá đã cắn qua kia qua chén của Hách Liên Dực Mẫn…

—— Đại bá phụ luôn coi y như cừu địch, ngày thường gặp mặt cũng không liếc y một cái, mà sở dĩ Mộ Triết Khôi đối với y có thành kiến nhiều như vậy, vẫn luôn hướng đao kiếm tới, nhiều năm như vậy, thật ra trừ bỏ một ít ân oán cá nhân ra, nguyên do lớn hơn là tai nghe mắt thấy địch ý truyền lại từ đại bá phụ — cho nên, dưới tình huống Mộ Triết Khôi bị thương nặng, đại bá phụ lại có thể đột nhiên thân thiết hữu hảo với y như vậy, y nghĩ y có lý do tin rằng việc này tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt…

“Không chịu nổi chua, uống chút thanh tửu đi.” Mặc dù thần thái Mộ Tĩnh Vân bình tĩnh, cũng không có biểu hiện gì ra ngoài, hai người thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không đụng nhau, thế nhưng lúc chiếc đũa của Mộ Tĩnh Vân đột nhiên đưa qua, Hách Liên Dực Mẫn vẫn là lập tức nhận ra ý của y – bất động thanh sắc nhận lấy, sau đó lúc nâng ly rượu lên, móng ngón tay cái trong nháy mặt dồn lực rạch một cái, ngón trỏ rách ra, vài giọt máu nhỏ xuống, rơi vào trong ly thanh tửu – nâng ly rượu cũng không buông tay ra mà trực tiếp đưa đến bên miệng Mộ Tĩnh Vân, động tác nhẹ nhàng uy vài hớp…

—— Nếu hắn nhớ không lầm, trưởng tử Mộ Ngu Tuất này của lão gia tử vẫn luôn là “bề trên” bên người có *y giả* (thầy thuốc) – nói cách khác,  cho dù không tinh thông, lão cũng nhất định biết độc dược và độc vật, mà miếng cá gắp qua hồi nãy tự nhiên cũng khó tránh khỏi đã bị lão cho thêm một chút “đồ vật” – chắc là có quá nhiều người đến tiệc chúc thọ nên không thuận tiện hạ thủ, cho nên mới phải kéo cho đến bây giờ mới bắt đầu tùy thời hành động, oán hận của lão và Tĩnh Vân đã hình thành từ thời cha chú, ân oán mấy chục năm tích tụ không thể bỏ xuống được, hơn nữa thương hài tử bị Tĩnh Vân làm trọng thương, thù mới hận cũ cùng nhau, cũng khó trách ngay cả Tĩnh Vân cũng không dám tùy tiện ứng phó…

Tuy rằng trong người Tĩnh Vân có máu độc, nhưng ngươi tới ta đi ngấm ngầm này, độc máu mặc dù có thể giết người, nhưng không giải được độc là sự thật – đây cũng chính là chỗ mà Tĩnh Vân cao minh nhất, nếu y không ăn miếng cá này, dù sao vẫn còn có thể có miếng thứ hai, miếng thứ ba, thay vì dây dưa đấu nhau không ngừng, còn không bằng một chiêu đã phân địch thắng bại, đầu xuôi đuôi lọt mới là thượng sách – ăn một chút như thế, sau đó tìm lý do đưa cho hắn, sở dĩ làm như vậy thật ra là nói cho Mộ Ngu Tuất rằng bất kể lão muốn gắp thứ gì, muốn hạ cái gì vào, cuối cùng cũng nhất định sẽ chuyển qua chén của hắn, mà Mộ Ngu Tuất nếu không thèm để ý đến sống chết của Tĩnh Vân, lại không thể không kiêng kỵ thân phận của hắn, nếu như hắn chết ở Mộ gia, chết ở trong tay của Mộ Ngu Tuất, vậy hắn cam đoan rằng nửa đời sau của Mộ Ngu Tuất, nhất định sẽ sống, không, bằng, chết.

“…” Thấy trên ngón trỏ của Hách Liên Dực Mẫn có một vết nứt nhỏ nhỏ, trong lòng Mộ Tĩnh Vân hiểu rõ, cũng không từ chối, liền uống một hơi ly rượu trong tay hắn, cũng không nói lời nào, mà ánh mắt khôi hài nhìn vẻ mặt lộ rõ sự hung ám nham hiểm của đại bá phụ — Hách Liên Dực Mẫn khống chế lực đạo rất tốt, sau khi mấy giọt máu nhỏ xuống liền không có máu rỉ ra nữa, hơn nữa động tác của hai người bọn họ đều cực nhanh, một người nhỏ xuống, một người uống, chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành, cho nên những người đang ngồi hầu như cũng không phát giác được có gì không đúng – Hách Liên Dực Mẫn bách độc bất xâm, máu của hắn hiển nhiên cũng có thể giải trăm độc – mặc dù y không biết rốt cuộc là định dùng loại kỳ độc nào đối phó với y, nhưng cũng khẳng định là tuyệt đối không phải là loại chết ngay lập tức, bởi vì đại bá phụ dù có gan làm loạn thế nào, cũng không dám ở trước mặt lão gia tử giết y bằng độc dược – chỉ cần là độc, máu của Hách Liên Dực Mẫn đều có thể giải, mà nếu nói không phải độc, để đại bá phụ cực kì mạo hiểm bỏ thuốc như vậy cũng có hơi quá thua thiệt đi.

Thái độ của Hách Liên Dực Mẫn và Mộ Tĩnh Vân quá mức tự nhiên, cho nên mọi người đang ngồi cũng không cảm thấy cử chỉ thân mật như vậy của hai người bọn họ có gì không thích hợp, mà trước một màn kia, mặc dù Mộ Ngu Tuất không biết Hách Liên Dực Mẫn đã rỉ máu vào trong chén rượu để giải độc cho Mộ Tĩnh Vân, nhưng đúng như Hách Liên Dực Mẫn suy đoán, lão rốt cuộc cũng kiêng kỵ thân phận của Hách Liên Dực Mẫn. Hơn nữa lão cũng không biết Hách Liên Dực Mẫn là bách độc bất xâm, nên hạ thủ cũng có kiêng dè, luyến tiếc cơ hội tốt trước mắt giết Mộ Tĩnh Vân bằng độc dược, lại sợ hạ thủ rồi lại kéo theo Hách Liên Dực Mẫn xuống. Suy đi nghĩ lại trăm điều bất đắc dĩ, cuối cùng không tìm được một kế lưỡng toàn, trong lòng cực kỳ phẫn hận, cũng chỉ âm thầm không tiến hành nữa, nhìn nụ cười trêu tức của Mộ Tĩnh Vân ở trước mắt, đúng là thêm một chữ hận, càng nôn nóng thì càng như ngồi trên đống lửa, hương thơm nhẹ nhàng của rượu và đồ ăn trước mặt  vào miệng lại chỉ cảm thấy giống như là nhai sáp, ăn vào nhạt nhẽo…

Rượu quá ba tuần, ăn uống đầy đủ xong, đại lão gia *tâm phiền khí táo* (ưu tư phiền muộn), vừa đến tàn tiệc đã rời đi, nhị lão gia có việc trong người cũng xin cáo lui. Còn Nhung Thế vương gia *không chịu nổi tửu lực* (không uống nổi nữa), đã sớm về phòng nghỉ ngơi, nhưng Hoàng Phủ Hầu gia cũng không hộ tống mà ở lại đây nghe vài vị lão giả ngồi ở chính đường cười nói tán gẫu, mấy người còn lại cũng ở bên phụng bồi, vẫn chưa tản đi.

Mộ Tĩnh Vân không quan tâm đến những lễ nghi này, chỉ là bữa cơm ban nãy ăn coi như hài lòng, cho nên y cũng ngồi lâu hơn một chút như vậy, lúc này đã dùng hết kiên nhẫn, cũng lười nghe mấy bị lão gia kia nói nhảm, đang muốn đứng dậy rời đi, nhưng không nghĩ có một thanh tâm giòn tan vào lúc này bỗng nhiên vang lên, chốc lát đã nhìn thấy Nghiên Cơ cô nương hôm qua sau khi tách ra cũng chưa từng nói thêm gì ——

“Lão gia tử, Nghiên nhi có mấy câu, không biết có nên nói hay không?” Nghiên Cơ đứng phía sau Thiên Độc phu nhân, cười duyên mấy tiếng, hai con người như nước lóe lên, cực kỳ sáng ngời đắc ý.

“Con muốn nói gì, cứ nói thẳng, lão đầu ta nhất định sẽ lắng nghe.” Nhìn ra được lão gia tử hôm nay rất là cao hứng, so với thường ngày nói chuyện ít đi vài phần nghiêm khắc, hơn mấy phần ân cần.

“Chỗ này quá nhiều người, tiểu nữ không tiện nói ạ!” Nghiên Cơ ngượng nghịu một chút, dáng vẻ yêu kiều động lòng người, hẳn là dáng vẻ khó thấy qua của tiểu nữ gia môn…

“Haha, lúc này có thể nói rồi.” Lão gia tử cười to, hạ nhân ở chính đường xin lui xuống, chờ xem trong hồ lô của Nghiên Cơ có thứ gì.

“Nghiên nhi, Nghiên nhi vừa ý với một vị công tử ở đây, muốn thỉnh cầu với lão gia tử mà thôi.” Hai tay Nghiên Cơ xoắn lại vạt dưới của y phục, yểu điệu khẽ giọng nói một câu, vừa nói vẫn vừa cúi đầu xấu hổ, nhưng lại không nhịn được mà liên tiếp giương mắt nhìn lén phản ứng của lão gia tử…

“Ồ? Là vị nào?” Nghe Nghiên Cơ nói như vậy, lúc này lão gia tử không cười, trầm ngâm một chút, thấp giọng hỏi – nếu nói công tử ở đây, cũng chỉ có ba người mà thôi – Tĩnh Vân; Hách Liên Dực Mẫn, còn có Hoàng Phủ Khuynh Tuy…

“À… Ừm…” Lão gia tử vừa hỏi câu này, mặt của Nghiên Cơ càng cúi thấp hơn, xoắn tay ngại ngùng ngắt nhéo một trận, vẻ mặt thẹn thùng chỉ một người đối diện nhẹ giọng nói: “Chính là y…”

“Cái này…” Quả đúng là không ngoài dự đoán, lão gia tử vừa nghe Nghiên Cơ nói có *“yếu nhân”* (người quan trọng) với nàng, trong lòng đã có dự cảm xấu, dù sao trong ba vị “công tử” ở đây, chỉ có Tĩnh Vân mới có quan hệ trực tiếp với ông ấy… “Tĩnh Vân, ngươi nói sao?” Trong những người ở đây, chỉ có ông ấy và lão phu nhân biết được “quan hệ” giữa Tĩnh Vân và Hách Liên Dực Mẫn, thế nhưng loại “quan hệ” này, bọn họ cố ý không truyền ra ngoài, cho nên, lão cũng không có biện pháp, đành phải đưa vấn đề khó giải quyết này ném qua cho Tĩnh Vân tự đi giải quyết…

Toàn bộ ánh nhìn của mọi người trong chớp mắt đều tập trung lên người của Mộ Tĩnh Vân, thế nhưng y vẫn bình tĩnh như cũ, lấy tay chống một bên đầu, lười biếng ngồi xuống ghế, ngay cả người cũng không ngồi thẳng dậy, lúc nghe được câu hỏi của lão gia tử, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, xoay đầu lại nhìn Hách Liên Dực Mẫn bên cạnh, mặt mày kiêu ngạo, vẻ mặt cười cười khiêu khích: “Được, ta sẽ cân nhắc xem.” (Vợ manh quá >.<)