Hách Liên Dực Mẫn đi theo gã sai vặt thông tri vào trong nội sảnh, đưa mắt nhìn lên, ngồi ở trước mắt, không phải là lão gia tử người gọi hắn tới, mà là vị thái thái khí chất ung dung kia —— sắc mặt hồng nhuận, tươi cười thân thiết hòa ái như trước, thấy Hách Liên Dực Mẫn vào phòng, liền cười cười nói với tiểu nha hoàn đứng ở bên cạnh: “Đi nói cho lão thái gia một tiếng, nói lâu lắm không gặp, ta muốn nói chuyện với tiểu tử Hách Liên trước một chút, để cho ông ấy chờ đến khi uống cạn chén trà.”
“Vâng, Thái phu nhân.” Tiểu nha hoàn ngọt ngào lên tiếng, lĩnh mệnh xuống, lúc đến chỗ rẽ, vẫn không quên liên tục quay đầu, trộm nhìn Hách Liên Dực Mẫn nhiều hơn một chút —— tuy rằng nàng cũng thấy được trò vui ở trong đại sảnh vừa rồi, trong lòng cũng biết quan hệ của vị công tử này và tiểu thái gia không cạn. Thân phận của tiểu thái gia cực cao, tất nhiên là nàng không dám trêu chọc, nhưng người đẹp, vẫn luôn được người khác yêu thích. Huống chi, đây là người nam nhân vừa đẹp vừa có mị lực —— tự mình hiểu lấy vẫn có, nhưng nhìn nhiều thêm vài lần, cũng không đủ mà!
“Lão phu nhân an khang.” Hiểu được lão thái thái là cố ý không nói rõ cho hạ nhân, cho nên Hách Liên Dực Mẫn cũng không sốt ruột, đợi đến khi tiểu nha hoàn và gã sai vặt lui ra, mới mỉm cười vấn an với lão thái thái.
“Hiếm khi ngươi còn nhớ rõ lão thân, ngươi thật có lòng.” Lão thái thái cười nói, chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình…
“Lão phu nhân tao nhã khuynh thế, Dực Mẫn tất nhiên là không dám quên.” Đến gần ngồi xuống, Hách Liên Dực Mẫn có thể ở trước mặt lão thái thái xưng là “Dực Mẫn”, có thể thấy được hai người, không chỉ là mới gặp nhau, thậm chí còn là người quen cũ…
“Khi đó lão thân đã ‘*Tri thiên mệnh’, đã sớm không có liên quan gì đến tao nhã nữa.”
(Tri thiên mệnh: Biết ý trời, có lẽ có nghĩa là biết mình đã già rồi chăng)
“Đẹp và không đẹp, đôi khi cũng không liên quan gì đến tuổi tác.” Dù là gặp qua vô số người đẹp, Hách Liên Dực Mẫn vẫn hoàn toàn đặt chữ “Đẹp” này với lão phu nhân. Không khó tưởng tượng tư thái tao nhã của lão phu nhân năm đó khuynh thành như thế nào.
“Ngươi này mở miệng là nói ngọt, chỉ là ta đã quen ngọt rồi, nên đánh nên đánh!” Người nào mà thấy được, nghe được, sẽ thấy lão thái thái bị Hách Liên Dực Mẫn chọc cho cười liên tục, thật là thoải mái.”Chuyện của Tĩnh Vân, ngươi biết được bao nhiêu?” Uống ngụm trà, dừng một chút, lão thái thái đột nhiên chuyển chủ đề câu chuyện, chuyển đến trên người chánh chủ —— bà thật sự thật không ngờ, người có quan hệ với Mộ Tĩnh Vân, thế nhưng chính là tiểu tử Hách Liên này…
“Không nhiều lắm, ” thành thật trả lời: “Ít nhất là ở trên núi Tây Lương Sơn này, còn chưa nghe được bao nhiêu.”
“Vậy thì tốt. Vậy thì bắt đầu nói từ núi Tây Lương Sơn này đi.” Đặt chén trà xuống, lão thái thái mặt mày ôn nhu, tựa hồ là ở nhớ lại lúc trước, một lúc lâu sau, mới lại tiếp tục từ từ mở miệng: “Hai mươi sáu năm trước, lão thái gia tuổi tác đã cao, rất nhiều chuyện, đều đã hữu tâm vô lực. Mà cũng chính bởi vì vậy, mới rốt cục nổi lên lòng muốn thoái ẩn.”
“Việc này ta cũng từng có nghe thấy. Nhưng mà khi đó tuổi còn quá nhỏ, cũng không lưu ý việc này lắm.” Lúc ấy hắn chỉ bốn tuổi, cũng trùng hợp gặp qua lão gia tử và lão phu nhân vài lần. Chỉ là bọn họ tuy rằng quen biết, nhưng không giao thiệp quá nhiều, cho nên nếu không có lần gặp mặt này, hắn phải làm chuyện quan trọng, cũng không nghĩ ra Tĩnh Vân sẽ có quan hệ với hai người này.
—— có đôi khi vận mệnh an bài, thật sự là làm cho người ta không thể tưởng tượng được…
“Vốn là lấy thân phận Mộ gia, muốn thoái ẩn có thể nói là khó như lên trời, nhưng cũng may năm đó ‘Bề trên’ xem lão gia là tâm phúc, vô cùng tin tưởng ông ấy, cuối cùng cũng đáp ứng để cho Mộ gia một con đường sống. Chính là buông tha, nhưng cũng không thể không đáp ứng một ít điều kiện, tỷ như, ngăn cách ở trên núi Tây Lương Sơn vắng vẻ này.”
“Thì ra là thế.”
“Với bên ngoài, ‘Bề trên’ đã tuyên bố lão thái gia và ta đã giá hạc quy thiên. Thật ra, cũng là để an bài cho chúng ta ở nơi này. Năm đó, ngoại trừ những bằng hữu sinh tử tri kỷ, cũng không mấy người biết được chuyện này, cho nên ngươi vừa rồi thấy ta và lão thái gia đi ra hẳn là rất hoảng sợ đúng không?” Trong mắt lão phu nhân có chút áy náy, bà cũng chưa từng ngờ tới, Tĩnh Vân sẽ dẫn người trở về, hơn nữa, lại còn là người quen…
“Lão phu nhân nói quá lời.” Gật gật đầu, đối với ‘Bề trên’ làm như vậy, hắn cũng không cảm thấy kì lạ. Kỳ thật, lúc hắn nhìn thấy lão gia tử và lão thái thái đi ra, đại khái hắn cũng biết là chuyện gì xảy ra, Nhưng mà xác nhận lại một chút, vẫn tốt hơn.
“Lão thái gia tuy rằng thoái ẩn, nhưng Mộ gia, nhưng vẫn là có người tiếp tục ở lại làm tả hữu bên cạnh ‘Bề trên’, mà phụ thân Tĩnh Vân, chính là một người trong số đó.” Thở dài, nói tới đây, vẻ mặt lão phu nhân rõ ràng trở nên có chút khổ sở…”Phụ thân Tĩnh Vân, là nhi tử nhỏ nhất của ta và lão gia, thiên tư thông minh, vô cùng lanh lợi, không chỉ được lão gia yêu thích nhất, mà còn được ‘Bề trên’ thưởng thức. Tuy là lão gia thoái ẩn ở trên núi này, thế nhưng nó lại không cam lòng, lựa chọn ở lại…”
“…” Không nói gì, lẳng lặng nghe…
“… Vốn nên là tâm phúc mới, đáng tiếc cuối cùng phúc phận quá nhỏ bé, chỉ sau mấy tháng sau khi lão thái gia thoái ẩn, Định Khoảnh (phụ thân của Mộ Tĩnh Vân) cũng bởi vì bảo hộ ‘Bề trên’ mà bỏ mạng nơi đất khách quê người… Lúc ấy, mẫu thân Tĩnh Vân đã gần đến lúc chuyển dạ, lại đột nhiên nhận được tin dữ như vậy, do quá đả kích nên đã động thai khó, thế cho nên biến thành sinh non, tính mạng nguy hiểm… Vốn là còn có thể cứu được, chỉ là lòng của nó đã chết, căn bản là không còn lòng dạ nào muốn sống nữa, duy trì được một lúc, nhưng cuối cùng cũng chỉ cứu được một mình đứa trẻ Mộ Tĩnh Vân mà thôi…” Thái phu nhân đứt quãng nói, nước mắt cũng theo đó chảy xuống. Đây đã là chuyện xưa cũ, mỗi một lần nghĩ lại, chính là một lần dày vò…”Năm đó xảy ra quá nhiều chuyện, còn chưa hưởng phúc được bao lâu, đảo mắt đã mất người thân. Năm đó dù sao chúng ta cũng đã già, đau đớn khi mất con lại há có thể dễ dàng tán đi. Cho nên khi Tĩnh Vân sinh ra, so với vui sướng, thì đau lòng nhiều hơn…”
“Mọi chuyện đã qua, Lão phu nhân chớ nên buồn phiền …” Lấy khăn gấm ra đưa cho Lão phu nhân, Hách Liên Dực Mẫn nhẹ giọng an ủi.
—— Thì ra thân thế của Tĩnh Vân là như thế…
Nhận khăn gấm lau lau nước mắt, Lão phu nhân chậm lại một chút, mới lại tiếp tục nghẹn ngào nói: “Năm đó tới cứu người, còn có Linh Thứu Tử sau là sư phụ của Tĩnh Vân. Linh Thứu Tử thái độ làm người thanh khiết, cũng đã có tuổi rồi, tuy nhiên cũng chưa từng cưới vợ sinh con. Lúc ấy trong nhà liên tiếp tin dữ, mây đen không tan. Mỗi lần chúng ta thấy Tĩnh Vân, trong lòng giống như là bị người ta chém một kiếm, rất khổ sở. Cho dù nó rất đáng thương, nhưng sự tồn tại của nó, cơ hồ lại trở thành cái gai trong lòng chúng ta… Rất đau, hơn nữa không muốn Tĩnh Vân sau này lại đi trên con đường của cha nó, cho nên lão thái gia nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhẫn tâm quyết định giao nó cho Linh Thứu Tử nuôi nấng.”
“Linh Thứu Tử sống ở quan ngoại, gần như có thể nói là phải rời xa hết tất cả thị phi. Tĩnh Vân sinh ra, tuy rằng không thể gạt được cơ sở ngầm của ‘Bề trên’, nhưng nếu để nó rời khỏi nơi này từ nhỏ thì ‘Bề trên’ cũng sẽ không tiếp tục truy cứu làm khó nó làm gì. Chúng ta tuy là không muốn, nhưng cũng không còn cách nào khác. Vừa qua “*Đầu Thất”, là đã cho Linh Thứu Tử mang theo nó trở về Ứng Thiên giáo, thỉnh thoảng sẽ để cho nó quay về đây thăm chúng ta, ở lại đây mấy ngày, nhưng cũng không đủ.”
(Đầu Thất: cúng tuần cho người đã mất)
“Quyết định này năm đó, tóm lại là chúng ta quá ích kỷ. Tuy rằng bề ngoài nói là vì tốt cho nó, nhưng nhiều hơn vẫn là bởi vì sợ vừa nhìn thấy nó sẽ không nhịn được nhớ đến phụ mẫu chưa tới tráng niên đã mất sớm của nó… Mà cũng bởi vì chuyện này, Tĩnh Vân thuở nhỏ đã cực kỳ căm hận chúng ta. Đối với nó mà nói, cho dù lí do là gì, chúng ta từ bỏ nó, đó vẫn là sự thật… Đối với điểm này, chúng ta vô lực phản bác, cho nên hai mươi mấy năm nay, chúng ta cũng một mực hết sức muốn bồi thường cho nó. Tính tình của lão thái gia, ít nhiều ngươi cũng nghe qua một ít, ngoan tuyệt như ông ấy, nhưng cũng phải nhường nhịn Tĩnh Vân, chỉ có nó là trường hợp đặc biệt duy nhất.”
“Chúng ta cố gắng để được Tĩnh Vân tha thứ, nhưng mà mỗi lần nó trở về, lại luôn phải làm ồn ào đến long trời lỡ đất mới bằng lòng bỏ qua. Trước kia Linh Thứu Tử còn tại thế thì đi trở về với nó, ít nhiều cũng coi như còn có một chút thu liễm. Sau lại đổi thành Huyền Quắc, bề ngoài thì nghe lời, nhưng bên trong lại càng thêm không phục. Mặc khác cùng ăn tết với các huynh đệ tỷ muội cũng càng ngày càng nhiều rồi.”
“Có lẽ ngươi chứng kiến nó và Triết Khôi đối chọi gay gắt vừa rồi, cũng đoán được ít nhiều, hai huynh đệ Triết Khôi Triết Hưu là nhi tử của Ngu Tuất, đại ca Định Khoảnh. Ngu Tuất tư chất chất không thể so với Định Khoảnh, cho nên từ nhỏ đã có địch ý với Định Khoảnh, mà loại địch ý này ít nhiều cũng ảnh hưởng đến hai huynh đệ bọn họ. Lão thái gia bởi vì áy náy với Mộ Tĩnh Vân mà luôn luôn cực kỳ dung túng cho nó, cho dù đúng sai thế nào, cũng luôn để Tĩnh Vân được lợi. Hơn nữa trong đám tử tôn, cũng chỉ có một mình Tĩnh Vân lấy được danh hiệu ‘Tiểu thái gia’. Chuyện này khiến cho Triết Khôi tuy rằng lớn tuổi hơn một chút, là cháu đích tôn, nhưng địa vị lại thấp hơn Tĩnh Vân rất nhiều. Chuyện này thường xuyên xảy ra, cũng khiến ân oán trở thành chuyện sống chết luôn rồi.”
“Chuyện Triết Khôi đuổi giết Tĩnh Vân, kỳ thật chúng ta biết. Nhưng mà lão thái gia cho rằng, Tĩnh Vân từ nhỏ nuông chiều quen rồi, có thể có người cho nó chút áp lực, để cho nó không ngừng lớn dần và tiến bộ cũng không phải là chuyện gì xấu. Cho nên chuyện này, chúng ta cũng đều ngầm đồng ý. Đã qua mười mấy năm, chỉ cần lấy được tin tức nó rời khỏi Ứng Thiên giáo, chúng ta cũng đều sẽ lập tức an bài ám vệ xung quanh nó để bảo vệ nó. Như vậy, dù Triết Khôi có tâm giết người, chúng ta cũng vẫn không lo lắng gì. Chính là bảy năm trước, Tĩnh Vân đột nhiên chủ động lên núi, giao dịch với chúng ta: xóa bỏ ám vệ bên cạnh nó vĩnh viễn, hơn nữa trong vòng bảy năm, cam đoan Triết Khôi không hề động thủ với nó nữa, cũng không cho tiếp tục truy tìm tung tích của nó và chuyện gì liên quan đến nó. Mà điều kiện trao đổi, chính là sau bảy năm, nó sẽ trở về tham gia đại thọ tám mươi của lão thái gia.”
“Kỳ thật lần này nó mang ngươi về, chúng ta cũng rất giật mình, bởi vì đừng nói là mang ngươi lên đây, cho dù là một mình nó, cũng không thế nào chịu lên núi. Hiếm khi nó tuân thủ ước hẹn mà đến, nhưng mà có ngươi đi theo bảo vệ ở bên cạnh, ta cũng an tâm hơn. Đứa nhỏ này từ trước đến nay cả gan làm loạn quen rồi, cũng không hiểu rõ quy củ của thế tục, nó nguyện ở bên cạnh ngươi, chúng ta cũng không biết là có bao nhiêu kỳ quái. Lần gặp mặt bảy năm trước đó, khi lão thái gia nhắc đến chuyện hôn sự thì nó vô cùng tức giận nói rằng chúng ta chớ xen vào chuyện của người khác, tương lai coi như nó có hài tử, cũng quyết sẽ không để đứa nhỏ họ Mộ, chúng ta hết hy vọng đi.”