Tại Mỹ Nhân Hoài

Quyển 2 - Chương 1




Năm năm sau ——

“Mộ Tĩnh Vân! Ngươi còn có gì để nói hay không?!” Một giọng nói trầm thấp như phá tan mây, giống như một tia sét đánh xuống thế gian, làm chấn động cả vùng trong phạm vi trăm dặm, bách thú bỏ chạy!

“Hừ.” Khinh thường khẽ hừ một tiếng, tùy tiện nhìn người mặt đỏ tai hồng trước mắt, liếc mắt nhìn hán tử khôi ngô nổi gân xanh đang chỉ vào y một cái, tuy rằng chỉ bằng tiếng rống vừa rồi thì đã nhìn ra nội lực người này rất thâm hậu, trung khí mười phần, nhưng y vẫn không cho là đúng cười lạnh một tiếng, xoay mặt sang một bên —— tóc đen trâm ngọc, y phục màu lam, ngọc thụ lâm phong, hai tay chắp sau lưng đứng trong đám người, thư sinh thanh tú vẻ mặt cuồng vọng không kềm chế được, không phải Mộ Tĩnh Vân thì còn có thể là ai?

“Ranh con, chớ có lên mặt, ở đây có vài chục người, đều là những người nổi danh trên giang hồ.” Thấy Mộ Tĩnh Vân căn bản không để mình vào mắt, hán tử khôi ngô lập tức muốn tiến lên gây khó dễ, nhưng thân hình còn chưa di chuyển, đã bị vị lão giả bên cạnh ngăn cản —— lão nhân áo xám tóc bạc, râu dài mấy tấc, ăn mặc mộc mạc, trong tay cầm một cây quải trượng, mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng cũng hơi có chút *tiên phong đạo cốt (cốt cách tiên nhân).

“Làm phiền Vạn lão gia tử bôn ba vì lão phu rồi.” Mộ Tĩnh Vân vẫn chưa phản ứng, bên ngoài đám người lại đột nhiên truyền đến một giọng nói hữu lực trầm ổn, từng chữ rõ ràng, truyền thẳng vào tai, có thể thấy được công lực của người này rất cao…

Đám người lập tức một trận xôn xao, từ bên ngoài tự động tản ra thành một đường nhỏ, bất quá trong nháy mắt, trước mắt Mộ Tĩnh Vân, liền nhiều hơn hai thân ảnh —— một già một trẻ, đều mặc tang phục màu trắng, người già thì có lẽ đã ngoài năm mươi, huyệt Thái Dương hai bên nổi lên, dáng vẻ đường đường, một thân chính khí, nghĩ đến hẳn là anh hùng chính phái có vai vế không thấp, chỉ là sắc mặt có chút tiền tụy, hai mắt hõm sâu, bỗng dưng lại nhìn thấy già đi mấy phần; mà người trẻ tuổi kia diện mạo cũng vô cùng tuấn lãng, thân hình cao lớn mạnh khỏe, nhưng mà mắt lại đỏ bừng, vẻ mặt tức giận, cùng nhau đi tới nhìn chằm chằm Mộ Tĩnh Vân, tựa hồ ngay cả chớp mắt cũng không…

“Mộ công tử. ” trong hai người trưởng giả —— chưởng môn phái Thanh Thành, được mọi người xưng là Thiết Tí Thần Quân Thẩm Ngạo Quân Thẩm đại hiệp lại tiếp tục đi về phía trước hai bước, đi đến trước mặt Mộ Tĩnh Vân, trầm giọng nói: “Khuyển tử đã chết, không thể sống lại được nữa, lão phu mặc dù không rõ ngươi vì sao không chịu ra tay cứu giúp, nhưng việc đã đến nước này, coi như tiếp tục như thế nào làm khó dễ ngươi, cũng là *vu sự vô bổ …” Thẩm Ngạo Quân nói đến đây thở dài một hơi, dừng một chút, mới nói tiếp: “Việc này dừng ở đây, Thẩm gia ta cũng không muốn lại liên lụy với ngươi nữa, thân phận của ngươi thiên hạ đều biết. Hôm nay ta đã mời ngươi tới, tất nhiên không thể thất lễ với ngươi được, chỉ nhắc nhở trước, ngày khác nếu chính tà tranh chấp, nhưng chớ có nói là do lão phu mang thù tới! Ngươi đi đi!”

(Vu sự vô bổ 于事无补: có làm gì thêm nữa cũng không mang lại ích lợi gì.)

“Thẩm đại hiệp, vạn lần không thể!”

“Người này là người trong tà giáo, sao có thể thả, chẳng phải là thả hổ về rừng gây họa về sau sao?”

“Nhất định là người này cố ý không ra tay cứu chữa, Thẩm đại công tử mới có thể độc phát thân vong. Thẩm đại hiệp, ngài cần phải báo thù cho lệnh công tử!”



Mới đầu nghe được Thẩm Ngạo Quân nói lệnh công tử đã *vong (chết), trong lòng mọi người ở đây  chỉ cảm thấy kinh ngạc và tiếc hận, nhưng khi ông ấy nói đến muốn thả Mộ Tĩnh Vân chạy, quần hào tức thì liền kìm nén không được. Mặc dù bởi vì Thẩm Ngạo Quân đứng ở phía trước cho nên còn chưa có người tùy tiện tiến lên trực tiếp động thủ với Mộ Tĩnh Vân, nhưng tiếng phản đối hết đợt này đến đợt khác dâng lên, ngươi một lời ta một câu tựa như muốn nổ ra, nhất thời một mảnh hỗn loạn.

Đặc biệt người thanh niên mặc tang phục vừa rồi đi cùng với Thẩm Ngạo Quân kia thì lại càng kích động, hai bước cũng thành một bước vọt tới bên cạnh Thẩm Ngạo Quân, cầm lấy cánh tay ông lớn tiếng hỏi: “Cha! Cứ thả y đi như vậy sao?! Chẳng lẽ không giúp đại ca báo thù sao?!” Thì ra người trẻ tuổi này chính là Thẩm gia Nhị công tử, Thẩm Nam Phong.

“Nam Phong, con sao có thể không hiểu chuyện như thế!” Thẩm Ngạo Quân khép mắt xoay đầu qua một bên, ngữ khí thật bất đắc dĩ, hình như có chút không cam lòng, lại như có chút chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép…

“Được! Cha, người quyền cao chức trọng không tiện ra tay, vậy để con đi kết thúc tất cả mọi chuyện, để y đền mạng cho đại ca!!” Thấy thái độ của phụ thân, Thẩm Nam Phong không biết là đã thật sự hiểu rồi hay vẫn là tự cho là đã hiểu, đột nhiên nói một câu như vậy, cũng không giằng co với Thẩm Ngạo Quân nữa, mà là quay đầu, rút kiếm ra khỏi vỏ, trực tiếp chỉ vào Mộ Tĩnh Vân ——

Thẩm Ngạo Quân lo chuyện con mình mất nên tâm lực(tâm tình + sức lực) tiều tuỵ, huống hồ vừa rồi ông cũng quay mặt qua một bên, cho nên khi ông nghe được tiếng *long ngâm (rồng ngâm) khi rút kiếm ra khỏi vỏ thì Thẩm Nam Phong sớm cùng Mộ Tĩnh Vân dây dưa đấu với nhau, hai thân ảnh thon dài phân phân hợp hợp, linh động phiêu dật, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người khác không thể nắm bắt được…

“Nam Phong! Không được làm bừa, mau lui ra!” Thẩm Ngạo Quân trăm mối ngổn ngang “Ai” một tiếng, tự trách bản thân mình nhất thời lơi lỏng không thể ngăn cản nhi tử xúc động. Ông đã mất một đứa con, trong lòng đã thương tâm không thôi, lúc này lại nhìn thấy tiểu nhi tử giao đấu với người khác, tuy là có tâm muốn nhúng tay giải cứu, nhưng lại sợ vô ý một cái làm ngộ thương đến người khác, trong lòng có thể nói *bách chuyển thiên hồi, lo lắng không yên, khó có thể chịu được ——

(Bách chuyển thiên hồi 百转千回: Chỉ sự lặp lại hoặc quá trình quanh co)

Thẩm Ngạo Quân dù sao cũng là người từng trải, nhìn vấn đề tự nhiên cũng là so với tiểu bối rõ ràng hơn nhiều. Mộ Tĩnh Vân thân ở quan ngoại, cực ít khi bước vào Trung Nguyên, lần này ông vì nhi tử tìm thầy, cũng trắc trở trằn trọc lắm mới tìm được người này.

Mộ Tĩnh Vân còn trẻ đã thành danh, tuy bây giờ không có Ứng Thiên giáo là chỗ dựa ở phía sau, mà đấu bằng sức của mình. Tuy rằng chưa từng nghe nghe thấy võ công của y như thế nào, lời đồn trên giang hồ về y đã ít lại càng thêm ít. Nhưng, một người có thể làm cho người trong giang hồ đều biết đến y, há có thể là hạng người hời hợt!

Huống hồ, Mộ Tĩnh Vân này là người học độc dược, Thẩm Nam Phong *tư lịch (tư cách và sự từng trải) còn thấp, có thể nào đấu lại được y chứ. Hơn nữa, y lại đệ đệ của giáo chủ Ứng Thiên giáo Ân Huyền Quắc. Ứng Thiên giáo tuy là tà giáo, nhưng mười mấy năm qua vẫn chưa làm chuyện gì xấu, cũng cũng không xâm phạm Trung Nguyên, nếu lần này vì Mộ Tĩnh Vân mà phá vỡ sự yên ổn này, Thẩm gia ông cần phải thẹn với quần hào trong giang hồ rồi…

Thẩm Ngạo Quân ở bên cạnh suy đi nghĩ lại, do dự bất định, sợ Mộ Tĩnh Vân sẽ hại nhi tử, lại sợ nhi tử làm Mộ Tĩnh Vân bị thương, trong lúc nhất thời vừa phiền vừa rối, không biết rốt cuộc nên làm thế nào cho phải.

Trái lại, Mộ Tĩnh Vân và Thẩm Nam Phong bên này, thế nào lại thấy càng đấu càng khó phân thắng bại. Nhưng người sáng suốt cẩn thận nhìn vào, thì có thể nhận ra vấn đề—— Thẩm Nam Phong chiêu nào chiêu nấy hiểm ác, ra tay rất mạnh, nhìn thấy chính là hận không thể mỗi một kiếm đều muốn cho Mộ Tĩnh Vân *kiến huyết phong hầu; mà so sánh cho Thẩm Nam Phong sát khí ngút trời, Mộ Tĩnh Vân thì có vẻ vô cùng bình tĩnh, mặt vẫn không thay đổi, hai tay vẫn chắp sau lưng như trước, vừa không ra tay chống trả, cũng không ra chiêu, chỉ là nhượng bộ né tránh, ngoại bào lam sắc tung bay theo gió, tựa hồ căn bản là không muốn giao thủ với Thẩm Nam Phong…

(Kiến huyết phong hầu ý là vừa nhìn thấy máu thì chết)

“Mộ Tĩnh Vân, ngươi không cần khinh người quá đáng!” Đánh hồi lâu, ngay cả góc áo của người ta cũng không chạm vào được, Thẩm Nam Phong rốt cuộc dễ kích động, hét lớn một tiếng!

“…” Mộ Tĩnh Vân nhăn mặt, xem ra cũng không kiên nhẫn từ lâu rồi, nhưng vẫn không ra tay, như cũ ỷ vào khinh công của mình, tiếp tục dây dưa với Thẩm Nam Phong.

“Trời hanh vật khô, Thẩm nhị công tử nên hạ hỏa.” Trong lúc Thẩm Nam Phong và Mộ Tĩnh Vân còn đang ngươi truy ta trốn không dứt, một tiếng nói trong trẻo truyền từ bên ngoài đám người vào, giọng điệu bình tĩnh, ngôn ngữ hữu lễ, nhưng trong tiếng nói, lại mang theo một chút hương vị cảnh cáo… (mỹ nhân cứu thư sinh =)))

Mọi người không rõ ràng cho lắm, đang muốn vừa nhìn cho rõ ràng, lại không nghĩ ngay sau đó nghe được tiếng “Đinh linh” giòn tan. Thẩm Nam Phong cũng đột nhiên ngừng lại, không hề đuổi giết Mộ Tĩnh Vân nữa, tay cầm kiếm, ánh mắt ngưng trọng nhìn bảo kiếm trong tay…

Mộ Tĩnh Vân xoay người dừng lại, luôn luôn gợn sóng không chút sợ hãi trên mặt, tới lúc này, mới hơi hơi xuất hiện một ít biểu cảm. Tuy rằng chỉ chợt lóe khiến người khác không bắt giữ được, nhưng lại khiến mọi người xung quanh nhận thấy rõ ràng khí tức biến hóa của y —— mặc dù vẫn không rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng ít ra có thể khẳng định là, Mộ Tĩnh Vân, tuyệt đối không phải đang cao hứng…

“Người tới là người phương nào?” Buông ra bảo kiếm trên tay, bởi vì vừa rồi bị làm gãy, Thẩm Nam Phong bây giờ đã bình tĩnh hơn nhiều, thấy Mộ Tĩnh Vân cũng không có ý định chạy trốn, bèn tạm thời lấy lại lực chú ý trên người y, phải làm rõ người đến là ai trước đã rồi nói sau.

“Vị thiếu hiệp kia chính là Giang Nam Hách Liên công tử?” Thấy nhi tử và Mộ Tĩnh Vân hai người đều*lông tóc vô thương (không bị thương), tâm Thẩm Ngạo Quân cuối cùng mới đặt xuống được, nhạy bén nhận ra thần thái Mộ Tĩnh Vân đã thay đổi, cho nên vẫn cẩn thận đi lên phía trước kéo Thẩm Nam Phong về phía sau, mới hướng về phía đám người hỏi thăm người nam tử bạch y kia.

“Tại hạ Hách Liên Dực Mẫn, gặp qua Thẩm đại hiệp.” Nam tử bạch y nhẹ nhàng đi tới, cầm trong tay một chiếc quạt ngọc óng ánh, ngũ quan đoan chính vô cùng xinh đẹp, phong thái tuấn tú, một đôi mắt hoa đào gợn sóng lưu chuyển, nhìn quanh trong chớp mắt, càng hiện ra vẻ linh động —— Hách Liên Dực Mẫn tiến đến, hai tay ôm quyền, thi lễ với Thẩm Ngạo Quần.

“Quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt!” Thẩm Ngạo Quân tán dương gật gật đầu, ông đã sớm nghe nói Hách Liên Dực Mẫn diễm lệ vô song, khí chất xuất sắc, hôm nay có thể nhìn thấy, quả nhiên không phải là giả.

“Thẩm đại hiệp khen trật rồi.” Hách Liên Dực Mẫn khiêm tốn cười cười, thuận tiện không để lại dấu vết quét qua cái người vô thanh vô tức đứng cách đó vài bước Mộ Tĩnh Vân liếc mắt một cái, lời nói xoay chuyển, nói tiếp: “Chuyện của lệnh lang, sáng nay tại hạ cũng có nghe được. Thẩm đại hiệp nén bi thương, đừng quá thương tâm.”

“Mọi chuyện đã rồi, lão phu tự nhiên hiểu được, nhưng ngươi thật là có tâm.” Thẩm Ngạo Quân và Hách Liên Dực Mẫn nhìn nhau một cái, như hiểu cái gì đó…

“Nhiều người thì chuyện sẽ phức tạp hơn. Để tránh phiền phức, người, ta sẽ mang đi.” Ha ha, quả nhiên là người từng trải.

“Làm phiền ngươi rồi.” Gật gật đầu, việc này do Hách Liên Dực Mẫn tiếp nhận không thể tốt hơn, đã giữ tròn thể diện Thẩm gia ông, lại có thể cho những người ở đây một cái công đạo…

“Đợi một chút!” Vẫn đứng ở phía sau Thẩm Ngạo Quân, Thẩm Nam Phong, nhìn thấy phụ thân và Hách Liên Dực Mẫn tựa hồ đạt được hiệp ước ngầm nào đó, vô cùng tức giận lại tiếp tục tiến lên, cao giọng nói với Hách Liên Dực Mẫn: “Ngươi dựa vào gì mà dẫn y đi chứ?!”

“Thẩm nhị công tử, nếu như lệnh tôn ngay từ đầu đã nói muốn thả y, tại hạ chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.” Đối với sự tức giận của Thẩm Nam Phong, Hách Liên Dực Mẫn cũng không thèm để ý, nhẹ nhàng phe phẩy quạt ngọc, chậm rãi đáp.

“Y là người trong ma giáo!” Thẩm Nam Phong tất nhiên là không dám chất vấn quyết định của phụ thân, cho nên chỉ có thể nắm vào điểm này, hy vọng có thể khiến cho mọi người ở đây *công phẫn (cùng nổi giận)!

Quả nhiên, vừa dứt lời, trong đám quần hào liền chợt phát sinh một trận gợn sóng, thậm chí đã xoa tay, nóng lòng muốn thử.

“Ngươi đi tìm y giúp ngươi chữa trị cho đại ca ngươi thì sao không nói y là người trong ma giáo đi?” Hách Liên Dực Mẫn nghe vậy ánh mắt biến đổi, nháy mắt liền sắc bén lên, hai mắt nhìn chằm chằm Thẩm Nam Phong khiến hắn chỉ một thoáng sau đã trở nên có chút chột dạ, sáng quắc bức người…

Hách Liên Dực Mẫn vừa nói ra lời này, đám người tức thì yên tĩnh trở lại, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại không tìm ra được một lý do có thể phản bác lại được…

“Chúng ta cầu y suốt hai ngày, thế nhưng lại không thể nào xoay chuyển được y. Cho nên đại ca của ta, đại ca của ta, mới có thể…” Như trước chưa từ bỏ ý định, cừu nhân(kẻ thù) ngay trước mắt, lại sao có thể buông tha như vậy được, nhưng mà vừa nói đến đại ca, Thẩm Nam Phong vẫn là bắt đầu nghẹn ngào…

“Ngươi cũng nói là các ngươi cầu y. Y cứu, là đạo nghĩa; không cứu, là tự do của y. Chỉ vì y không cứu, muốn y đền lại một mạng. Chẳng lẽ y cứu, cứu không sống được, cũng phải chôn theo sao? Thẩm nhị công tử, ngươi cũng quá bá đạo đó chứ?” Khó trách Mộ Tĩnh Vân không thích giao tiếp với mấy người gọi quân tử nhân nghĩa, thật sự là không hiểu nổi mà, cả đám đều là đầu gỗ, không thể khắc được.

“Chuyện này…” Bị Hách Liên Dực Mẫn nói nghẹn đến ngẩn người, vốn đúng lý hợp tình Thẩm Nam Phong nhất thời cũng hiểu được mình có chút quá mức, muốn nói chút gì đó, rồi lại không thể nào mở miệng…

“Hoặc là cho dù có cứu sống, các ngươi cũng có thể lấy thân phận y là người trong ma giáo để dồn y vào chỗ chết? Đến lúc đó, đây là báo ân hay là báo thù đây, không thể nói rõ ràng được. Ngươi muốn báo thù, vậy thì đi tìm người hạ độc đi, vô duyên vô cớ đẩy trách nhiệm nợ mạng người này lên người khác, có phải là chuyện quân tử nên làm không? Thẩm nhị công tử, đúng sai phải trái ngươi cũng không phải không hiểu, phụ thân ngươi có thể thấy thông suốt, ngươi sao lại vẫn không rõ sao?” Hách Liên Dực Mẫn thừa thắng xông lên, không hề cho Thẩm Nam Phong tí xíu cơ hội phản bác, nói xong cũng không để ý đến hắn, mà lập tức đi tới trước người Mộ Tĩnh Vân, ra tay như chớp, nắm cổ tay của y —— Mộ Tĩnh Vân là người thông minh, tuy rằng biết rõ đi theo Hách Liên Dực Mẫn nhất định cũng không thoải mái, nhưng so với tiếp tục ở lại đây đối phó với một đám cao nhân vẫn tốt hơn, cho nên y cũng không phản kháng, bị nắm thì bị nắm, bị lôi kéo thì cũng đi theo…

“…” Hách Liên Dực Mẫn vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Mộ Tĩnh Vân, nghĩ thầm: Người này vẫn như vậy, đối với gì có lợi với mình thì sẽ sẽ giả bộ ngoan ngoãn, không liên quan đến y nữa thì lập tức trở mặt…

“Nếu không còn gì nữa, tại hạ cáo từ trước.” Biết rõ trong đám quần hào này nhất định có người không phục. Cho nên trước khi đi, Hách Liên Dực Mẫn cầm cổ tay Mộ Tĩnh Vân, trên mặt, chính là ánh mắt không tốt nhìn mọi người xung quanh một lần, gằn từng tiếng trầm giọng nói: “Nếu có vấn đề gì, mời đến tìm Hách Liên Dực Mẫn ta. Kể từ hôm nay, việc của Mộ Tĩnh Vân cũng chính là việc của Hách Liên Dực Mẫn ta. Ai muốn gây chuyện với y, thì chớ có trách  Giang Nam Hách Liên gia ta làm hắn không dậy nổi!”