Mấy ngày qua, Hách Liên Dực Mẫn và Mộ Tĩnh Vân nương thân ở bên trong gian nhà gỗ nhỏ cơ hồ ngăn cách với cuộc sống. Ban ngày chính là lặp lại từng bước lau sạch, bôi thuốc; đồ ăn và vài thảo dược không có đều do Mộ Tĩnh Vân ra ngoài đi trấn nhỏ khá xa mua thêm, cho nên cũng không tính là phiền toái, ít nhất so với bọn họ đánh nhau với thú hoang ở chân núi thì tốt hơn nhiều.
Tới buổi tối, từ ngày bị Hách Liên Dực Mẫn trêu chọc trở đi, liên tiếp mấy ngày, Mộ Tĩnh Vân cũng không hết giận. Ban ngày thì tốt rồi, có thể ỷ vào mua đồ hoặc là lấy lí do khác đi lung tung tránh Hách Liên Dực Mẫn. Nhưng vừa đến buổi tối, lại luôn phải trở về ngủ. Dọc theo đường đi hai người luôn luôn ngủ chung giường, ít nhiều cũng có thói quen rồi, tuy rằng vẫn bị hoặc nhiều hoặc ít cố ý hay vô ý ăn đậu hủ, nhưng hai người đều là nam nhân, tựa hồ nếu tính toán cũng không được rõ ràng cho lắm. Cho nên trong lòng Mộ Tĩnh Vân vẫn luôn cảm thấy không ổn, nhưng lại không biết biểu đạt ra như thế nào mới tốt, quả thực ngay cả nói cũng không thể. Không biết làm sao cả, giường chỉ có một cái, để Hách Liên Dực Mẫn ngủ dưới mặt đất người nọ khẳng định không làm, ủy khuất bản thân mình y cũng không chịu, rối rắm đến rối rắm đi, cuối cùng cũng không có kết quả, canh giờ vừa đến, hoặc là phải lăn trên giường ngủ, hoặc là phải đẩy ra móng vuốt không thành thật kia trước khi ngủ…
“Sách!” Khi giúp Hách Liên Dực Mẫn thay thuốc, mở ra thảo dược cũ, lại phát hiện miệng vết thương đã qua vài ngày rồi, cũng còn không có dấu hiệu khép lại, Mộ Tĩnh Vân nhướng mày lên, thoạt nhìn rất không vui…
“Như thế nào? Miệng vết thương vẫn chưa khởi sắc à?” Nghe được một tiếng “Sách” không kiên nhẫn, Hách Liên Dực Mẫn cúi đầu nhìn nhìn miệng vết thươngcủa mình, phản ứng nhưng thật ra so với Mộ Tĩnh Vân Bình cũng không khác nhiều lắm —— đắp thảo dược đã vài ngày, máu đã sớm không chảy nữa. Nhưng, cũng gần dừng ở máu không chảy mà thôi, bởi vì bây giờ miệng vết thương của hắn, từ trước ngực đến phía sau lưng, vẫn là hoàn toàn là một cái lỗ, so với lúc mới bị thương căn bản không to nhỏ hơn một chút nào —— nói cách khác, miệng vết thương của hắn, tốt thì tốt đó, nhưng miệng vết thương không lành lại…
“Ah, ngươi biết?” Không chút để ý ah một tiếng, không có bao nhiêu tâm tư để ý đến Hách Liên Dực Mẫn, chẳng qua như trước nhìn thấy miệng vết thương mà cau mày, tựa hồ là đang suy nghĩ gì đó.
“Ngươi coi ta là người chết để chữa trị đó hả?” Hừ một tiếng, nghĩ thầm chính mình tốt xấu gì cũng vì là người bị thương, miệng vết thương tốt hay không chẳng lẽ hắn một chút cảm giác đều không có sao?
—— Nhưng mà, trái lại ngày hắn mới tỉnh lại đó, tại sao Mộ Tĩnh Vân xem kỹ miệng vết thương của hắn lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, nghĩ đến hẳn là khi đó cũng đã biết được, chẳng qua còn chưa xác nhận, cho nên mới nghĩ chờ vài ngày tiếp tục quan sát mới nói cho hắn biết chứ gì.
“Ngươi thật sự là người chết thì đã dễ xử rồi.” Vậy ngày hôm nay y cũng không cần làm nhiều chuyện phiền phức như vậy làm gì!
“Ta chết thật, ngươi sẽ làm sao?” Đưa một cái mị nhãn qua —— Tình huống bây giờ của hai người, thật sự là đúng với câu ‘Hoàng đế không vội thái giám đã gấp’…
“Cắt bỏ khuôn mặt ngươi, đem thân thể đi cho chó ăn.” Nói đến đây, tâm tình Mộ Tĩnh Vân rõ ràng trở nên tốt lên, ánh mắt hung ác nham hiểm híp híp, biểu lộ y cũng không phải đang nói đùa…
“Thích khuôn mặt ta như vậy, ta đây có chết cũng không oan uổng.” Không thèm để ý nhún nhún vai, không để ý…
“Sai, ngươi thật sự chết như vậy, thì có thể phải chết oan rồi.” Cười tà liên tục…
“Nói xem.” Bắt đầu hưng phấn lên.
“Lấy mặt ngươi làm thành mặt nạ da người, tìm người có cơ thể cao không khác gì ngươi mang vào, lấy thân phận của ngươi trở lại Hách Liên gia, là có thể làm Giang Nam đệ nhất phú gia rồi.” Mang mặt nạ da người là thành hắn rồi, nhưng muốn tìm người không khác hắn lắm, cũng không phải việc khó khăn gì.
“Không tồi.” Gật đầu khen ngợi.
“Cho đến ngày nào đó ngồi ở vị trí đệ nhất phú gia này mất hứng rồi, lại tùy tiện đi ra ngoài làm bại hoại thanh danh vốn không tốt của ngươi, giết mấy đại hiệp, định mấy cuộc hôn thân chẳng hạn, bị người trong giang hồ đưa ra lệnh truy sát, náo nhiệt lắm không phải sao?” Sóng mắt lưu chuyển.
“Chủ ý tốt.” Mỉm cười gật đầu khen ngợi.
“Đuổi giết đủ rồi, chơi cũng đã chơi rồi, gia sản lại không mang theo được, vậy thì tùy tiện bán đi, chọn một ngày tốt, dẫn đám hào kiệt giang hồ đến trước phòng, tùy tiện ném lửa tự thiêu, thật ra là ngươi tìm người mang mặt nạ để chết thay, đi ra cửa sau, tám năm mười năm sau đó, thì có ai còn nhớ rõ đã từng có người là Hách Liên Dực Mẫn nữa chứ?” cười nói tự nhiên…
“Thú vị thú vị!” Cười to gật đầu khen ngợi…
“Đã thú vị, vậy ngươi có chết hay không?” hỏi một câu…
“Ngươi giúp ta nghĩ nhiều chuyện thú vị như vậy, ta nhưng còn một chuyện chưa làm xong, sao có thể chết nhanh như vậy được?” Đặt một quân cờ lại.
“Không cần ngươi làm, ngươi chết thì được rồi, sau đó thì ta sẽ an bài, không cần ngươi quan tâm.” Thành tâm thành ý…
“Nhưng ta còn không muốn chết sớm như vậy đâu, làm sao bây giờ đây?” Ai, thật là một vấn đề hao tâm tổn trí mà…
“Vậy thì câm miệng!” Quanh quẩn một vòng lớn như vậy, cuối cùng đem bốn chữ muốn nói nhất kia nói ra!
Mộ Tĩnh Vân không tức giận nói dứt lời, liền đứng dậy đi tới bên cạnh đống lửa —— hết cách rồi, ai bảo đoạn đường bọn họ đến đây, đều là mỗi nơi đặt chân đến đều trực tiếp mua y phục mới có sẵn để thay đổi là xong rồi, đâu giống như bây giờ, trời đông giá rét ngay cả bộ y phục đã dùng qua cũng không có. Trấn nhỏ gần đây quá nhỏ, toàn trấn chỉ một quán cơm, miễn cưỡng cho khách nhân trên đường nghỉ uống miếng nước ăn một bữa cơm chẳng hạn. Ngay cả khách điếm cũng không có, lại càng không nói đến cửa hàng tơ lụa vải vóc. Mà bây giờ đã bắt đầu mùa đông rồi, càng ngày càng lạnh hơn, hai người bọn họ tuy rằng đều có nội lực hộ thể, nhưng tình trạng bây giờ của Hách Liên Dực Mẫn dù sao cũng có chút không thể chịu được, hơn nữa y cũng sợ lạnh, hơn nữa củi trong phòng chất đầy, ngu sao mà không đốt chứ…
Trong lòng có chút nén giận lên Hách Liên Dực Mẫn, nhưng vẫn nhặt vài thứ bên cạnh đống lửa về, mày nhăn càng sâu, giống như Hách Liên Dực Mẫn thiếu y mấy trăm lượng bạc không có ý định trả mà dường như còn giống như ai oán và rối rắm…
Hách Liên Dực Mẫn thấy vẻ mặt này của y, nhíu mày: Mình ngoại trừ đùa giỡn bên ngoài với y thì cũng chưa làm gì hết à nha, dùng vẻ mặt đó với mình là sao ta?
Sau khi kinh ngạc qua đi, cúi đầu nhìn xuống, lại phát hiện thứ Mộ Tĩnh Vân cầm trong tay kia, lại rõ ràng chính là xà bì (da rắn) “Huyền Ti” đã lột bỏ lúc trước!!
—— vốn là Thanh Hồng xen kẽ với nhau tươi đẹp, kết quả bởi vì thoát khỏi vật sống lâu lắm, hơn nữa còn bị ngọn lửa thiêu đốt, mà cuối cùng hiện ra màu sắc khô héo tàn tạ, xám đen, nhiều nếp nhăn cuốn thành một đống, nếu nó không phải do tự hắn lột bỏ và luôn luôn mang ở trên người, chỉ sợ là yêu nhân ngàn dặm truy tìm nó, lúc này cũng không nhận ra ra đó là đồ vật quái quỉ gì…
“Coi như ngươi tốt số!” Đang chậc chậc thành tiếng cảm thán màu sắc tươi đẹp như thế lại có thể biến thành bộ dáng quái quỉ như vậy, đứng ở bên giường Mộ Tĩnh Vân lại đột nhiên lên tiếng, tuy rằng chỉ có ngắn ngủn bốn chữ, nhưng mà nghiến răng nghiến lợi mà nói, vô cùng phẫn hận ghen tị…
“Chỉ giáo cho?” Ách, chẳng lẽ hắn thật sự mượn tiền Mộ Tĩnh Vân chưa trả hả?
“Mọi vật trên thế gian đều có tương sinh tương khắc. Ngươi từng dùng qua Thiên Nhật Túy Lan mà bách độc bất xâm, nhưng cũng chính là bởi vì như thế, lại trùng hợp xung khắc với cổ độc của ‘Xích’. Cổ độc rất khác so với các độc thông thường, cho nên mặc dù ngươi không có bị độc chết, nhưng vẫn nổi lên phản ứng khác.” Ngồi xổm xuống, cầm trong tay xà bì đã bị nướng đến giòn tan dễ vỡ.
“Ngươi là bị ăn mòn, mà ta thì miệng vết thương không thể khép lại, thật thú vị.” Y thuật dược lý Hách Liên Dực Mẫn cũng hiểu được một ít, cho nên nghe Mộ Tĩnh Vân nói như thế, dĩ nhiên là biết chuyện gì đã xảy ra.
“Thú vị cái đầu ngươi!” Mắng một tiếng, Mộ Tĩnh Vân vừa bóp xà bì thành bột mịn, vừa thường thường bớt thời gian đi trừng Hách Liên Dực Mẫn vài lần, trong mắt lửa giận rõ ràng, giọng nói trở nên cáu gắt…
“Ngươi đoán xem, ta làm sao mà biết ngươi và Lý Hòe biết nhau.” Nhãn cầu nhìn qua nhìn lại Mộ Tĩnh Vân và xà bì trong, đại khái đoán được Mộ Tĩnh Vân là vì xà bì này mà tâm tình không tốt, nhưng mà không có lập tức hỏi rõ, mà là lời nói xoay chuyển, lại chuyển đến một chuyện khác.
Chính là hỏi câu này, hơi có chút giống như đổ thêm dầu vào lửa…
“Thái độ của ta?” Bởi vì là đã quen biết, cho nên y đối đãi với Lý Hòe quả thật là tốt hơn người khác một chút, nếu như nhìn ra từ đi.ểm này, thật cũng không tính là kì lạ.
“Cũng không phải.” Hắc hắc…
“Đó là?” Tò mò…
“Hai người các ngươi thật sự là sơ suất quá. Tuy rằng đêm đó Lý Hòe yêu cầu ta ra ngoài cửa đợi, nhưng dường như các ngươi đều không có lưu ý đến, cái phòng kia không có cửa sổ thì cũng có cửa nha, cho nên ——” nói một chút liền dừng…
“Cách âm cũng không tốt.” Một chút liền thông…
“Lần sau nếu hai người còn muốn nói chuyện ở đâu nữa, thì cần phải nhớ rõ để người ta đi thật xa cái đã.” Tốt bụng đề nghị…
“Đê tiện!” Nghe lén người khác nói chuyện!
“Chỉ là tai ta tương đối thính mà thôi.” Võ công cao cũng không trách được hắn à nha.
“Đã là đồ tốt, thì cần phải giám sát chặt chẽ hơn một chút.” Cũng không phải không có người muốn cắt bỏ nó cho rồi …
“Ha ha, thân thể là da thịt cha mẹ sinh ra, ta luôn luôn rất cẩn thận, không cần lo lắng.” Mở to hai mắt, lúc này mới hỏi: “Da con rắn đó có tác dụng gì?”
“Hừ!’Huyền Ti’ sở dĩ khó được, không chỉ có là bởi vì nó là nguyên liệu để luyện cổ, thứ quý nhất của nó, nhưng thật ra là ở xà bì.” Mộ Tĩnh Vân “Hừ” một tiếng, vốn chính là muốn phản đối câu “Thân thể là da thịt cha mẹ sinh ra” kia, lại không nghĩ rằng đột nhiên Hách Liên Dực Mẫn hỏi câu “Huyền Ti Xà Bì” ở phía sau, kết quả làm hại y không có để ý, lời nói thật cứ như vậy dễ dàng chạy ra ngoài, nói xong mới kịp phản ứng thì nhìn qua, chính là nụ cười đắc ý của Hách Liên Dực Mẫn khi thực hiện được quỷ kế …
“Ta muốn nghe tiếp.” Không sợ chết bu lại, Hách Liên Dực Mẫn biết trong lòng Mộ Tĩnh Vân lúc này khẳng định rất tức giận, nhưng hắn nếu không dùng phương pháp này, chỉ sợ nghe được, không nhất định là lời nói thật —— tuy rằng hắn biết Mộ Tĩnh Vân nếu chịu một đường chiếu cố hắn đến đây, thì nhất định sẽ không đến bây giờ mới muốn giết hắn hại hắn. Nhưng mà, thấy tiểu tử này cả ngày hôm nay đều tức giận như vậy, vô luận là nói chuyện hay là hành động khắp nơi đều có gai, hắn chính là cảm thấy khó chịu, không biết rốt cuộc là y đang giận những chuyện gì, sao hắn biết nên như thế nào mà đi dỗ y chứ…