“Bộ dạng thật giống Hách Liên công tử…” giọng Khâu Linh Yến chua chát nói, cho tới giờ khắc này, nàng mới có tâm tư đi cẩn thận đánh giá tiểu tử kia một phen. Sau đó nàng phát hiện hai cha con rất giống nhau, mới thấp giọng thở dài một hơi —— cái khuôn mặt này, dung mạo này, thật đúng là giống như in từ trong khuôn ra, giống cha nó như thế, cũng không biết mẫu thân là người ra sao…
Khâu Linh Yến nghĩ lại, mới kịp phản ứng tựa hồ từ đầu tới giờ, tất cả mọi người đều tập trung lực chú ý lên người tiểu thiếu gia Hách Liên, mà mẫu thân của nó, thế nhưng lại không có ai nhắc qua…
“Tại sao không thấy tôn phu nhân đi ra đây?” Ánh mắt chậm rãi đảo qua một đám gia phó hạ nhân phía sau Hách Liên Dực Mẫn. Sau khi xác định quả thật không có thân ảnh “Chủ mẫu”, Khâu Linh Yến chậm rãi thu lại ánh mắt, ánh mắt lại nhìn về phía tiểu tử kia, chậm rãi đưa tay tới, xem ra là muốn ôm vị tiểu thiếu gia Hách Liên một cái.
“Đứa nhỏ này sợ người lạ, vẫn là để ta ôm đi.” Hách Liên Dực Mẫn cười cười, còn chưa kịp đáp lời, theo bên người hắn, có một đôi tay trắng như ngọc khác, giành trước Khâu Linh Yến, muốn ôm tiểu tử kia ——
“Nó thật biết chọn người.” Chẳng qua đáng tiếc chính là, hai vị mỹ nữ tranh nhau muốn ôm tiểu tử kia, nhưng tiểu tử kia lại rõ ràng cũng không cảm kích. Sau khi nhìn thấy hai đôi tay trắng muốt như ngọc đưa về phía mình, khuôn mặt nhỏ nhắn liền xoay đi, chui thẳng vào trong lòng Hách Liên Dực Mẫn, rõ ràng chính là không muốn người khác chạm vào mình. Mà Hách Liên Dực Mẫn thấy hành động bốc đồng của tên nhóc này, hành động thất thường của nó, ha ha cười vài tiếng, cũng thuận thế ôm nó vào lòng, làm cho nó không cần xoay tới xoay lui đòi đi xuống —— kỳ thật bọn họ nào biết đâu rằng, nhi tử hắn cũng không phải sợ người lạ, mà là rất xoi xét, tính tình này không giống hắn, đoán chừng là được kế thừa từ tính cách vặn vẹo khác người kia của phụ thân nó rồi.
“Vẫn là nó thân thiết với biểu ca hơn.” chủ nhân của đôi tay trắng noãn như ngọc còn lại dịu dàng nở nụ cười, cũng không cưỡng cầu, chính là yêu kiều kín đáo oán trách liếc mắt nhìn tên tiểu tử kia một cái, cái nhìn này, ẩn chứa thâm tình, lưu quang bốn phía, chỉ trong chớp mắt như vậy, liền lấy mất hồn không ít công tử trẻ tuổi, khiến toàn bộ lực chú ý tất cả đều chuyển đến trên người nàng —— sa y màu vàng nhạt, cùng váy dài thướt tha, khoác trên vai một lớp yên sa mỏng, ánh mắt hàm chứa *xuân thủy*(tình ý), khuôn mặt như tranh vẽ, chính là cả người đơn giản nhưng không mất đi dáng vẻ thanh nhã, cùng dung nhan xinh đẹp hơi trang điểm, đã khiến cho các mỹ nhân trong phòng *thất sắc* (phai nhạt). Mà cái vị mỹ nhân dịu dàng khí chất uyển chuyển hàm xúc xuất trần này, ngoại trừ vị biểu muội La Mạn Thường kia của Hách Liên Dực Mẫn, thì còn có thể là ai?
“Đây là ai?” Thấy có người đột nhiên chen ngang một cước vào, hơn nữa còn là đại mỹ nhân, tựa hồ cũng rất thân thiết với Hách Liên Dực Mẫn, Khâu tiểu thư phái Hành Sơn không vui. Sau khi đánh giá La Mạn Thường từ trên xuống mấy lần, sắc mặt Khâu Linh Yến nghiêm túc, âm điệu có chút chua, hỏi ra ba chữ kia..
“Vị này chính biểu muội của tại hạ, La Mạn Thường.” Hách Liên Dực Mẫn nghiêng người một chút, để La Mạn Thường tiến về phía trước một bước, giới thiệu hai người bọn họ với nhau: “Mạn Thường, vị này chính là thiên kim của chưởng môn phái Hành Sơn, thường được gọi là ‘Yến song đao’ Khâu Linh Yến Khâu tiểu thư.”
“Mạn Thường gặp qua Khâu tiểu thư.” La Mạn Thường cúi người nhẹ nhàng đáp lễ, đối lập với Khâu Linh Yến rõ ràng là không có thiện ý, lại càng hiện rõ ra phong phạm của một tiểu thư dịu dàng khuê các, không có chút nào biểu hiện sự bất mãn ở ngoài mặt…
“La cô nương hữu lễ.” Khâu Linh Yến hơi có chút kiêu ngạo nhàn nhạt trả lời. Nàng vốn là *chưởng môn chi nữ* (con gái của chưởng môn), từ nhỏ nhận hết sự sủng ái và hâm mộ của mọi người, tính tình tự nhiên cũng có mang theo có chút tính khí đại tiểu thư. Hơn nữa sau này nàng cũng có chút danh tiếng trên giang hồ, người ái mộ cầu thân lại càng nối liền không dứt. Trời sinh yếu ớt, hơn nữa sau lại được nuông chiều, tính cách của vị thiên kim tiểu thư chưởng môn này, có thể nói là cực kỳ điêu ngoa. Chẳng qua lúc trước người nàng đối mặt là người nam nhân mình ngưỡng mộ đã lâu, cho nên ngôn hành cử chỉ không khỏi liền có vài phần cố ý thu liễm và dịu dàng. Nhưng hôm nay chống lại chính là La Mạn Thường, không nói đến dáng người và tư sắc của La Mạn Thường, chỉ riêng điểm là biểu muội của Hách Liên Dực Mẫn, cũng đã quá đủ để nàng đề phòng cố kỵ. Mà đúng là bởi vì như thế, thái độ nói chuyện của nàng với La Mạn Thường, mới có thể không tự chủ được dẫn ra tính khí đại tiểu thư và ngạo khí. Lại không nghĩ đến tình cảnh này ở trong mắt người khác, nhưng thật ra là nàng có vẻ quá mức kiêu ngạo, mà La Mạn Thường ôn nhu thanh tao lịch sự, lại càng lấy được lòng người …
“…” Nhận thấy địch ý càng ngày càng lớn của Khâu Linh Yến, La Mạn Thường cũng không đối chọi gay gắt, mà là lựa chọn lui xuống, lễ phép cười với Khâu Linh Yến một chút, lại một lần nữa lui về phía sau Hách Liên Dực Mẫn, hơi hơi cúi thấp đầu, lẳng lặng đứng ở đó.
“Khâu tiểu thư hẳn là so với Mạn Thường lớn hơn một chút, Mạn Thường, muội hẳn là nên gọi Khâu tiểu thư một tiếng tỷ tỷ mới đúng.” Hách Liên Dực Mẫn sao lại không biết tâm tư của hai nàng. Nhưng mà hắn cũng không vạch trần, dù sao loại chuyện này cũng không thích hợp lấy ra nói ra ở trước bàn dân thiên hạ. Hơn nữa thân là chủ nhân nơi này, cũng không thể để khách nhân khó chịu bỏ đi, cho nên tùy tiện nói vài câu cho có lệ, để cho hai người này có bậc thang đi xuống, cũng sẽ không biến thành tình cảnh quá khó nhìn. Hơn nữa bây giờ toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt ở trên người tiểu bất điểm này, làm sao còn có thời gian và rãnh rỗi để ý đến những chuyện vô vị này, chỉ hi vọng một lúc sau, các nàng có thể phai nhạt thì tốt rồi.
Hơn nữa ngay từ lúc mới bắt đầu, tiểu tử kia liền nháo loạn không ngớt, nghĩ đến hẳn là nó muốn tìm người phụ thân vô lương (không có lương tâm) của nó, tiểu tử kia nhìn không tới người, cho nên cũng không nháo nữa…
Trong lòng Hách Liên Dực Mẫn nghĩ như vậy, ánh mắt cũng theo tâm tư nhìn đến chỗ Mộ Tĩnh Vân vừa đứng, quả nhiên, thân ảnh lam nhạt kia, đã muốn biến mất trong đám người, tiếp tục chuyển mắt nhìn, trong đại sảnh đã không còn bất cứ dấu vết gì.
Nghĩ thầm người hẳn là vẫn chưa đi xa lắm, cho nên thoáng đưa ánh mắt ra xa, sau nhiều nhiều lần tìm kiếm, cuối cùng dừng lại trong viện (sân) trước đại sảnh, thấy được một góc y phục ——
Chủ nhân của nó cũng không có đang đi lại, mà là dừng ở một chỗ trước hòn giả sơn, hai tay rũ xuống bên người, bộ dạng lười nhác đứng ở dưới mặt trời.
Tuy rằng chỉ là bình tĩnh đứng đó, nhưng người sáng suốt vẫn có thể thấy được y yếu ớt, thân thể vô lực —— bệnh trạng này Hách Liên Dực Mẫn cũng không kỳ quái, bởi vì thân thể Mộ Tĩnh Vân sở dĩ kém thành cái dạng này, người gây ra chính là hắn —— cái người đoạt một nửa công lực của Mộ Tĩnh Vân là con hắn, cũng là bởi vì hắn; cái người không khoan nhượng phong bế nội lực còn lại trên người Mộ Tĩnh Vân, cũng là hắn.
Khiến hắn cảm thấy thật sự kỳ quái chính là, cái người đứng trước Mộ Tĩnh Vân kia. Nếu hắn không nhìn nhầm thì, cái người luôn thích mặc y phục màu tím xinh đẹp, đi tới chỗ nào đều cũng bởi vì một thân y phục tươi đẹp hơn nữ tử này mà gây chú ý. Tên nam nhân đáng chết đó, không phải là bằng hữu trúc mã lớn lên từ nhỏ với hắn, trên giang hồ được mọi người gọi là “tay Bồ Tát” Quỷ Kiến Sầu —— Đan Tuyền Liễm sao?! Hắn ta như thế nào đứng chung một chỗ với Mộ Tĩnh Vân? Hơn nữa còn giống như ở chung rất hòa hợp, vẻ mặt Mộ Tĩnh Vân mặc dù có chút không kiên nhẫn, thế nhưng cũng không có trực tiếp rời đi, mà là cứ như vậy đứng nghe hắn ta nói?!
—— có vấn đề!!!
Hách Liên Dực Mẫn híp mắt nhìn hai người “nói chuyện hòa hợp” cách đó không xa, đầu óc vừa nghĩ, liền quay đầu lại nói với các tân khách: “Các vị đi đường mệt nhọc, nói vậy cũng có chút mệt mỏi, tại hạ đã sai người đem mâm cỗ chuẩn bị thỏa đáng, mời các vị bước đến sảnh bên cạnh, rượu và thức ăn, có gì không chu toàn, mong mọi người thông cảm, mọi người cứ tùy ý, chớ câu nệ.” Hách Liên Dực Mẫn khách sáo nói xong, bắt đầu phân phó hạ nhân đưa khách sang sảnh bên cạnh. Mà các tân khách mặc dù ít nhiều cũng cảm thấy mục đích của chuyến đi này đã không thành, đều manh động có ý muốn đi, nhưng bất đắc dĩ Hách Liên gia tài cao thế lớn, đắc tội với Hách Liên Dực Mẫn quả thật là hành động ngu ngốc, hơn nữa là do mình hiểu sai ý trước, cũng không trách Hách Liên Dực Mẫn được, cho nên cũng chỉ có thể đi theo sự dẫn đường của hạ nhân, từng người đi đến thiên thính (sảnh bên cạnh).
Mọi người cực kỳ thất vọng, có thể nói là tới cũng nhanh đi cũng nhanh, chỉ nháy mắt, trong đại sảnh các tân khách đã đi được nhiều ít, mà Hách Liên Dực Mẫn chứng kiến khách dần dần thưa thớt, trên mặt luôn luôn lộ vẻ tao nhã tươi cười cũng chầm chậm biến mất, thuận miệng tìm lý do phái La Mạn Thường sang sảnh bên cạnh, Hách Liên Dực Mẫn mới vẻ mặt âm tình bất định nhẹ giọng phân phó Lệnh Tiễn một câu, để cho hắn đi gọi Đan Tuyền Liễm đến…
Lệnh Tiễn nhẹ giọng nói một tiếng, liền hướng lên còn tại không biết nói cái gì đó Mộ Tĩnh Vân cùng Đan Tuyền Liễm đi tới: “Tĩnh tiên sinh, Đan gia, chủ tử nói ngài đã tới rồi mà cũng không vào đại sảnh nhìn ngài ấy và Tranh Vân thiếu gia, thật sự không phải bằng hữu, cho nên muốn thuộc hạ lại đây nói một tiếng, nói là chuyện lần trước ngài và ngài ấy nói chuyện còn chưa xong.” Lệnh Tiễn mới mở miệng, trước hết gọi Mộ Tĩnh Vân một tiếng, dù sao hắn cũng biết chuyện giữa Mộ Tĩnh Vân và Hách Liên Dực Mẫn, cho nên hắn đối đãi với Mộ Tĩnh Vân, ít nhiều vẫn có chút khác biệt…
“Hả? Chuyện lần trước? Sao ta lại không nhớ.” Đôi mắt Đan Tuyền Liễm xoay quanh, cũng không biết hắn quả thật không biết hoặc là giả vờ không hiểu, dù sao những lời này, như thế nào đều mang theo chút nửa thật nửa giả…
“Đan gia tự mình đến hỏi chủ tử, tự nhiên sẽ biết.” Lệnh Tiễn cũng không phải đèn đã cạn dầu, nói một câu, dễ dàng hóa giải Đan Tuyền Liễm gây khó dễ.
“Cũng tốt, nên đi gặp bảo bối đột nhiên xuất hiện của hắn.” Đan Tuyền Liễm nhíu mày nhìn Lệnh Tiễn, tựa hồ có chút bất mãn với thái độ của Lệnh Tiễn, nhưng hắn cũng không nói thêm gì nữa, mà là câu chuyện vừa chuyển, liền thuận theo ý tứ của Lệnh Tiễn. Nhưng mà đáp ứng thì đáp ứng, hắn cũng không quên ở đây còn có một người khác, cho nên sau khi Đan Tuyền Liễm đuổi Lệnh Tiễn vài lần, liền quay đầu trở lại nói với Mộ Tĩnh Vân ngay cả một tiếng cũng không nói: “Ta nói với ngươi hơn mười câu, ngươi ngay cả một chữ cũng không nói, tới lúc này, ta mới từ người khác biết được ngươi gọi là ‘Tĩnh tiên sinh’, ngươi thật đúng là không đáng làm bằng hữu hơn cả Hách Liên yêu tinh! Nhưng mà đáng tiếc chính là bây giờ ta muốn đi gặp cái tên không đáng làm bằng hữu kia, cho nên lần sau chúng ta lại tiếp tục trò chuyện, nhưng đừng không nhớ ta nha!” Đan Tuyền Liễm cũng gọi là Hách Liên Dực Mẫn là “Yêu tinh”, xem ra cách gọi này đã có từ trước rồi.
Đan Tuyền Liễm cứ thế nói một tràng, nhưng Mộ Tĩnh Vân còn không có để ý đến hắn, ánh mắt thoáng có chút tản mạn, thật sự rất khó xác định y rốt cuộc có nghe hay không. Nhưng mà Đan Tuyền Liễm cũng không để ý, sau khi nói xong chính mình trước hết quay đầu rời khỏi. Mà nhiệm vụ Lệnh Tiễn hoàn thành, sau khi gật đầu với Mộ Tĩnh Vân một cái, theo sau Đan Tuyền Liễm đi về đại sảnh, chỉ còn lại Mộ Tĩnh Vân một mình một người, bình tĩnh đứng ở bên cạnh núi giả, từ đầu tới cuối, đều không có chút phản ứng…
Mộ Tĩnh Vân phát ngốc trong chốc lát, lại quay đầu chuyển hướng đại sảnh thì phát hiện Hách Liên Dực Mẫn lại có thể nhìn thấy mình từ bên trong, ánh mắt có chút sắc bén, nhưng lại không biết là chuyện gì xảy ra. Nhưng mà y cũng không muốn biết, cho nên nhìn nhau với Hách Liên Dực Mẫn một cái, rồi lại thu tầm mắt trở về, không muốn để ý nhiều hơn, mà trực tiếp xoay người một cái, đi về phía Thính Phong cư.