Tại Mỹ Nhân Hoài

Quyển 1 - Chương 17




Ngày hôm nay, Mộ Tĩnh Vân chán muốn chết, ngây người nhìn trời, nhưng không nghĩ còn chưa đến giờ Tỵ (9-11h), Minh thúc lại bất ngờ gõ cửa.

Nhìn nghiêng liếc mắt một cái, cũng không để ý thêm, chủ động lên tiếng hay lấy lễ đối đãi càng không thể nào nói thành tiếng được. Dáng vẻ của Mộ Tĩnh Vân uể oải lười biếng, tựa vào bên cửa sổ phơi nắng, từ khuôn mặt đến thân hình đều lộ vẻ biếng nhác không còn hình tượng – đã không còn nội lực hộ thể, thân thể suy yếu ngay cả so với người bình thường cũng không bằng. Bây giờ đã là cuối thu, chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu mùa đông, xem ra mùa đông năm nay, sẽ giày vò y đến chết…

“Tĩnh tiên sinh, chủ tử phân phó lão nô đến để báo ngài một tiếng. Hôm nay trong phủ sẽ làm yến tiệc, tiểu thiếu gia sẽ không ôm đến đây được, mời người chút nữa thay y phục, cũng đến tiền thính một lát.” Suy cho cùng Minh thúc đã gặp qua nhiều việc đời người, tuy thân phận của Mộ Tĩnh Vân không rõ ràng, thái độ của Hách Liên Dực Mẫn cũng có chút khó hiểu, thế nhưng không thể nghi ngờ rằng thân phận của vị Tĩnh tiên sinh này rất đặc thù. Hơn nữa còn phải giữ gìn mặt mũi của Ân Huyền Quắc nữa, cũng không thể chậm trễ được, cho nên tuy rằng thái độ của Mộ Tĩnh Vân rất không tập trung và vô lễ, nhưng Minh thúc vẫn coi y như  khách quý, ngôn từ ngữ khí đều cực kỳ khách khí.

“…” Không nói gì, vẫn tiếp tục ngây người nhìn trời, cũng không biết y có nghe lọt không – thảo nào tối hôm qua sau khi ôm đi thì không quay về nữa, thì ra là như vậy. Ngược lại là được một ngày vô ích rãnh rỗi, chẳng trách y mới nói hôm nay sao yên tĩnh thế này, thì ra là không có tiểu ranh con dính người ở đây…

Chỉ là Hách Liên Dực Mẫn kia lại muốn y đi làm cái gì? Hách Liên gia làm yến tiệc, nghĩ tới thì cũng không có liên quan gì đến y, nhưng lại khăng khăng chỉ đích danh y phải đi? Chẳng lẽ Hách Liên gia vẫn còn thiếu một người bưng trà đưa nước, muốn thêm y vào cho đủ số sao?

“Tĩnh tiên sinh, chủ tử còn nói, nếu như trong nửa canh giờ còn không thấy ngài đến, ngài ấy sẽ đích thân đến mời ngài.” Tính tình Minh thúc biết tính toán, thấy thần sắc gần chết và thái độ chưa từng nổi giận này của Mộ Tĩnh Vân, hắn vẫn ra dáng lão quản gia, tận trung làm tròn bổn phận truyền lời mà chủ tử giao cho.

“…” Lúc này tuy rằng vẫn không có lời đáp lại, nhưng chính ngay cả Minh thúc cũng có thể nhìn ra sự nản lòng của Mộ Tĩnh Vân, chỉ thấy y mặt ủ mày chau vẫy vẫy tay về phía Minh thúc, ý bảo y đã nghe được rồi, lại khôi phục lại trạng thái ngây người. Y không nên ký thác hy vọng lớn như vậy vào lương tâm của Hách Liên Dực Mẫn. Kỳ thật từ trong câu nói đầu tiên của Minh thúc truyền đến, y cũng đã biết là mình không thể không đi. Bởi vì trong câu nói kia, hoàn toàn không có chừa phần nhỏ nào để thương lượng, mà còn cũng không phải là “nói”, căn bản là “nói cho” y phải làm sao mà thôi.

Về phần câu thứ hai, lại càng là dành riêng cho y. Y cũng không hoài nghi một tí nào rằng nếu mình thật sự không đến, Hách Liên Dực Mẫn tuyệt đối sẽ không để mình sống dễ chịu. Hắn một là “đích thân” đến, phỏng chừng còn muốn tái diễn ra tiết mục vết thương bị nứt ra như lần trước.

Mộ Tĩnh Vân suy nghĩ sự tình một lượt, sau khi cân nhắc một chút đến lợi hại của bản thân, chỉ có thể bất đắc dĩ nhắm mắt lại, tiếp đó chậm rãi đứng lên, tiện tay phủ lên một bộ trường bào tay áo rộng màu lam, liền chậm rì rì đi ra ngoài cửa. Theo tốc độ y đang chậm rãi đi, vậy thì cũng cần gần nửa canh giờ, dù sao Hách Liên Dực Mẫn cũng nói là “trong nửa canh giờ,” chỉ cần không vượt quá là tốt rồi, y không quản nhiều như vậy.

Tinh thần Mộ Tĩnh Vân không tập trung, đông du tây dạo (đi loanh quanh) từ từ đi tới, chỉ là khi y vẫn còn cách tiền thính một khoảng khá xa, đã bắt đầu nghe được đủ loại âm thanh huyên náo không ngừng, không nén nổi chán ghét nhíu mày, biểu tình trên mặt càng thêm phiền não. Trời sinh tính y ghét nhất là tiếng của nhiều người hỗn tạp, quy định của Ứng Thiên Giáo rất nghiêm, trừ một số ngày trọng đại, ngày thường đều rất an tĩnh. Hơn nữa ở đại mạc không giống như ở Giang Nam, nào là ngâm thơ đối, ca vũ không ngừng, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, đâu giống như ở đây, cái gọi là tài tử giai nhân cả ngày đứng cao nhìn xa, uống rượu mua vui, tựa như trừ cái đó ra, cũng không để tâm làm việc khác vậy, cũng không biết học thức có tiến bộ hay không, hay là đặt tất cả tâm tư  ở trên mỹ nhân và rượu ngon.

Không kiên nhẫn mím môi một cái, Mộ Tĩnh Vân càng đến gần phía trước, thanh âm ầm ĩ lại càng lớn, hơn nữa nghe ra số người cũng không ít, thậm chí có vẻ là càng ngày càng nhiều, tâm trạng lại phiền loạn không biết Hách Liên Dực Mẫn muốn giở trò quỷ gì. Bên tai đầy thanh âm loạn thất bát tao (lộn xộn, hỗn độn), có thể nói là khiến cho Mộ Tĩnh Vân khó chịu giống như là bị côn trùng bò đầy người, liền không khỏi tăng tốc độ dưới chân một chút, chỉ muốn mau đi gặp tên khốn kiếp* Hách Liên Dực Mẫn kia, muốn nói gì muốn làm gì thì tốc chiến tốc thắng đi, đừng cho y nghe lại loại âm thanh như quỷ kêu này!

(*Nguyên văn là 杀千刀 (sát thiên đao): câu chửi, thường gặp trong câu người vợ chửi rủa người chồng [Vậy Tĩnh Vân tự nhận mình là vợ nhé ;)) ]).

Trong đầu vừa tức giận vừa oán trách đi thẳng về phía tiền thính, nhưng không nghĩ chỉ mới đến thiên thính (sảnh bên), liền thấy một đoàn áo quần gọn gàng, vàng bạc châu báo đầy người, các loại mỹ ngọc lưu ly đều treo trên người cả nam lẫn nữ, chỉ liếc mắt qua một cái, màu sắc của vàng hay bạc bị ánh nắng chiếu vào, phành phạch sáng lên thành thành một mảng, khiến ánh mắt người bị chiếu đến không mở ra được. Một số nha hoàn sai vặt của Hách Liên gia như con thoi bưng trà chào hỏi ở trong đó, cũng không biết có bị ánh kim quang này chiếu vào mắt đến đau không. Ngược lại những người đó treo nhiều ở trên người như vậy, phỏng chừng cũng không chịu nổi, có lẽ đi dọc đường lo lắng hãi hùng, chỉ sợ tự mình biến thành dê béo cao cấp trong mắt thổ phỉ.

Mộ Tĩnh Vân cũng không quản những thứ này, chỉ chú ý mải miết đi, thế nhưng trong lòng đại khái có một suy nghĩ – có lẽ ngày hôm nay yến tiệc ở Hách Liên gia đều là có nhiều người phú quý lui tới trên phương diện làm ăn, những người đó cũng không phải là người trên giang hồ. Ngẫm lại thật ra cũng không kỳ quái. Hách Liên gia đúng là đệ nhất thủ phú (nhà giàu nhất) ở Giang Nam, một đời phụ thân hắn cũng đều lấy kinh thương để mưu sinh, cũng không có qua lại với nhân sĩ giang hồ bao nhiêu. Chỉ là năm Hách Liên Dực Mẫn bảy tuổi vô tình gặp Côn Luân tam hiệp, mới được thu nhận làm đệ tử truyền thụ võ công, cũng mới coi như là bước chân vào giang hồ. Bản thân Hách Liên Dực Mẫn ít nhúng tay vào chuyện trong giang hồ, vẫn là lấy kinh thương làm việc chính, chỉ bất quá bởi vì mấy vị lão nhân sư phụ của hắn có danh tiếng quá vẻ vang, mà hắn lại là nhân tài mới xuất hiện trong thế hệ người trẻ tuổi, lại thêm bộ mặt hắn trưng ra khiến người không thể nào tàn nhẫn vẽ xuống lưỡng đao được, còn kể đến những hồng nhan tri kỉ phong lưu đếm không xuể, mà khiến cho danh tiếng của hắn ở trong giang hồ ngày một lớn hơn, vừa nhắc tới tiếng tăm và tin đồn trong chốn giang hồ, nhất định thế nào cũng không thể thiếu một phần của hắn, thế nhưng muốn nói thật nghiêm túc đến, có lẽ Hách Liên Dực Mẫn cũng chỉ được coi là một nửa người giang hồ mà thôi. Phần lớn thời gian, thân phận của hắn vẫn là một thương nhân.

Thế nhưng, đã mời những người làm ăn mua bán, tựa hồ nhất định phải gọi y qua, thì có vẻ kỳ lạ, dù sao nếu như là người giang hồ hoặc là chuyện giang hồ, vậy y nhiều ít còn có chút gốc gác, nhưng tình huống bây giờ xem ra cũng không có quan hệ đến nhân sĩ giang hồ, vậy là chuyện gì mà hắn bất kể phải trái mà gọi y đến.

Suy nghĩ vẫn vơ, đem mọi khả năng có thể nghĩ tới loại bỏ một lần, vẫn không thể nào nghĩ ra được một nguyên nhân, mà càng đi về phía trước, người cũng càng đông, nam nữ già trẻ đều có, đều là phô trương cực độ, lại thêm có vài nhà mang theo mấy miệng tới, vài vị chủ tử lại thêm mấy hạ nhân, chiếm diện tích nhiều hơn một ít so với người ta, trên mặt không ngừng đắc ý lộ ra suy nghĩ trong lời nói, tựa hồ là cảm thấy nhân số nhiều hơn người khác mà rất đắc chí. Còn có một số thiên kim tiểu thư khuê các bình thường ít bước chân ra khỏi cửa, hoặc trốn ở phía sau trưởng bối làm ra vẻ tao nhã uyển chuyển hàm xúc, hoặc là tụm lại thành từng đám nhỏ  ở cùng một chỗ, không biết đang bàn luận chuyện gì, nhìn ngang nhìn dọc, không ngừng cười duyên, có một số cầm quạt tròn khẽ che khóe miệng, đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ nhìn quanh, một số thì cười một cách tự nhiên, biểu hiện khéo léo. Cùng lúc tề tựu nhiều đóa hoa như thế, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của vài vị công tử, vì muốn được sự chú ý của mỹ nhân, cho nên cũng kết bè kết đội làm bộ cùng với đồng bạn thâm giao thảo luận thi từ ca phú. Trong nhà ngoài viện (sân) toàn người đủ loại người, khắp nơi đều là khoe khoang, cũng rất là náo nhiệt.

Mộ Tĩnh Vân nhìn cũng không thèm nhìn, bực bội đi thẳng, thế nhưng thật sự quá nhiều người, lại thêm bọn hạ nhân Hách Liên gia xen lẫn đi lên đi xuống, nhân số lại càng tăng thêm vài phần, vừa bận bịu lại loạn, ánh mắt nhìn chỗ nào cũng đều thấy toàn người là người, tân khách và hạ nhân lui tới, nhiều lần không kịp lách mình, đều bị đụng vào đến lảo đảo nghiêng ngã, may là bên người toàn là người, cho dù muốn ngã cũng không ngã xuống đất được. Nhưng cho dù như vậy, vẫn khiến cho Mộ Tĩnh Vân bị chen lấn mà bốc lên lửa giận, nếu không phải bây giờ không có độc dược trong tay, nhược điểm bản thân cũng bị Hách Liên Dực Mân nắm trong tay, y thậm chí nghĩ chỉ cần trực tiếp vung ra một ít máu độc là được rồi!

Bị người chen lấn đến lảo đảo, nổi trận lôi đình đi tới tiền thính, Mộ Tĩnh Vân tìm một góc hẻo lánh để đứng, ngẩng đầu chuyện đầu tiên là hung hăng trợn mắt liếc  Hách Liên Dực Mẫn đang đứng ở vị trí chủ trì không ngừng mỉm cười đáp lễ và nói những lời khách sáo với tân khách. Thật là hận không thể đi đến cắn hắn hai cái cho hả giận!

Hách Liên Dực Mẫn cũng thấy y rồi, thư sinh bạch sam, khoác ngoài là trường bào màu lam nhạt như bầu trời, tóc chỉ tùy ý vén lên, cây trâm bạch ngọc cắm nghiêng nghiêng ở phía trên, nhưng cũng hiện ra vài phần khí chất lười biết, quả thật là phối hợp tương xứng với dáng người, so với cả phòng *châu quang bảo khí (phục trang đẹp đẽ) cẩm y hoa phục, Mộ Tĩnh Vân một thân trang phục bạch y thanh nhã, ngược lại khiến cho ánh mắt Hách Liên Dực Mẫn sáng lên…

‘Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!‘ Mộ Tĩnh Vân không nhịn được ném một ánh mắt xem thường qua. Bởi vì đứng ở một góc, cách chỗ chủ vị của Hách Liên Dực Mẫn khá xa, huống hồ gì Mộ Tĩnh Vân cũng không muốn đứng quá gần Hách Liên Dực Mẫn, bây giờ cả nhà toàn tân khách, tránh làm cho người ta đi nói xấu, nếu để cho y nghe được có người khua môi múa mép bậy bạ, y không thể bảo đảm có thể nhịn được mà không ra tay giết người.

‘Ngươi thành thật đứng đó cho ta, đừng đi loạn‘. Hách Liên Dực Mẫn cũng dùng ánh mắt biểu thị một câu “trả lời”, không dấu vết hướng về phía Mộ Tĩnh Vân ra dấu tay, ý tứ muốn y đứng ở đó, không nên lộn xộn. (Beta: Ô! chỉ cần liếc mắt là biết người kia nói gì luôn à?? Thần giao cách cảm trong truyền thuyết =)))

Nhìn thấy mặc dù khuôn mặt của Mộ Tĩnh Vân không hài lòng, thế nhưng quả thật không có quay đầu đi mất, Hách Liên Dực Mẫn liền phân phó Lệnh Tiễn ở bên cạnh một tiếng, muốn hắn mang tiểu hài tử kia tới.

Lệnh Tiễn tuân lệnh đi xuống, lập tức xoay người đi vào trong phòng, một lát sau, liền ôm ra một đứa bé mặc y phục đỏ thẫm thêu cá chép đồng tử xen lẫn hoa sen. Trên cổ tiểu tử kia đeo mấy cái vòng bạc, trên hai cổ tay mập mạp có đeo vòng lục lạc nhỏ, trên cổ chân trái cũng có một cái, mỗi lần động đậy đều phát ra tiếng đinh đinh đang đang liên tục, thanh âm lanh lảnh êm tai, chọc cho tiểu tử kia cười khanh khách không ngừng…

“…” Mộ Tĩnh Vân vừa thấy Hách Liên Dực Mẫn đem con ôm ra ở trước mắt bao người, nhất thời vô cùng kinh ngạc, nghĩ thầm lẽ nào Hách Liên Dực Mẫn muốn chiêu cáo thiên hạ đây là con của hai người bọn họ sao? Nhưng mà ngẫm nghĩ lại thấy không thể nào, dù sao loại chuyện như vậy, đối với người bình thường mà nói nhất định là chuyện hoang đường phi lý, mọi người không biết thì cũng thôi đi, nếu thật muốn biết, đối với Hách Liên Dực Mẫn cũng không có  lợi chút nào, với lại y nghĩ Hách Liên Dực Mẫn cũng sẽ không làm chuyện nịnh nọt gì. Thế nhưng, bây giờ ôm nó ra, lại ép y cũng nhất định phải có mặt, như thế, rốt cuộc, là có chuyện gì chứ?

Mộ Tĩnh Vân vừa suy nghĩ về sự việc vừa lùi về trong góc phòng, không muốn ở trong trường hợp này để cho tiểu tử kia thấy y, quan hệ giữa y và Hách Liên Dực Mẫn xấu hổ như vậy, hơn nữa hài tử cũng ở đây, hình như là khiến cho một nhà ba người đều đến đông đủ, tình cảnh này trong mắt y, thật sự là rất mỉa mai…

Mộ Tĩnh Vân muốn tránh tiểu tử kia, nhưng không nghĩ ánh mắt của tiểu tử kia rất tinh, vừa ra ngoài đã nhìn thấy y từ xa, trên mặt cười như hoa, nó chợt dùng tay chân nhỏ bé ngắn ngủn, di chuyển liên tục ở trong lòng Hách Liên Dực Mẫn, lục lạc trên tay trên chân vang lên leng keng loảng xoảng, đưa tới sự chú ý của tất cả mọi người.