24.
Cả người tôi run lên, tim cũng đập mạnh như trống nhưng tôi chỉ nhìn người trước mắt.
Đường Yến Châu bị tôi nhìn chằm chằm, cuối cùng anh ta không nói thêm gì nữa.
Tôi bắt đầu có chút điên cuồng.
Giọng nói lại nhẹ nhàng đến quỷ dị.
""Được, tất cả đều không quan tâm đến tôi, vậy sao tôi còn phải để ý đến họ?""
""Anh muốn tôi lại lần nữa ở bên cạnh anh thì thà tôi nhanh chóng c.hết rồi đầu thai còn hơn.""
Tiếp đó tôi cầm tập tài liệu kia ném vào mặt Đường Yến Châu.
""Đường Yến Châu, đăng lên đi.""
""Ngày mai lập tức đăng lên đi.""
""Không đăng lên thì tôi đây khinh thường anh.""
25.
Tôi chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng, màn hình không ngừng sáng lên nhưng tôi không có dũng khí để nghe máy.
Tôi gục đầu xuống vô lăng, hít thở cũng không thông.
Tôi bực bội hạ cửa sổ xuống, không khí bên ngoài tràn vào càng khiến tôi buồn bực hơn.
Bầu trời tối đen, chắc lát nữa sẽ có mưa lớn.
Tôi khởi động xe, đi xử lí chuyện cuối cùng.
Nửa tiếng sau, biệt thự vẫn còn sáng đèn, tôi đứng ở ngoài cửa một lúc lâu vẫn không ra, cuối cùng Giang Tự lại ra.
"Sao không vào nhà?"" Giọng anh lạnh nhạt, nghe không rõ được cảm xúc, anh ngẩng đầu nhìn trời.
""Mau vào đi, trời sắp mưa rồi.""
Tôi không nói gì mà đi vào trong, vừa vào đã thấy một bàn đầy món ngon.
Nến đã được thắp từ lâu, bây giờ đã gần cháy hết.
Không hiểu sao mắt tôi có chút chua xót.
""Đói bụng không? Chúng ta ăn cơm trước nhé.""
Anh kéo ghế ra để cho tôi ngồi, tôi lắc đầu: ""Em lên thay quần áo trước.""
Mười phút sau tôi thay xong quần áo ngủ đi xuống dưới.
Tôi không ngồi xuống đối diện mà ngồi xuống cạnh anh, sau đó đưa cho anh một tập tài liệu.
""Giang Tự, chúng ta ly hôn đi.""
""Em sẽ chuyển ra ngoài trước, đây là bản thảo em đã nhờ luật sư chuẩn bị, anh nhìn qua thử xem, nếu không có vấn đề gì thì kí tên.""
Vừa dứt lời anh đã nhìn về phía tôi.
Tôi cúi đầu vờ như bình thản gắp thức ăn, nhưng thật ra là để tránh mắt của anh.
""Lí do.""
Anh lạnh lùng nói ra hai chữ.
Tôi gắp miếng sườn vào bát, giọng nói có chút mơ hồ: ""Tình cảm... rạn nứt?""
Nghe vậy Giang Tự bật cười.
Nụ cười của anh có chút mỉa mai: ""Em không có tình cảm với anh thì sao lại rạn nứt được chứ?""
Đêm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, ngày mai sẽ càng xảy ra nhiều hơn.
Tôi không thể nào giải thích được hết, chỉ có thể bình tĩnh nói: ""Đừng ép em.""
Anh đột ngột đứng dậy, do hành động bất ngờ này mà chân ghế cọ với mặt đất phát ra âm thanh rất chói tai.
""Anh có thể cho em thêm một tháng nữa để em bình tĩnh suy nghĩ lại.""
Tuy giọng nói lạnh nhạt nhưng tôi vẫn nghe được anh đang giữ tôi lại, anh muốn tôi mềm lòng.
Nhưng vận mệnh đã quyết định, chúng tôi không thể đi đến cuối con đường được.
Tôi nhanh chóng bỏ bát đũa xuống, đứng dậy kéo lấy tay anh, lần này tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của anh.
""Không cần, đêm nay kí đi, sáng mai em sẽ rời khỏi biệt thự.""
Khuôn mặt người đàn ông lập tức trầm xuống, môi anh hơi run lên, đôi môi mỏng nở nụ cười châm chọc.
""Vội vàng bỏ trốn với anh ta vậy sao?""
Tôi không nói gì, cũng không thể suy nghĩ được gì.
Có lẽ vừa rồi ở phòng trang điểm Đường Yến Châu đã gọi điện thoại nói gì đó với Giang Tự.
Tôi không giải thích, Giang Tự cho rằng tôi thừa nhận, vẻ mặt anh càng trầm hơn.
Tôi muốn kích thích anh, lại nghĩ đến món tiền phải trả lại anh khi anh đưa cho nhà họ Lâm lúc kết hôn, tôi uống cạn ly rượu trên bàn, kéo cổ áo anh, quyến rũ cười nói: ""Thế nào, cảm thấy lỗ sao, em đền cho anh nhé, được không?""
""Nhưng trước đó phải kí cái này.""
Nhịp tim anh đập rất nhanh nhưng anh vẫn quay đầu về phía khác, không muốn nhìn tôi.
Mấy sợi tóc trên trán rủ xuống, nhìn vừa cô đơn vừa yếu ớt.
""Anh không kí.""
Người đàn ông nói xong trực tiếp rời đi.
Rượu của anh vẫn để trên bàn, tôi cầm ly lên uống một ngụm, cảm thấy có chút khó hiểu...
Người thừa kế gia tộc mà sao vừa cố chấp vừa ngốc vậy?
Còn nữa...
Vì sao người tôi gặp ngày trước không phải là Giang Tự?
26.
Trong cơn say, có ai đó ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi nheo mắt xích lại gần để nhìn xem đó là ai, đại não có chút chậm chạp.
Chỉ cảm giác người đàn ông này rất đẹp trai, khiến tôi say hơn cả chai r.ượu mình đang ôm trong lòng.
Đến lúc ý thức được người đến là ai, tôi lập tức quay đầu không nhìn nữa.
""Vì sao lại một mình uống r.ượu?""
Giọng nói người đàn ông vô cùng nặng nề.
Tôi không nói gì.
Không phải tôi vẫn luôn có một mình sao?
""Nếu đã chủ động muốn rời đi thì vì sao lại xuống đây uống r.ượu?""
Anh lại hỏi lần nữa.
Tôi cảm thấy hơi phiền, quay đầu hỏi anh có bật lửa không.
Anh dừng lại, không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi, dường như đang chờ tôi giải thích.
Ngón tay tôi chỉ chai r.ượu bên cạnh, làm động tác châm lửa: ""Bùm...""
""Tất cả... sẽ đều kết thúc.""
Anh cau mày như một ông già quạu cọ, tôi không nhịn được mà vuốt lông mày của anh.
Anh nắm lấy tay tôi: ""Anh tìm em rất lâu.""
Tôi không còn chút sức nào để rút tay ra, giọng nói mang theo sự buồn bực: ""Giang Tự.""
""Nếu không ly hôn anh sẽ hối hận.""
Anh cướp lấy bình r.ượu trong tay tôi: "Có hối hận hay không cũng không đến lượt em nói Lâm Nhạc An!""
Tôi bĩu môi, có chút uất ức, cộng thêm có cồn nên tuyến lệ cũng nhạy cảm hơn nhiều.
Nhưng tôi vẫn nhịn được, chỉ sụt sịt mấy cái rồi thôi.
""Vậy thì đi xuống địa ngục với em đi tổng giám đốc Giang không hối hận.""
Giọng nói của tôi mang theo sự mỉa mai, tôi đứng lên, thần kinh như được kích thích, tôi không còn che giấu bản thân, lớn tiếng nói.
""Mặc dù em vẫn đang là một cô gái trong trắng, nhưng trời vừa sáng...""
""Anh sẽ thành trò cười của cả thủ đô.""
""Bọn họ sẽ nhìn những bức hình kia rồi nhìn anh, ồ... bà Giang của nhà giàu nhất ở trường lại là người không biết liêm sỉ như vậy!""
""Ha! Cái gì mà ngàn vạn fan hâm mộ...""
""Anh ta nói đúng...""
""Thích sau này cũng sẽ thành chửi rủa.""
""Mà anh...""
Tôi nhìn về phía Giang Tự, ánh mắt cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.
""Anh và họ giống nhau.""
Tôi dùng ngữ khí khẳng định.
Giang Tự nhắm chặt hai mắt, đột nhiên anh bật cười, tôi không hiểu ý của nụ cười này.
Người đàn ông đưa tay kéo tôi vào trong lòng.
""Ừm.""
""Cùng em đi xuống địa ngục.""
""Cùng em làm gì cũng được.""
27.
Sao mà mạch não của tên nhãi này khác người bình thường vậy?
Anh ôm tôi một lúc, tôi suýt chút nữa ngủ thiếp đi thì anh lại nhẹ nhàng đặt tôi sang bên cạnh.
Phát hiện được hành động này, tôi lập tức tỉnh táo lại, nắm lấy tay áo của anh: ""Anh muốn đi đâu?""
""Chờ anh chút.""
Nói xong anh lại chạy lên tầng.
Đèn dưới tầng bị anh bật lên sạch, sáng chói chiếu rõ tất cả mọi thứ.
Tôi muốn thử suy nghĩ xem anh đi đâu nhưng đầu óc lại rất lộn xộn.
Tôi vỗ đầu, Giang Tự ôm laptop xuống, lại lần nữa ngồi xuống cạnh tôi.
Ngón tay anh lướt trên bàn phím, ánh mắt tôi lóa lên, đầu cũng choáng hơn.
Anh thấy vậy thì để tôi dựa đầu vào vai anh, bắt đầu câu được câu không giải thích.
""Anh sẽ định vị địa chỉ IP kia.""
""Sau đó sẽ hack máy tính của anh ta, đồng thời tìm thiết bị liên quan, đảm bảo ngày mai cái gì anh ta cũng không đăng được.""
""Về phía truyền thông anh sẽ viết một thuật toán để tạo ra một chương trình theo dõi thời gian thực, còn phần giấy báo, sáng ra người phụ trách thấy tin nhắn của anh sẽ theo dõi cho anh.""
Giọng nói mạnh mẽ trầm ổn khiến người khác cảm thấy yên tam.
Tôi nghe rõ được hai câu nói cuối cùng của anh.
""Anh có thể xuống địa ngục, kéo theo bọn họ đi cùng, nhưng An An của anh thì không thể.""
""Em phải bình an hạnh phúc đời đời kiếp kiếp.""
28.
Ngày hôm sau mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi tôi mới tỉnh dậy, đầu tôi đau như muốn nứt làm đôi, vừa xoa thái dương vừa ngồi dậy.
Đây là... phòng ngủ của tôi.
Giang Tự ngủ bên cạnh tôi, tóc anh rối bời, mắt còn có quầng thâm giống như đã phải trải qua một đêm vô cùng khó ngủ.
Tôi ngồi ngây người một lúc, theo bản năng muốn tìm điện thoại.
Kết quả vừa xoay người đã bị Giang Tự kéo lại, tôi ngã lên người anh.
Tôi sợ đè lên người anh nên nhanh chóng lùi ra, anh thuận tay ôm lấy tôi.
""Chuyện em lo sẽ không xảy ra.""
""Đường Yến Châu xảy ra tai nạn.""
Nghe vậy tôi lập tức đơ người, vẻ mặt không thể tin được nhìn Giang Tự.
Giang Tự không biết nên nhìn tôi bằng ánh mắt gì: ""Em nghĩ cái gì vậy? Do anh ta đua xe với đám bạn từ nhỏ của mình nên mới bị tai nạn.""
Lúc này tôi mới yên tâm gật đầu: ""Ông trời có mắt.""
Giang Tự có chút tiếc nuối lắc đầu: ""Không c.hết.""
""Tóm lại em không cần lo lắng, anh sẽ bảo vệ em.""
Tôi không yên lòng chọc chọc anh: ""Bây giờ anh còn thích em không?""
Sau khi nhìn thấy những bức ảnh kia.
Giang Tự thở dài: ""Bây giờ không chỉ thích mà còn cảm thấy đau lòng.""
Chọc chọc biến thành trêu chọc: ""Yêu em như thế sao...""
Giọng nói cũng mềm đi: ""Vậy tổng giám đốc Giang... sau này vẫn còn đăng bài lên tài khoản phụ sao?""
Người đàn ông đột nhiên trở nên nghiêm túc: ""Chuyện này có thể làm, nhưng với điều kiện em phải viết thư tình cho anh. Phải dài hơn, nhiều hơn, tình cảm hơn so với tên kia.""
Tôi nhìn anh nhíu mày: ""Anh ta đã như vậy rồi anh còn ghen nữa.""
""Em không viết cho anh thì anh còn ghen cả đời.""
Tổng giám đốc Giang lạnh lùng cao ngạo từ trước đến nay bây giờ lại khóc lóc om sòm ăn nói hùng hồn như vậy.
Chiều hôm ấy bóng cây lao xao mát rượi, nắng dài hơn năm tháng.
Có người đã kéo tôi ra khỏi địa ngục năm mười sáu tuổi.
Từ đây Lâm Nhạc An tôi đã có một cuộc sống mới.
(Còn tiếp)