Tái Hôn

Chương 63: "Em soi cho kỹ lại."




Dương Quýnh quả thật phải bị hù chết, thầm nghĩ đạo diễn nói rõ không cho người nhà tiến vào phim trường, Phó Duy Diễn vào bằng cách nào? Đến đã bao lâu?

Hai người gần một tháng không gặp, Dương Quýnh đợt này áp lực trong lòng vẫn luôn rất lớn, bình thường hơi rảnh rang một chút lại nghiền ngẫm nhân vật phân tích kịch bản, vốn dĩ nhớ hắn, nhớ không phải đặc biệt ghê gớm, lúc này người thật đang ở ngay trước mắt, cậu đột nhiên lại cảm thấy không được, quả thật muốn kêu ngao ngao nhào qua tới.

Cậu sớm quên mất chính mình mới vừa quay cảnh hôn, hiện tại lý trí hiếm hoi còn sót lại chỉ nhắc nhở cậu không thể để cho nhân viên công tác phát hiện.

Tất cả những người bên cạnh đều bận rộn, thợ chụp ảnh, đạo diễn, phụ trách ánh sáng, và biên kịch, bốn cái đầu chen chúc ở đằng sau camera giám sát xem đoạn phim chiếu lại. Tịch Đồng cũng thập thò ngó nghiêng, bị chuyên viên trang điểm kéo qua một bên đi dặm trang điểm. Dương Quýnh sợ đạo diễn chốc lát tìm mình có việc, vội vẫy tay nhè nhẹ với Phó Duy Diễn, ra hiệu hắn đi trước, suy nghĩ một chút lại giơ tay làm động tác gọi điện thoại, ý là liên lạc bằng điện thoại.

Phó Duy Diễn ở một bên thấy rõ mồn một, đứng thẳng người, cũng học cậu giơ tay mô tả động tác gọi điện thoại. Chỉ là Dương Quýnh chưa kịp mừng rỡ, lại thấy hắn đưa "điện thoại" ghé sát vào lỗ tai, sau đó dùng sức ném xuống đất một phát, vứt đi rồi.

Dương Quýnh: "??" Vứt điện thoại? Ý gì đây?

Cũng may cậu không ngây người quá lâu, Tịch Đồng bên cạnh dặm xong trang điểm, thấy Dương Quýnh vô cùng sững sờ mà đứng trơ ra như khúc gỗ, vui sướng hài lòng mà huých bờ vai cậu.

Dương Quýnh vội quay đầu lại, thấy Tịch Đồng nháy mắt về phía cậu.

Tịch Đồng hỏi: "Thế nào?"

Dương Quýnh thoáng sửng sốt: "Cái gì thế nào?"

Tịch Đồng chặc lưỡi: "Bớt giả vờ, quay cảnh hôn với idol của anh chứ gì, có cảm giác chính mình đang bay ở trên trời không?"

Dương Quýnh dở khóc dở cười: "Tôi vừa nãy ngủ mất tiêu, suýt chút nữa giật..." Cậu sững sờ, đột nhiên kịp phản ứng... Vừa nãy đang quay cảnh hôn a a a a, Phó Duy Diễn thấy được rồi? Khẳng định là thấy rồi đi, cơ mà chính mình cũng có làm gì đâu, một chút cũng không lúng túng cũng không ám muội.

Thế nhưng có ích lợi gì, không lúng túng không ám muội chỉ là chính cậu cảm thấy như vậy mà thôi, ở bất kỳ góc độ nào khác nhìn qua, cũng đều là Tịch Đồng ẩn tình đưa tình mà ôm cậu hôn nửa ngày.

Dương Quýnh: "..." Dương Quýnh cảm thấy mình chết chắc rồi, lại nghĩ chẳng trách gì mới vừa rồi Phó Duy Diễn lôi kéo cái mặt lừa quăng rớt điện thoại, lần này xong rồi.

Tịch Đồng thấy sắc mặt cậu đột biến, có chút không hiểu gì hết: "Anh làm sao vậy?"

"Không làm sao..." Dương Quýnh khựng lại một chút, gấp đến cuống lên mà cân nhắc đối sách, thuận miệng nói: "Trên trời gió có hơi to... Tôi phải chầm chậm..."

Điện thoại di động của cậu không ở bên người, Kỷ Hiểu sau khi xem xong đoạn phim chiếu lại đại khái có ý tưởng mới, đang thảo luận cùng biên kịch. Dương Quýnh không dám đi ra, lại sợ Phó Duy Diễn nổi giận chạy mất, vội ở tại chỗ hướng về phía hắn làm các loại động tác nhỏ, trong chốc lát dùng ngón tay nắn hình trái tim khẽ meo meo mà phóng sang, sợ bị người chú ý tới phóng xong lập tức giả vờ đứng đắn, chờ người khác không nhìn cậu lại đưa tay lên ấn ngực, bắt chước gói sticker biểu cảm của Nhĩ Khang*... Thế nhưng Phó Duy Diễn cũng không phải vẫn luôn nhìn cậu, hoặc giả như vốn là đang nhìn cậu, thấy cậu quay mặt lại liền hờn dỗi ngoảnh mặt đi.

*Phúc Nhĩ Khang trong Hoàn Châu Cách Cách.

Dương Quýnh: "..." Dương Quýnh kiên trì không ngừng nghỉ, bảy, tám hồi động tác tay của Nhĩ Khang tốt xấu cũng hữu hiệu được đôi lượt, phóng ra trái tim nhỏ cũng phóng trúng được vài lần.

Tuy rằng cậu hoài nghi trầm trọng, Phó Duy Diễn rất có thể lựa chọn "từ chối không nhận".

Một lát sau đạo diễn bên kia trao đổi xong, quả nhiên gọi Tịch Đồng đi qua quay bù một phân cảnh trước đó. Mọi người liền một lần nữa bận rộn lên.

Dương Quýnh xác nhận chính mình không có việc gì, lúc này mới vội vã tranh thủ đi ra ngoài. Cậu trong chốc lát còn có một cảnh quay, cũng không dám đi xa. Phim trường lại là nơi khó giữ bí mật nếu nhiều người biết, trái phải không có chỗ nào thích hợp nói chuyện thầm thì. Cậu sốt ruột, dứt khoát hướng thẳng đến nhà vệ sinh bên kia trốn, vừa đi lại vừa nháy mắt ra hiệu cho Phó Duy Diễn.

Nhà vệ sinh ở đây là nhà vệ sinh công cộng, ngày thường cũng có người lau dọn, thế nhưng người không gánh vác nổi lúc nhiều lúc ít, tố chất lại cỏ lang vĩ* không đồng đều, cho nên hoàn cảnh tổng thể rất tồi tệ. Hiện tại thời tiết này vẫn có ruồi muỗi bay loạn. Đoàn phim bọn họ lúc thường chỉ cần không phải mót quá chịu không nổi, đều tình nguyện chạy thêm mấy đoạn, đi ở chỗ đối diện xa hơn một chút.

*nguyên văn: 稂莠,cỏ lang vĩ; cỏ đuôi chồn (nói trong sách cổ, ví với người xấu)

Dương Quýnh vừa đi vừa cân nhắc đối sách, lại sợ Phó Duy Diễn cáu kỉnh không để ý tới cậu. Cũng may người ở đằng tuy rằng mặt thối, thế nhưng vẫn im lặng như cũ không lên tiếng mà theo tới rồi.

Phó Duy Diễn rất không tình nguyện mà đi theo, trong lòng đang nghĩ ngợi trong chốc lát tính sổ như thế nào, ai ngờ vừa rẽ đi vào, liền thấy Dương Quýnh đột nhiên xoay người lại, không nói hai lời nhào lên ôm hắn lại gặm một cái.

Phó Duy Diễn ngược lại bị dọa hết hồn, vội vàng kéo cậu xuống.

Dương Quýnh lại ôm cổ hắn hô: "Đừng nhúc nhích! Cẩn thận phía sau có phân!"

Phó Duy Diễn: "!!"

Phó Duy Diễn lập tức bất động, lại kiên trì quay đầu ra sau nhìn một chút, mặc dù không có người tiểu tiện bừa bãi, thế nhưng hoàn cảnh này cũng không tính là sạch sẽ, giấy vệ sinh đầy đất, mùi thối xông trời.

Hắn ghê tởm không thôi, nhẫn nhịn buồn nôn nói: "Em có bệnh à, tới đây làm gì?"

Dương Quýnh ôm cổ hắn cười: "Ở đây không phải là vắng người sao..." Lại lập tức nói: "Em nhớ anh."

Phó Duy Diễn liếc xéo cậu, lửa giận ban nãy chưa kịp phát ra, ở đây thật sự quá thối, trước tiên cần phải bóp mũi lại nín thở.

Dương Quýnh cười hì hì, lại kiễng chân hôn một cái ở trên mặt hắn. Cậu còn mang theo trang điểm, tức thì để lại cho Phó Duy Diễn một nửa dấu son môi. Dương Quýnh giơ tay xoa xoa giúp hắn, nói giọng lấy lòng: "Trước tiên thỏa thuận, một lát nữa không thể nổi nóng, không thể lớn tiếng ồn ào, không thể chiến tranh lạnh quay đầu là đi."

Phó Duy Diễn: "..." Chẳng trách kéo hắn đến nhà vệ sinh, hóa ra là ỷ vào nơi này quá thối hắn không mở miệng được.

Hắn cau mày, bóp chặt mũi vung cánh tay liền muốn đi ra ngoài, Dương Quýnh lại kéo hắn.

Phó Duy Diễn: "..."

Dương Quýnh chớp mắt mấy cái, chu mỏ nói: "Moaz moaz!"

Hai người ra khỏi nhà vệ sinh, quan sát trái phải một chút như ăn trộm, tìm tới một chỗ bí mật ở đằng sau, moaz moaz cho đủ.

Hôn xong rồi Phó Duy Diễn mới nhớ tới tính sổ, chọt mũi cậu tức giận nói: "Em quay cảnh hôn tại sao không báo cho anh biết?"

Dương Quýnh vội vã bắt lấy trọng điểm, cường điệu nói: "Cảnh hôn ngày hôm nay không tính, chỉ chạm môi một cái, cũng không phải hôn lưỡi."

"!!!" Phó Duy Diễn bùng nổ, phẫn nộ nói: "Em còn muốn hôn lưỡi?!"

Dương Quýnh rụt cổ lại, vội xua tay: "Không đúng không đúng, em nói thế là sợ anh não bổ thành hôn lưỡi... Không tin thì về sau anh xem phim, chỉ giả vờ hôn một chút, em kỳ thực đều ngủ quên mất."

Phó Duy Diễn nhìn cậu chằm chằm đầy hoài nghi, vẻ mặt tương đối tức giận.

Dương Quýnh lại đúng sự thật nói: "Hơn nữa em cũng không ngờ sớm như vậy đã quay rồi, lỡ như kể từ bây giờ anh đã bắt đầu ghen, về sau còn có hơn hai tháng nữa, ảnh hưởng đến tình cảm của hai ta thì làm sao đây."

"Hiện tại lại không ảnh hưởng sao?" Phó Duy Diễn dừng một chút, cả giận nói: "Em hiện tại mất đi sự tín nhiệm của anh! Có hiểu không?"

Dương Quýnh gật đầu như đảo tỏi: "Hiểu hiểu hiểu!" Lại mềm oặt nói: "Em sai rồi."

"..." Phó Duy Diễn chưa chuẩn bị xong phát hỏa kiểu gì, thấy cậu lập tức thừa nhận sai lầm, trong lúc nhất thời không thốt ra được lời nào.

Dương Quýnh lom lom nhìn hắn đợi đợt bom đạn kế tiếp, đợi mãi không đợi được, cùng Phó Duy Diễn mắt to trừng mắt nhỏ một lát, xì xì mấy tiếng phì cười.

Phó Duy Diễn bực bội nói: "Cười cái gì mà cười?!" Nói xong thấy Dương Quýnh nghẹn cười đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ chót, hai bên quai hàm phình lên, lúm đồng tiền sắp từ hai biến thành bốn cái, chính mình cũng không nhịn được mà nghiêng mặt đi.

Gió thu ấm áp, một mảng tường màu xanh ở sau nhà vệ sinh tróc ra, bóng cây lắc lư, Dương Quýnh trong lòng ngứa ngáy không thôi, hận không thể nhào tới cắn hai ngụm mới thoải mái, lại muốn lập tức lôi kéo người trốn đi ngọt ngào phát ngấy nửa ngày.

Thế nhưng không được, buổi sáng còn có cảnh quay của cậu, vì cố gắng hạn chế điều chỉnh ánh đèn cùng phông nền ở trường quay, cậu vẫn được xếp ở sau cùng.

Dương Quýnh khe khẽ thở dài, liếc nhìn trường quay ở xa xa, lại quay đầu lại hỏi Phó Duy Diễn: "Anh không phải nói là buổi chiều đến ư? Làm sao mà sớm như vậy đã đến rồi?"

Phó Duy Diễn hầm hừ không nói lời nào.

Dương Quýnh nói: "Anh sẽ không phải là tối hôm qua ngồi máy bay đấy chứ? Chả trách em gửi tin nhắn cho anh anh đều không trả lời em, có thể ngủ ngon sao? Buồn ngủ không, ăn sáng chưa?"

Phó Duy Diễn nhất thời uất nghẹn, nói: "Không ngủ, buồn ngủ chết rồi, không ăn."

Dương Quýnh cũng nhìn ra sắc mặt hắn mỏi mệt, đau lòng vô cùng. Phó Duy Diễn lại nói: "Cái chỗ chết tiệt này của bọn em sao lại hẻo lánh thế, chả có chỗ nào để ăn sáng, đêm qua anh cũng không ăn, hiện tại đã đói thành ảnh chụp."

Dương Quýnh vội hỏi: "Hành lý của anh để ở chỗ nào rồi, ở nhà khách hẳn là có đồ ăn, anh ăn tạm lót bụng trước một chút. Buổi chiều em xin nghỉ sớm, sau đó đi mua đồ nấu ăn cho anh."

Phó Duy Diễn hỏi cậu: "Em nấu kiểu gì, nấu ở đâu?"

Dương Quýnh nói: "Em mượn phòng bếp của nhà khách một chút, quy cách của bọn họ vốn dĩ không cao, người tới cũng ít, nhắm chừng ông chủ có thể dễ nói chuyện."

Phó Duy Diễn suy nghĩ một chút, chỗ kia mình ở tuy rằng gọi là "khách sạn", mà trên thực tế cũng chỉ là một nhà khách nhỏ bình thường.

*ở đây dùng hai từ 酒店(tửu điếm) và 宾馆 (tân quán). Theo bạn tôi giải thích từ tửu điếm chỉ các khách sạn dạng xa hoa có nhà hàng buffet spa gym, còn tân quán/nhà khách thì chỉ để ngủ lại thôi.

Hắn hồ nghi nói: "Được không đó?"

Dương Quýnh mỉm cười sờ mặt hắn: "Cùng lắm thì bo riêng cho người ta ít tiền, bo nhiều một chút." Còn nói: "Tiền nhà mình đều tiêu cho anh, chưa làm gì khác cũng phải cho anh ăn no cái đã."

Cậu trong chốc lát còn phải chuẩn bị cho một cảnh quay, không dám ở một góc này nán lại quá lâu, bèn lôi kéo Phó Duy Diễn vội vàng nói hai câu lại phải tách ra. Trước khi đi Dương Quýnh sực nhớ tới, nghi hoặc nói: "Đạo diễn không cho người nhà vào trường quay phim, anh vào được kiểu gì?"

Phó Duy Diễn rất đắc ý: "Được mời vào tới."

Dương Quýnh cũng đoán hắn phải chăng là bị phó đạo diễn xem là diễn viên quần chúng, ngày hôm nay có mười mấy diễn viên xuất hiện chớp nhoáng, đều là tạm thời tìm được ở quanh đây, cậu gật đầu, sợ Phó Duy Diễn nghĩ công việc của diễn viên làm nền quá đơn giản, bèn dặn dò: "Bằng không lát nữa anh nói người ta một tiếng, cứ nói có việc muốn đi về trước. Diễn viên quần chúng ở trường quay không có đãi ngộ gì hết, trợ lý đạo diễn trong đoàn của em tính khí còn kém, đặc biệt thích gào thét với người khác."

Bản thân Phó Duy Diễn là một vị "chủ tử", làm sao có thể chấp nhận bị ức hiếp, lại nói ngoại trừ phó đạo diễn, càng nhiều lúc những người phụ trách quần áo hóa trang đạo cụ cũng rất thiếu kiên nhẫn đối với diễn viên quần chúng.

Chính Dương Quýnh bị người mắng đến gọi đi đã thành thói quen, lại đặc biệt không chịu nổi Phó Duy Diễn bị người trách móc, cậu sau khi trở về trường quay lại không yên lòng, tìm tới trợ lý nhiếp ảnh lúc trước cầm giúp mình điện thoại di động, lấy điện thoại về gửi tin nhắn cho Phó Duy Diễn.

Phó Duy Diễn lại vốn chẳng có cơ hội hoá trang, phó đạo diễn bận bịu xong một vòng tìm tới tốp người bọn họ, chuẩn bị giảng cho bọn họ vị trí đứng lát nữa và những hạng mục cần lưu ý, ngẩng đầu vừa thấy một anh chàng đẹp trai cao hơn những người khác một cái đầu ở đằng sau liền sửng sốt, hỏi trợ lý: "Đây là chuyện gì thế này?"

Phó Duy Diễn không chỉ cao lớn, mặt cũng cực kỳ tuấn tú, lúc này lơ đãng nhìn một nơi khác, xương gò má và xương lông mày rõ ràng, sống mũi thẳng tắp, đường nét ngũ quan hoàn mỹ lại lãng mạn.

Người như thế làm gì cũng được, chính là không thể làm diễn viên quần chúng, dung mạo quá bắt mắt, dễ tranh đoạt vị trí nổi bật, cũng không phối hợp.

Trợ lý cũng không biết chuyện gì xảy ra, phó đạo diễn đếm đếm đầu người, thấy nhiều hơn một vị, dứt khoát gọi: "Cậu gì kia, " chờ Phó Duy Diễn quay đầu nhìn gã, gã mới tươi cười, dùng giọng điệu ôn hòa nói: "Cậu cũng đừng quay, ở một bên đợi một chốc, lưu cái phương thức liên hệ."

Có người hâm mộ liếc nhìn Phó Duy Diễn, biết rõ ý này chính là được phó đạo diễn coi trọng, có thể sẽ được cho cơ hội tốt.

Nào ngờ người kia lại rất không biết điều, há mồm liền cự tuyệt: "Phương thức liên hệ riêng tư không trao đổi ra ngoài, có việc thì gọi vào số điện thoại của phòng trực ban." Phó Duy Diễn ngày thường bị người hỏi số điện thoại nhiều, mồm nhanh hơn não, gần như là phản xạ có điều kiện mà trả lời, chờ đến lúc phản ứng lại được muốn sửa miệng, mặt phó đạo diễn đã đen thui.

Dương Quýnh từ xa nhìn qua bên kia, chỉ trong phút chốc quả nhiên thấy Phó Duy Diễn xoay người đi ra ngoài. Cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lát sau phó đạo diễn đi lại đây, thư ký trường quay hỏi: "Anh đẹp trai mới nãy là ai vậy?"

Dương Quýnh thầm nghĩ, đó là chủ tử nhà tôi, lại dựng lỗ tai lên nghe phó đạo diễn đánh giá.

Ai dè phó đạo lại hầm hừ nói: "Đừng để ý, một tên bệnh thần kinh, tôi còn muốn giữ lại số điện thoại của hắn điện về sau đề bạt đề bạt đây, kết quả người vênh váo ghê gớm, nói có chuyện tìm văn phòng của hắn."

Dương Quýnh: "..."

Dương Quýnh nhịn cười, gửi tin nhắn WeChat cho Phó Duy Diễn: "Điện thoại văn phòng anh là bao nhiêu á?"

Phó Duy Diễn vừa mới bị người "mời" đi ra ngoài thật mất mặt, thấy Dương Quýnh trêu chọc hắn, gửi qua một biểu cảm móc gỉ mũi, nói: "Em chờ đó, khoản nợ tội báo cáo láo tình hình quân sự còn chưa tính với em đâu."

Dương Quýnh: "... Ban nãy chẳng phải không sao rồi à?"

"Bây giờ lại có sao, " Phó Duy Diễn nói: "Bây giờ anh rất tức giận!"

"Em không tin. Trông anh chẳng có vẻ gì là tức giận, anh nhất định là nhớ em mà ngại nói ra thôi ha ha ha!"

"..." Phó Duy Diễn phát ra một chuỗi dấu ba chấm, Dương Quýnh cho là hắn bỏ qua, ai ngờ sau một lát, điện thoại di động thu đến một bức ảnh selfie.

Phó Duy Diễn híp mắt lại, hai lỗ mũi nhắm thẳng vào ống kính.

Phó Duy Diễn: "Em soi cho kỹ lại."

Dương Quýnh soi bức ảnh soi đến phải cười chết mất, phấn trên mặt rơi rớt hết cả. Cũng may cảnh quay của cậu không gấp, một lát nữa bình tĩnh lại rồi đi dặm cũng được. Dương Quýnh tìm một góc ngồi chờ, tiện thể lướt điện thoại di động xem xung quanh đây có chỗ nào ăn ngon chơi vui không.

Ai ngờ buổi sáng tổng cộng quay bốn cảnh, mấy người diễn viên phụ quay vài lần đã qua được, cố tình Tịch Đồng lại kẹt.

Phân cảnh này là Bách Chu sau khi cãi nhau ở bên ngoài lang thang, bởi vì tâm tình không tốt lại cãi nhau một trận với mèo hoang ở ven đường-- khu cách ly ngoại trừ loài người không cho phép bất kỳ động vật nào khác tồn tại, một khi phát hiện lập tức bắt giết. Lần này mèo hoang không biết từ đâu chạy tới, Bách Chu đụng phải rồi lại không báo cáo, phát hỏa với con mèo một trận, phát xong sau lại ôm về nhà.

Tịch Đồng thử mấy lần, đều kẹt ở khúc mắng nhau với mèo hoang. Đương nhiên mèo hoang ở hiện trường là giả, tổ đạo cụ thả một cục đá bọc vải.

Tịch Đồng trước đó là không nhớ kỹ lời thoại, đọc đến sứt mẻ lắp bắp, lúc sau lời thoại tốt xấu gì cũng nhớ kỹ, mà ánh mắt lại không đúng.

Kỷ Hiểu lần thứ hai hô cắt, gọi Tịch Đồng đến.

"Tự cậu nhìn xem." Kỷ Hiểu cho y xem đoạn phim chiếu lại, ở bên cạnh chỉ bảo: "Chỗ này, cậu diễn quá mức dùng sức."

Tịch Đồng cau mày nói: "Tôi chỗ này không phải là rất tức giận sao?"

Kỷ Hiểu nói: "Tức giận không phải chỉ siết nắm đấm gào rống là được, cậu không thể vì sinh khí mà tức giận, vì thống khổ mà thống khổ, bịa đặt như vậy cho ra cảm xúc quá máy móc, cũng không thể làm động lòng người. Mà nơi này, " gã chỉ vào màn hình camera theo dõi: "Nơi này chính là cho cậu một cảnh quay đặc tả, mọi người chỉ có thể nhìn thấy được mặt cậu, cho nên tâm tình của cậu được truyền đạt thông qua những biểu cảm cực kỳ nhỏ trên gương mặt, con mắt của cậu xoay chuyển kiểu gì, lông mày động đậy thế nào, lông mi run rẩy ra sao... Nơi này là một "thế giới nội tâm thu nhỏ*", cậu nhất định phải thông qua khuôn mặt này của cậu để phản ánh một khuôn "mặt" khác" được ẩn giấu phía sau."

*nguyên văn: 微相世界 (vi tương thế giới), sau hồi mò mẫm google baidu thì tôi xin phép dịch thoát nghĩa như thế. Đại khái trong tiếng Anh có một thuật ngữ tương tự là micro-expression, những cử động rất nhỏ trên khuôn mặt lộ ra được một tầng cảm xúc khác.

Tịch Đồng: "..." Y chớp mắt một cái, vẻ mặt đau khổ nói: "Làm sao còn có chơi trò hai mặt? Tôi nghe không hiểu."

"... Nghiêm túc một chút, cái gì mà hai mặt." Kỷ Hiểu bất đắc dĩ nói: "Cậu trước giờ học quá nhiều thói quen xấu, bữa đó tôi xem video mà fan giúp cậu tổng hợp lại các đoạn cut, năm, sáu bộ phim, vừa đến cảnh thương tâm chính là nhăn mũi chớp mắt rơi lệ, đôi môi run cầm cập, giống nhau như đúc. Mà ánh mắt lại rất trống rỗng, nhìn như là khóc vì cay."

Tịch Đồng thầm nghĩ vốn là khóc vì cay. Ngặt nỗi bây giờ mà nói cái này vô dụng, Kỷ Hiểu yêu cầu cao, y lại nghe mơ mơ hồ hồ, đành phải hỏi: "... Vậy còn có thể thương tâm kiểu gì?"

"Không phải là có thể thương tâm kiểu gì, phương thức biểu đạt tình cảm của mỗi người vốn là không giống như vậy, Giả Bảo Ngọc tức giận với Võ Tòng tức giận có thể giống nhau sao? Lâm Đại Ngọc nổi nóng và Võ Tắc Thiên nổi nóng có thể cùng một cách biểu hiện sao? Cậu nhất thiết phải tìm đến định vị chuẩn xác cho nhân vật này của cậu, nắm chắc những "nốt nhạc chủ đạo". Cảm xúc chân thực là cơ bản nhất..."

*Giả Bảo Ngọc, Lâm Đại Ngọc (Hồng lâu mộng), Võ Tòng (Thủy hử),

Kỷ Hiểu ở kia nói liên miên rất nhiều thứ, lại mang cả ví dụ mẹ Tống trong <Hồi ức Thành Nam> ra giảng.

Dương Quýnh mới đầu còn rất nóng ruột, thầm nghĩ kéo lâu như vậy đến khi nào mới có thể tới phiên mình, sau đó lại hiểu -- chẳng trách bộ phim này Kỷ Hiểu bắt đầu dùng toàn bộ là diễn viên mới, lại nghiêm khắc yêu cầu tinh công tế tác*, bây giờ nhìn lại rất có thể là vì Tịch Đồng "đo ni đóng giày".

*精工细作(tinh công tế tác): chế tác tinh xảo, tay nghề cao, tỉ mỉ

Tịch Đồng hiện tại có danh tiếng, có tài nguyên, khuôn mặt cũng vừa đủ ưa nhìn, thế nhưng ở trong dàn nghệ sĩ trẻ y chẳng hề tính là tốt nhất, phía trên có mấy nhân vật càng nổi tiếng, "sân sau" càng vững chãi đè lên, phía dưới còn có đám diễn viên tuyến 2 như Kiều Kiều đuổi theo. Bọn họ có địa vị tương tự, thiết lập tính cách na ná, vốn dĩ tài nguyên lại có giao thoa nhiều. Cộng đồng fan lại phức tạp, chưa biết chừng theo một bộ phim xem một chương trình nào đó liền trèo tường sang nhà khác*.

*chỗ này ý nói chuyển sang làm fan nhà khác.

Danh tiếng, thứ này quá giống như bọt biển, chờ đến khi người đã già, gò má tròn đầy không còn, nếp nhăn và bọng mắt lộ ra rồi, khả năng là không bò tường cũng sẽ thoát fan. Tịch Đồng hiện giờ phỏng chừng là muốn bồi dưỡng thực lực của chính mình cho vững vàng, thế nhưng những đạo diễn lớn, nhà sản xuất lớn không thể dắt tay từ từ mài dũa y như thế, những người khác mời y, cũng là nhắm vào việc kiếm được doanh thu từ lưu lượng (độ phủ sóng, độ phổ biến), mượn cái tên và khuôn mặt của y để dùng dùng, dùng bớt đi một ngày là tiết kiệm được tiền một ngày.

Dương Quýnh trước đây đã từng gặp phải loại đoàn phim này, mời những minh tinh đang hot tới đóng, để cho tiết kiệm kinh phí thì tính tiền theo ngày, quay toàn bộ những cảnh chính diện, ngoài thời gian này ra thì diễn viên có rảnh cũng không cần, cảnh quay từ xa và phía sau lưng tất cả đều dùng thế thân. Đoàn phim tiết kiệm tiền, minh tinh tiết kiệm thời gian, cuối cùng quay ra đến một bộ phim rác, dù sao cũng có fan chống đỡ, lại không ảnh hưởng đến doanh thu, cho nên tình trạng như vậy càng ngày càng nhiều, đoàn phim cũng ngày càng không ra dáng đoàn phim nữa.

Cũng chỉ có một người bạn như Kỷ Hiểu, sẽ vì Tịch Đồng chọn kịch bản, tuyển vai phụ, sẽ ở trường quay không ngại phiền phức ngay cả tri thức lý luận đều giảng một lần. Đương nhiên cũng có thể là Tịch Đồng tự mình có kế hoạch, bằng không sẽ không tham gia đầu tư.

Dương Quýnh lúc trước còn không rõ vì sao Kỷ Hiểu lại tìm đến mình, bây giờ nghĩ lại cũng sáng tỏ rồi. Cậu vốn dĩ có kỹ năng diễn xuất so với Tịch Đồng không cách biệt bao nhiêu, thế nhưng có chút kinh nghiệm và linh khí*, một khi dạy dỗ cũng làm được đâu ra đấy. Mấu chốt nhất chính là cậu tốt xấu đều vừa vặn, tổng thể đủ tư cách, tình cờ kinh diễm, vừa sẽ không so với Tịch Đồng quá não tàn, cũng sẽ không bởi vì kỹ năng diễn xuất quá kém mà cản trở, vừa khéo làm nền tôn lên Tịch Đồng.

*linh khí (灵气): ở đây chỉ năng lực phân tích vấn đề, lanh lợi, học nhanh hiểu nhanh, có tiềm năng.

Ngoài ra trạng thái không người đại diện của cậu cũng là thích hợp nhất -- bởi vì như vậy cậu thì càng dễ ràng buộc, mà không có người đại diện còn mang ý nghĩa sẽ không có người lăng xê cho cậu, vì cậu xây bệ phóng. Bằng không giả như thay cho cậu chính là Kiều Kiều, vậy lúc này khẳng định là đã sớm tin tức bay đầy trời, đủ thể loại lăng xê thay phiên nhau.

Diễn viên chính trong phim bất hòa, fan hai bên cấu xé đăng weibo viết khẩu hiệu chữ to* tuy rằng cũng sẽ tạo nên độ hot, thế nhưng hiển nhiên Kỷ Hiểu và Tịch Đồng cũng không tính toán làm như vậy, bây giờ còn vẫn luôn ém nhẹm chưa tuyên truyền, Dương Quýnh không rõ vì sao, thế nhưng có thể nhìn ra bọn họ là thật sự muốn làm một bộ phim có lương tâm.

*nguyên văn: 大字报(đại tự báo), nghĩa gốc là các poster khẩu hiệu, thông điệp được viết bằng chữ to dán lên tường, phục vụ mục đích chính trị, biểu tình,...

Trong lòng cậu nhất thời vui mừng, nghĩ thầm phim này là vì Tịch Đồng "đo ni đóng giày", cơ mà nếu như da mặt dày hơn chút nữa, làm sao lại không phải là vì "số đo" của mình mà xác định. Cậu cũng không cầu mong về sau nổi tiếng vang dội, chỉ cần bộ phim này có thể quay được suôn sẻ, có thể bán được cho đài truyền hình, sau này cậu có thể dựa vào nó mà tiếp được nhiều công việc tốt, công tác ổn định là đủ rồi.

Dương Quýnh trong lòng nghĩ đến thông suốt, lại tức khắc có động lực mới.

Kỷ Hiểu ở đằng kia bẻ vụn cách thức thể nghiệm nhân vật thành từng mảnh nhỏ giảng cho Tịch Đồng, cậu cũng ở bên cạnh dỏng lỗ tai lên lén lút nghe, sau đó lại âm thầm lĩnh hội một phen.

Tịch Đồng cũng không quá dốt nát, thử mấy lần thử tìm cảm giác, quay thêm hai lần nữa đã qua được.

Thế nhưng thời gian đã bị chậm trễ quá nhiều, y qua được một màn này đã cận kề một giờ chiều. Đoàn phim còn chờ nghỉ để ăn trưa, cảnh quay của Dương Quýnh hơi khó, Kỷ Hiểu đắn đo một chút, suy tính bố trí cảnh quay kia của cậu đến buổi chiều.

Trong lòng Dương Quýnh cuống lên, sợ Phó Duy Diễn chờ quá lâu, chính mình chủ động nói: "Đạo diễn, có thể nào trước hết để cho tôi thử xem..."

Kỷ Hiểu đại khái giảng cách diễn xuất cho Tịch Đồng đến mệt mỏi, do dự một chút, gật đầu.

Nhân viên hoá trang vốn cho là sắp kết thúc công việc, vừa thấy phải trang điểm lại cho Dương Quýnh, nhịn không được oán giận nói: "Cậu Dương, nếu cậu không qua được cũng tạm tha chúng tôi đi, sáng nay còn chưa ăn gì đây, liều mạng cũng không thể liều kiểu này được."

Dương Quýnh vội nở một nụ cười làm với người ta, nhân viên hoá trang lại thở dài: "Cậu đừng có cười, bằng không rơi phấn còn phải dặm."

Cũng may quần áo vẫn là bộ đồ lúc sáng sớm, cảnh tượng biến động cũng không nhiều. Dương Quýnh âm thầm hít một hơi, trong đầu chốc lát là Phó Duy Diễn, chốc lát là lời nói của Kỷ Hiểu vừa rồi, chốc lát là Bách Dương trong kịch bản mà cậu đã đọc vô số lần.

Tấm bảng gỗ phân cảnh cạch một tiếng đập xuống, máy quay tiến lên. Dương Quýnh đẩy cửa, vừa mới tiến vào lại nhìn thấy một chiếc đuôi lông xù lộ ra ở dưới bàn. Cậu đầu tiên là sững sờ, sau đó đồng tử nhanh chóng co rút lại, miễn cưỡng nín lại một hơi, cả người dán ở trên ván cửa. Tư thế của cậu là phòng ngự, nắm đấm cuộn lên, mũi chân lại hướng ra ngoài cửa, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chặp cái "đuôi" kia...

Giật mình, sợ hãi, suy tư, hoài nghi, do dự... mãi đến tận cuối cùng là sự phẫn nộ sau khi mơ hồ đoán ra ngọn nguồn...

Mấy giây cuối cùng toàn bộ đều là đặc tả, Kỷ Hiểu có chút bất ngờ, bởi vì đối với Dương Quýnh và Tịch Đồng mà nói, khó nhất chính là thoát ly "cảm giác đóng phim", biểu hiện được sự khống chế và hàm súc, tuy nhiên ở trong cảnh vừa rồi, biểu hiện của Dương Quýnh thế mà rất có trình tự.

Cảnh này quay một lần là qua, tiến độ bị buổi sáng kéo lại, không nghĩ tới được Dương Quýnh bù trở về.

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, Kỷ Hiểu thấy Dương Quýnh quần áo còn chưa đổi đã chạy đi tìm nhân viên công tác ký tên xin nghỉ, có chút dở khóc dở cười, lại gọi người trở về nói: "Buổi tối cậu tới chỗ tôi một chuyến."

Dương Quýnh "a" một tiếng.

Kỷ Hiểu cười nói: "Kế hoạch nguyên bản phải điều chỉnh một chút, đẩy phần diễn của cậu và Tịch Đồng lên trước, cậu bây giờ tiến vào trạng thái nhanh hơn cậu ta, cũng dẫn dắt cậu ta một chút."

Dương Quýnh liên tục nói không dám không dám, còn muốn học tập giống như cậu Tịch, trong lòng lại biết mình sắp có bạn để tập diễn, đồng thời cũng mang ý nghĩa Kỷ Hiểu đã công nhận biểu hiện của mình rồi.

Cậu xác định thời gian với Kỷ Hiểu, lại đưa mắt nhìn di động, một giờ bốn mươi.

Phó Duy Diễn vẫn luôn không gọi điện thoại tới, Dương Quýnh vội thay quần áo, hỏi hắn đang ở đâu.

Phó Duy Diễn lại nói: "Ở bên ngoài đây, chỗ bảng hiệu cấm thông hành của tụi em này."

Dương Quýnh thoáng sửng sốt, vừa chạy ra bên ngoài vừa hỏi: "Sao anh không đi về trước ngủ một giấc, không phải em bảo anh đi về trước chờ sao?" Chạy ra vài bước quả nhiên nhìn thấy bóng người.

Dương Quýnh thu điện thoại, bứt tốc một trăm mét chạy qua tới.

Phó Duy Diễn chờ cậu đi tới mới nói: "Đã về, rồi lại tới nữa."

Dương Quýnh à một tiếng.

Phó Duy Diễn thở dài: "Có đôi tình lữ ở sát vách, ban ngày ban mặt đã lửa đạn liên miên, chịu không nổi."

Dương Quýnh không nghĩ tới là thế này, có điều vùng này hoang vu hẻo lánh, tuy rằng xây vài địa điểm quay phim, cũng có đoàn phim tới đây, thế nhưng dù sao quy mô cũng quá nhỏ, không có cách nào so với thành phố điện ảnh*, cũng không hình thành nên được chuỗi công nghiệp, bởi vậy khách sạn quán ăn đều qua loa chắp vá.

*những phim trường lớn như Hoành Điễm được gọi là thành phố điện ảnh.

Phó Duy Diễn ở khách sạn kia bên ngoài trang trí tráng lệ, bên trong thiết bị lại rất cổ xưa, thảm trải sàn cũng bốc mùi mốc, drap trải giường vỏ chăn cũng không tài nào khiến người ta yên tâm. Vị trí đối diện hơi lệch một chút so với chỗ Dương Quýnh ở, giá cả lại cao hơn gần một nửa.

Dương Quýnh biết con người hắn có chút bới lông tìm vết*, nhất thời đau lòng không thôi, bảo với hắn: "Anh về sau vẫn là đừng đến tham ban nữa, quá chịu tội, ở trên đường dằn vặt qua lại, còn không bằng ở nhà nghỉ ngơi cho tốt." Lại nghĩ tới hắn làm việc một tháng không nghỉ, thở dài: "Anh chăm sóc tốt thân thể so với cái gì cũng quan trọng hơn cả, sau này cũng đừng lộn xộn như thế. Nhỡ đâu mệt mỏi tới đổ bệnh thì làm sao đây."

*nguyên văn: quy mao (龟毛), lông rùa, xuất phát từ câu "Hựu như thố giác, quy mao, diệc đản hữu danh nhi vô thực ", sừng thỏ, lông rùa đều là vật có tên không có thật, chỉ người chi li, hay xét nét, bới móc những chi tiết nhỏ mà người thường không để ý.

Phó Duy Diễn cười: "Em đau lòng à?"

Dương Quýnh nói: "Đương nhiên đau lòng."

"Nhưng mà em lại không ở bên cạnh anh, anh cả ngày một người ăn, một người ngủ, ngoại trừ công tác cũng chẳng có gì khác để làm." Phó Duy Diễn suy nghĩ một chút, thở dài nói: "Một tháng này số lần anh nói chuyện rất ít, trong nhà lại không có người, nếu nghỉ làm thì cả ngày cũng chẳng nói được lời nào."

"Anh có thể tìm đám Tôn Mục với lão Lý mà, " Dương Quýnh nói: "Anh còn có bạn bè và đồng nghiệp, đừng có ở một mình hoài."

Phó Duy Diễn cũng rất bướng bỉnh, lắc đầu nói: "Không muốn tìm bọn họ, lão Lý đi làm là thấy, Tôn Mục cũng bận việc riêng."

Dương Quýnh: "..."

"... Hơn nữa, " Phó Duy Diễn dừng một chút: "Đi ra ngoài chơi với về nhà không giống nhau, cái gì tốt cũng không tốt bằng nhà."

Hai người chậm rãi đi bộ dọc theo con đường, quán ăn ở hai bên đường đều đóng cửa, Dương Quýnh cũng không phải rất quen thuộc với nơi này, sau khi đi qua hai dãy phố không tìm được chỗ ăn, dứt khoát trước tiên mua chút bánh mì và mì gói từ tiệm tạp hóa rồi cùng Phó Duy Diễn trở về, Chuẩn bị buổi chiều hỏi thử cư dân gần đó xem họ mua thức ăn ở đâu.

Phó Duy Diễn ngay cả lá cải còn chưa thấy đâu, xách theo một túi nước khoáng và bánh mì đã bắt đầu thật hào hứng mà gọi món: "Anh muốn ăn gà hạt dẻ kho nồi đất, hạt dẻ hầm bằng nồi đất, măng xào đậu chiên, cánh gà chiên sốt Coca, cá phi lê sốt giấm với cà tím xào tỏi, sủi cảo vỏ mỏng nhân dày..."

"... Anh đây là đói đến sốt ruột à, " Dương Quýnh chấn kinh rồi, cười hắn: "Ngay cả vè cũng thuận miệng đọc ra tới."

"Chuẩn rồi, " Phó Duy Diễn bĩu môi: "Mỗi ngày lẩm nhẩm đây, đều viết trên tường cho em. Hiện tại viết hơn một trăm cái, chờ em về trả nợ."

Dương Quýnh cười ha ha.

Hai người trở về khách sạn Phó Duy Diễn ở, Phó Duy Diễn muốn đi tắm, Dương Quýnh không cho, sợ hắn không ăn cơm lại bất tỉnh.

Cậu để cho Phó Duy Diễn ngồi chơi ở trên giường, chính mình đổ nước khoáng vào bình đun sôi lên, lại xé sẵn mì gói ra, đi xuống hỏi lễ tân có thể cho mượn nhà bếp dùng một lát được hay không. Lễ tân ở khách sạn này nói không thể, Dương Quýnh chưa từ bỏ ý định, lại băng qua đường cái đến nhà khách đối diện chính mình ở kia, cũng may ở đây cho phép mượn, chỉ là yêu cầu trả riêng một khoản chi phí.

Dương Quýnh móc hết ba trăm đồng tiền trên người ra, dứt khoát cũng không tự mình đi mua đồ ăn, dặn dò người hỗ trợ mua đồ ăn mua thịt mua trứng gà, không sợ đặt, nhất định phải tươi, lại dặn đối phương mua giúp một can dầu đậu phộng, chốc nữa mình dùng không hết sẽ để lại, nếu như không đủ tiền thì buổi tối lại bù thêm.

Ông chủ nhà khách vui vẻ đáp ứng, Dương Quýnh đăm chiêu suy nghĩ, lại hỏi ông chủ có phòng suite tốt một chút hay không.

Ông chủ nói: "Phòng tốt nhất chính là phòng đạo diễn Kỷ của các cậu, phòng đó là lớn nhất."

Dương Quýnh vội xua tay, hỏi: "Có phòng nào cùng tầng với tụi tôi không?"

Ông chủ suy nghĩ một chút, sực nhớ ra, nói: "Tầng cao nhất còn có một phòng, mà không phải là phòng suite, mà là phòng giường lớn, tuy vậy diện tích phòng lớn nhất trong số đó." Ông nói xong dẫn theo Dương Quýnh đi lên xem thử, quả nhiên so với phòng của Phó Duy Diễn bên kia tốt hơn không ít. Dương Quýnh vội đặt trước, trở về gọi Phó Duy Diễn lại chuyển sang đây.

Đến lúc cậu chạy về tới, Phó Duy Diễn cũng đã nhoài người lên giường ngủ rồi.

Phó Duy Diễn quần áo không thay, giày cũng không cởi, trên cằm nhú ra một ít râu, nằm sấp ở trên giường khe khẽ ngáy, tư thế quái dị vừa cực khổ.

Ở bên cạnh nước sôi đun xong từ lâu, đã tự động nhảy công tắc.

Dương Quýnh động tác nhẹ nhàng mà ngâm mì, lại đi giúp hắn thu thập hành lý. Dè đâu trong vali hành lý cũng là hỏng bét, sơ mi áo khoác nhét lung tung, giày bọc trong túi ném ở mặt trên, đè ép quần áo đến nhăn nhíu.

Dương Quýnh ngẩn ngơ nhìn, lại nghĩ tới Phó Duy Diễn nói tự mình về nhà, tự mình ăn cơm, từng ngày từng ngày không nói lời nào, đột nhiên cũng có chút khổ sở.

Qua một lát đồ vật thu thập xong, Dương Quýnh đánh thức Phó Duy Diễn, suy nghĩ một chút, ngồi xổm ở bên giường nói: "Thời gian em đóng phim quả thật hơi quá dài, trước đây lúc làm diễn viên quần chúng còn đỡ, ít thì một hai ngày là xong, nhiều hơn cũng chỉ một tháng, có rất ít thời điểm như vậy. Đương nhiên lần này cũng là lần đầu tiên em đóng vai chính..."

"Anh biết, " Phó Duy Diễn hơi mơ màng, vỗ vỗ cậu nói: "Đây là cơ hội tốt của em, em trước tiên cứ yên tâm quay phim, đừng có áp lực."

"Không phải có áp lực, " Dương Quýnh khựng lại một chút, mỉm cười: "Cũng không phải là không có áp lực, nói chính xác hơn là áp lực có, động lực cũng có, em cũng muốn quay cho tốt, thời gian còn lại cũng sẽ chắc chắn không xin nghỉ. Thế nhưng về sau..." Cậu lưỡng lự trong chốc lát, nói: "Về sau nếu không được, em sẽ không nhận vai diễn nữa."

Phó Duy Diễn có chút kinh ngạc, lần này là hoàn toàn tỉnh rồi, dụi mắt quay mặt sang nhìn cậu.

Dương Quýnh mỉm cười: "Bộ phim này xem như trở thành tác phẩm kết thúc sự nghiệp của em, chìm nghỉm không có tiếng tăm gì đã nhiều năm như vậy, cuối cùng có thể một lần làm diễn viên chính, em cũng coi như là chó ngáp phải ruồi. Chờ đến khi quay xong bộ này, em liền về nhà chăm sóc anh cho thật tốt, trồng rau chăm hoa, tụi mình không có con thì có thể nuôi động vật nhỏ, mèo con nè, chó con nè, đều được, phòng ngủ phụ nhà mình dù sao cũng để trống, đến lúc đó làm thành phòng thú cưng."

Phó Duy Diễn chớp mắt mấy cái, không quá tin tưởng, vẫn hỏi cậu: "Thật sự?"

Dương Quýnh thoáng chần chừ một chút, cuối cùng ừm một tiếng: "Thật sự."

===================================================

Editor: Ôi Quýnh nhân thê của tôi ơi:(((((