Edit: salemsmall
Ở quán bar, cô làm nhân viên phục vụ, công việc chủ yếu là lau dọn bàn ghế và đưa rượu. Chị Trần cố ý phân cho cô công việc nhẹ nhàng, để người luôn ở trong trạng thái nơm nớp lo sợ như cô có thể duy trì được thể lực.
Cô thật sự rất cảm kích chị Trần, chị ấy khiến cho Chỉ Hoàn tin tưởng rằng, trên thế giới này vẫn còn có rất nhiều người tốt.
Hôm nay cũng không đông khách lắm, cho nên Chỉ Hoàn khá là nhàn hạ.
Chỉ có điều khiến cho cô cảm thấy giật mình chính là, vị học trưởng năm thứ ba đang làm mưa làm gió trong trường - Bồ Hướng Hoa lại cùng bạn bè đến nơi này uống rượu.
Nhìn anh thật tuấn tú nổi bật, vì vậy luôn khiến cho những cô gái trẻ trong quán bar phải đổ dồn ánh mắt về phía mình.
Mà ngay cả động tác cầm ly rượu cũng thật là mê người... Ngay khi cô đang quan sát Bồ Hướng Hoa, thật khéo anh cũng đưa ánh mắt quét tới quầy bar.
Chỉ một cái nhìn lơ đãng cũng khiến tim Chỉ Hoàn bị lỡ vài nhịp đập. Anh nhìn thấy cô rồi sao? Nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ, mình chỉ là một con vịt xấu xí, sao Bồ Hướng Hoa có thể nhận ra mình được chứ? Nhìn anh ngồi trên ghế salon, dáng vẻ tôn quý cao cao tại thượng, Chỉ Hoàn càng cảm thấy là không có khả năng.
Cô chợt nhớ tới khoảng thời gian gần đây, khi ở trong trường thường xuyên bị Bồ Hướng Lam kiếm cớ gây chuyện, Chỉ Hoàn lại càng cảm thấy anh em nhà này thật kỳ lạ. Bồ Hướng Hoa và Bồ Hướng Lam, một người là băng, một người là hỏa, một người lạnh lùng, một người sôi nổi. Cùng cha cùng mẹ sinh ra nhưng lại khác biệt lớn đến như vậy! Thật là thú vị!
Vào lúc cô đang tự suy tư, thì Bồ Hướng Lam đang ngồi trong góc khuất cùng bạn bè cũng đã nhận ra cô.
Sao cô lại có thể đến nơi như thế này để làm việc? Không phải cô luôn mang hình tượng nữ sinh ngoan ngoãn hay sao?
Nhìn bộ đồng phục mà cô mặc trên người, áo trắng hở lưng trễ ngực kèm theo chiếc váy đen ngắn đến mức chỉ vừa trùm kín mông, bên dưới là đôi chân dài mảnh khảnh cân đối, quả thực khiến cho người ta nhìn mà muốn suy nghĩ bậy bạ.
Anh biết rõ có rất nhiều sinh viên nữ vì muốn kiếm được khoản tiền tiêu vặt lớn mà sẽ tới quán bar phục vụ, nhưng thật không ngờ hình tượng ngoan ngoãn như Lạc Chỉ Hoàn cũng là loại sinh viên nữ này! Anh đã coi thường cô rồi!
"Cậu biết cô ấy à?" Thấy Bồ Hướng Hoa luôn đưa ánh mắt dò xét như có như không về phía cô gái thanh tú tóc dài trong quầy bar, bạn tốt Tôn Vỹ của anh liền tò mò hỏi.
"Là đàn em trong trường chúng ta." Bồ Hướng Hoa thu lại ánh mắt của mình rồi nói.
"Quào... Dáng người không tệ nha, nhưng mà không phải gu của cậu." Tôn Vỹ nhìn Chỉ Hoàn rồi nói. "Nhìn có vẻ rất ngây thơ trong sáng, nếu lên giường thì sẽ phải chịu trách nhiệm đó! Đừng quên xử nữ đều rất là phiền toái." Cô bé này thoạt nhìn rất trầm, không giống đám nữ sinh thích náo loạn hiện giờ, cho nên Tôn Vỹ tự động phân loại cô vào nhóm ngoan ngoãn.
"Ngây thơ trong sáng? Nếu thật sự như vậy thì đã không đến cái nơi rồng rắn hỗn tạp này để làm việc rồi." Bồ Hướng Hoa liếc nhìn bóng lưng của cô một cách khinh miệt.
"Nhỡ đâu người ta có nỗi khổ tâm?"
"Cậu xem phim nhiều quá rồi đấy! Ở đâu ra mà lắm nỗi khổ tâm như vậy?" Anh lập tức xếp Lạc Chỉ Hoàn vào đám con gái yêu tiền, yêu hàng hiệu, hám làm giàu.
Tôn Vỹ nhún nhún vai, ngó lơ, không muốn tiếp tục thảo luận đề tài này nữa.
Lúc này, cách vách truyền đến tiếng nói chuyện khe khẽ của một vài tên đàn ông khiến hai người phải chú ý.
"Trông con bé kia thật kích thích nha... Nhìn cặp mông tròn mẩy của nó mà xem, chỉ cần đi qua đi lại trước mặt tao là tao đã không chịu được rồi. Con bé này là hàng cực phẩm đấy!" Một tên cầm đầu nổi máu háo sắc nói.
"Đại ca, hay là em đi hỏi giá của nó nhé?" Tên đàn em nhiệt tình hỏi.
"Tao chơi gái mà còn phải trả tiền hay sao? Cầm lấy ít thuốc này, chờ lát nữa thả vào rượu mời nó uống. Đêm nay, sau khi tao chơi xong, sẽ cho chúng mày chơi."
"Cám ơn đại ca ạ..."
Nghe xong những lời nói đê tiện của bọn chúng, Tôn Vỹ vì vốn không thích xen vào việc của người khác nên chỉ lắc đầu.
"Xem ra tối nay lại có đóa hoa nhỏ bị vùi dập rồi."
Nhưng mà người vốn lạnh lùng vô tình không thích để ý đến người khác là Bồ Hướng Hoa, trong nội tâm lại có ý định muốn ngăn cản chuyện này xảy ra... Anh cũng không hiểu mình thích lo chuyện bao đồng như vậy từ bao giờ, chỉ là... đột nhiên muốn thư giãn gân cốt một chút.
"Chỉ Hoàn, đây là rượu của bàn số 2." Là bà chủ, nên chị Trần phụ trách công việc ở quầy bar, mặc dù chị đã gần bốn mươi tuổi nhưng vì được chăm sóc cẩn thận nên dáng điệu ngày càng thêm thướt tha quyến rũ.
"Dạ." Chỉ Hoàn nhận lấy đồ uống mà chị Trần đưa tới rồi bước đến bàn số 2.
Bàn số 2 đều là khách quen, là mấy người đàn ông khoảng ba mươi tuổi thường xuyên mặc trang phục màu đen, mùi vị giang hồ nồng đậm cũng đã nói rõ bọn họ chính là mấy tên lưu manh, xã hội đen.
Chỉ Hoàn cẩn thận dè dặt bưng lấy khay bước đi, khi đi qua trước mặt Bồ Hướng Hoa cô còn vụng trộm nhìn anh một cái... Sau đó lại cảm thấy hơi thất vọng vì dường như anh không để ý đến cô.
"Ngại quá, đây là rượu của các anh ạ." Chỉ Hoàn bày từng ly rượu lên bàn, ngay cả một con mắt cũng không dám ngước lên để nhìn thẳng họ.
"Em gái này, năm nay em bao nhiêu tuổi? Sao dâng rượu mà cũng thẹn thùng như vậy? Bọn anh để ý em lâu lắm rồi! Có bạn trai hay chưa?" Một tên ngồi cùng bàn bất chợt cầm tay Chỉ Hoàn, cất giọng đùa giỡn.
Chỉ Hoàn sợ hãi rút tay về, rồi vội nói: "Thật xin lỗi... Tôi còn phải làm việc..."
"Đừng vội mà, dù sao cũng không còn khách... Có muốn trò chuyện với anh đây một lát không?" Tên khách vừa nói một cách hàm ý, vừa sờ bàn tay nhỏ bé của Chỉ Hoàn.
"Xin lỗi, tôi phải về làm việc..." Chỉ Hoàn cố gắng dùng giọng điệu mềm mỏng nhất để giải thích.
"Đi như vậy sao? Đừng nói là anh đây không cho cô em một cơ hội nhé... Uống hết chai rượu này đi, anh sẽ bỏ qua cho cô em." Tên khách cầm một ly rượu lên, áp vào môi Chỉ Hoàn.
"Tôi sẽ không uống rượu..." Chỉ Hoàn vội vàng quay mặt đi từ chối.
"Không uống? Có tin tao sẽ đập nát quán bar này ra hay không?" Tên đàn ông đe dọa.
Cô bất lực nhìn về phía quầy bar... Chị Trần đang trò chuyện vui vẻ với khách nên không phát hiện ra sự khác thường ở phía này. Nhìn cảnh tượng hài hòa đó, Chỉ Hoàn thầm nghĩ không thể hại chị Trần dây vào những phiền toái không cần thiết... Chị Trần tốt với cô như vậy, nếu như uống ly rượu này là có thể dẹp loạn tất cả những vấn đề không cần thiết, vậy thì cô sẽ uống!
Vì thế, Chỉ Hoàn đành ngoan ngoãn uống hết ly rượu đã sớm được pha lẫn với thuốc kia...
Mùi rượu sộc lên khiến Chỉ Hoàn chỉ muốn nhổ ra, nhưng cô lại cố gắng nuốt xuống.
"Cảm ơn rượu của các anh... Tôi có việc bận phải đi trước..." Không biết là bởi vì bị đe dọa hay bởi vì tửu lượng kém mà ý chí của cô đã bắt đầu tan rã.
"Đừng vội chứ... Ngồi lại chút đi đã." Tên đàn ông vẫn lôi kéo không cho cô rời đi.
Vì vậy Chỉ Hoàn liền bị bọn chúng kéo xuống ngồi ở trên đùi...
Vừa tiếp xúc với đùi của tên đàn ông đã khiến cho Chỉ Hoàn vội nhảy dựng lên, bước chân bị hụt thiếu chút nữa thì đã ngã ra.
Ngay khi cô cho rằng mình sẽ bị ngã thì lại được một đôi tay mạnh mẽ đón lấy.
"Xin lỗi, xin lỗi..." Chỉ Hoàn cố gắng đứng vững rồi vội vàng quay lại xin lỗi người đàn ông phía sau, và bất ngờ phát hiện ra, người này chính là Bồ Hướng Hoa.
Trời ơi! Thật là mất mặt quá, để cho anh thấy tình cảnh chật vật của cô lúc này...
"Cô ấy đã luôn miệng từ chối mà các anh nghe không hiểu hay sao? Nếu như lỗ tai nghe không hiểu... vậy thì cắt bỏ đi cho rồi!"
Bồ Hướng Hoa đỡ lấy Chỉ Hoàn, đồng thời lạnh lùng nói với mấy tên đàn ông to con ở bàn đó.
"Mày là cái rễ hành từ chỗ nào đâm ra vậy? Ông mày trêu đùa gái mà đến lượt mày quản hay sao?" Một tên có vẻ như cầm đầu đám lưu manh chợt vỗ mạnh cái bàn, chỉ vào mặt Bồ Hướng Hoa gào lên.
"Thật xin lỗi, tôi là người chứ không phải hành. Hơn nữa, cô bé này là bạn gái của tôi, dựa vào cái gì mà nói tôi không được quản?" Anh thuận miệng nói.
Toàn thân Chỉ Hoàn như đang bốc cháy, cô chợt nghe thấy anh nói câu kia... Cô là bạn gái anh?
"Muốn chơi chữ với ông mày? Coi như đây là bạn gái mày thì thế nào? Ông mày đã vừa ý thì cho dù là ông trời cũng không ngăn cản được!" Tên này bước lên định ra sức đẩy Bồ Hướng Hoa, nhưng sau đó lại chỉ nghe thấy hắn ta ra sức kêu lên...
"Đại ca? Anh làm sao vậy?" Mấy tên đàn ông khác đều bước tới xem xét cánh tay đại ca nhà mình.
Thì ra, tay hắn đã bị Bồ Hướng Hoa bẻ gãy rồi.
"Vừa khéo, tao cũng vậy... Người con gái tao đã để mắt đến thì không kẻ nào có thể động vào." Bồ Hướng Hoa vừa mở miệng, Chỉ Hoàn đã lập tức trợn tròn mắt lên nhìn anh.
Cái gì gọi là người con gái mà anh để mắt đến? Tình huống lúc này là thế nào đây? Là do cô uống say nên thần trí bị mơ hồ rồi sao...
"Xem ra không cần tớ phải động thủ, cậu đã giải quyết xong rồi." Lúc này Tôn Vỹ cũng bước tới, vô cùng hứng thú nhìn đám lưu manh sa cơ thất thế kia.
"Lên cho tao, đánh cho chúng nó răng rơi đầy đất cho tao." Tên lưu manh bị đau chỉ vào Bồ Hướng Hoa quát.
Mắt thấy đám lưu manh đang muốn vây lấy Bồ Hướng Hoa, Chỉ Hoàn bị dọa đến trợn mắt lên.
"Dừng tay cho tao! Chúng mày thuộc băng nhóm nào? Tao là Tôn Vỹ của Tôn Minh Đường, có việc thì hãy đến đó tìm tao. Đừng ở chỗ này phá hoại việc làm ăn buôn bán của người ta." Tôn Vỹ đứng dậy lạnh lùng nói.
Đúng vậy, Tôn Vỹ luôn không coi ai ra gì kia chính là người thừa kế của một tổ chức xã hội đen, được mưa dầm thấm đất từ nhỏ nên anh có sự sáng suốt và gan dạ hơn người. Vậy mà người chưa bao giờ biết thổ lộ tình cảm như anh lại có duyên phận được cùng Bồ Hướng Hoa - người nối nghiệp tập đoàn lớn nhất Đài Loan kết thành hai người bạn thân không giấu diếm nhau chuyện gì.
"Tôn Minh Đường..." Tên lưu manh bỗng cất giọng run rẩy.
Hiện giờ Tôn Minh Đường là tổ chức xã hội đen lớn mạnh nhất, cực kỳ có địa vị, chọc phải họ, cho dù mi có trốn sang nước ngoài cũng sẽ bị bầm thây thành vạn mảnh...
"Còn chưa chịu cút?!" Tôn Vỹ đe dọa.
Ngay lập tức, mấy tên đàn ông liền vội vàng xô đẩy nhau chạy đi.
"Cậu định làm gì với cô gái này?" Thấy Lạc Chỉ Hoàn nửa nằm trong lòng Bồ Hướng Hoa đã dần mất đi ý thức, Tôn Vỹ cau mày hỏi.
"Tự tớ sẽ lo liệu, cậu giúp tớ báo với chủ quán một tiếng, tớ đưa cô ấy đi trước." Bồ Hướng Hoa thấy Lạc Chỉ Hoàn đỏ bừng mặt, hơi thở dồn dập, thì biết là cô đã ngấm thuốc rồi...
Vì thế, Bồ Hướng Hoa vội vã đưa Chỉ Hoàn ra khỏi quán bar, lái xe đến căn hộ ở tiểu khu cao cấp trong thành phố mà ba anh đã mua cho hai anh em để đi lại cho thuận tiện.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Bồ Hướng Hoa đã nhanh chóng đưa Chỉ Hoàn vào trong nhà, lúc này, Bồ Hướng Lam vốn sinh hoạt rất có quy luật đã ngủ từ lâu, cả căn hộ đều rất vắng vẻ.
Anh ôm lấy cơ thể nóng hầm hập của Chỉ Hoàn rồi vội vàng đặt cô lên chiếc giường lớn trong phòng.
Thấy cô khó chịu, không hiểu sao tim anh lại cảm thấy đau âm ỉ.
Cô gái này chẳng hề có chút xíu quan hệ gì với anh, nếu thật sự có thì nhiều lắm cũng chỉ có thể coi cô là tình địch của em gái mình, vậy mà anh lại như bị mất não mà đưa cô về nhà mình...
Xem ra lần này anh đã tự tìm cho mình một phiền toái lớn rồi...