Hàn Tử Việt nhanh trí nắm bắt điểm mấu chốt, tuy Thẩm Thư chỉ mới nói vài câu nhưng anh cũng đã đoán được trong lòng Thẩm Thư đang nghĩ gì.
Thẩm Thư tiếp tục nói.
"Bảy năm trước khi ly hôn với anh, em còn thấy được tin tức của anh và Giản Hi trên báo, thoạt nhìn hai người trông cực kỳ xứng đôi..."
Mỗi một câu Omega nói ra, trái tim Hàn Tử Việt lại nhói đau một lần.
"Anh và Giản Hi chưa từng ở bên nhau, thậm chí trước kia anh cũng chưa từng nói cho cậu ấy biết tâm ý của mình." Hàn Tử Việt không nhịn được cắt ngang Thẩm Thư, anh sợ Thẩm Thư càng nói thêm, đáy lòng đặc biệt mềm mại kia sẽ rất dễ bật khóc.
Alpha càng ôm lấy Thẩm Thư chặt hơn nữa.
"Mọi chuyện đều đã qua rồi, Tiểu Thư. Giản Hi chỉ là một điều cầu mà không được của anh khi còn thiếu niên, nhưng anh cũng không phải là người thích trầm mình trong quá khứ. Hiện tại người anh thích chính là em, không phải em đã biết rồi sao? Hiện tại hay tương lai của anh, người sẽ cùng anh đi đến cuối cuộc đời là em và cũng chỉ có một mình em mà thôi!"
Những lời Hàn Tử Việt nói khiến trái tim Thẩm Thư chua xót, đồng thời cũng cảm nhận được sự ấm áp khi bản thân được một người quý trọng.
"Em chỉ là sợ hãi..."
"Là lỗi của anh, không cho em đủ cảm giác an toàn." Hàn Tử Việt vốn là ôm Thẩm Thư từ phía sau, khi nói những lời này anh đã xoay người Thẩm Thư lại đối mặt với mình.
"Không phải là lỗi của em, là anh sai." Hàn Tử Việt đột nhiên nhớ tới những lời mà Thẩm Thư nói với anh lúc ở sau lưng khách sạn của Phương Nghiên rốt cuộc là có ý gì. Thì ra năm đó Thẩm Thư đã nhìn thấy tin sức sai lệch kia nên mới nghĩ rằng anh và Giản Hi ở bên nhau.
"Vậy sau khi chúng ta ly hôn, tại sao anh lại nói là do em vô sinh nên mới ly hôn?!" Omega lòng đầy ấm ức, thấy Hàn Tử Việt không tức giận vì mình "vô cớ gây rối", còn nhận tất cả lỗi sai về mình, lá gan Thẩm Thư liền to lên.
"... Oan quá! Anh chưa từng nói như vậy, em nhìn thấy cái này ở đâu?!" Hàn Tử Việt cũng cố hết sức ra vẻ oan ức nhìn lại Thẩm Thư.
"Lúc em ngồi trên phi thuyền rời khỏi Hải Lam Tinh nhìn thấy tin tức kia trên quang võng! Hơn nữa còn là phát sóng trực tiếp! Hai năm kết hôn kia anh chưa từng chạm vào em thì một mình em làm sao có thể sinh con được?!"
"Vậy em có chính tai nghe thấy là anh nói không? Nói em vì cơ thể có bệnh nhẹ không thể sinh con nên chúng ta mới ly hôn." Hàn Tử Việt hỏi lại cậu.
Hàn Tử Việt nói xong, Thẩm Thư chớp chớp đôi mắt hạnh to tròn nhìn anh, cẩn thận hồi tưởng lại phát sóng trực tiếp cậu xem được trên phi thuyền lúc ấy. Sau đó, Omega lập tức đỏ bừng mặt lắc đầu.
Quả thật cậu không chính tai nghe thấy Hàn Tử Việt nói bọn họ ly hôn là vì cậu vô sinh trên phát sóng trực tiếp, cậu chỉ mới nhìn thấy tiêu đề trên màn hình thực tế ảo ba chiều, cứ thế đinh ninh nhớ rõ nó nhiều năm như vậy.
"Cho nên, chân tướng là đây." Ngữ khí Hàn Tử Việt rất oan ức: "Đám phóng viên bên ngoài bắt bóng bắt gió được chút chuyện liền thích phóng đại. Anh là người như thế nào em không rõ sao? Anh là người có thể nói ra những lời như vậy?"
Thẩm Thư chủ động ôm lấy cổ Hàn Tử Việt, vùi đầu vào trong ngực anh để che giấu sự xấu hổ xen lẫn niềm vui của mình.
"Em tin anh, Hàn Tử Việt." Omega thấp giọng nói.
Khúc mắc bám lấy cậu bấy lâu nay, cuối cùng cũng được giải quyết chỉ bằng một cuộc đối thoại trực tiếp đơn giản với Hàn Tử Việt. Quả nhiên, người với người cần phải giao tiếp mặt đối mặt mới tốt.
"Còn nữa..." Giọng điệu Hàn Tử Việt chợt thay đổi.
"Vừa nãy em nói, hai năm chúng ta kết hôn anh chưa từng chạm vào em, cho nên một mình em không thể sinh con, vậy hiện tại có phải Tiểu Thư đang trách anh không?" Alpha cố ý hạ thấp giọng, nhẹ nhàng thì thầm bên tai Thẩm Thư.
Cơ thể Thẩm Thư khẽ run lên.
"Em... Em không có! Hàn Tử Việt, bây giờ anh không được làm bậy, eo em còn đau lắm!" Omega giãy giụa phản bác.
Thẩm Thư đương nhiên hiểu được Hàn Tử Việt muốn làm cái gì, gấp gáp muốn thoát khỏi lồng ngực Hàn Tử Việt.
"Muộn rồi." Môi mỏng Alpha nhếch lên, nụ cười đầy phần mờ ám, về điểm này sức lực Omega căn bản không thể làm gì được.
Hàn Tử Việt lập tức duỗi tay tắt đèn, sau đó không một động tác thừa đè Thẩm Thư xuống dưới thân.
"Nếu Tiểu Thư trách anh vắng vẻ em lâu như vậy, vậy sau này anh sẽ từ từ bù đắp thật tốt cho em."
Giờ phút này, Thẩm Thư thật sự khóc không ra nước mắt, mấy ngày hôm trước hai người vừa trải qua kỳ động dục kia, hiện tại eo cậu còn đau muốn chết. Chính mình vừa nãy sao lại ngu ngốc nhắc đến chuyện đó chứ.
"Hàn Tử Việt, buông em ra..." Thẩm Thư chưa kịp giãy giụa thêm chút nữa thì đã bị Hàn Tử Việt hoàn toàn ngăn chặn.
Đêm đã khuya.
Suỵt!
- -------------
Bánh cá: Chính thức hoàn bộ này!🎉 Những chap phiên ngoại kế tiếp mình vẫn sẽ đăng đều đặn nhé. Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã đón đọc💕