Tái Hôn - Tiêu Thử Ngân Nhĩ Thang

Chương 9




Thẩm An và Thẩm Thư sống ở thị trấn nhỏ Tử Diên cho đến khi cậu nhóc bốn tuổi, sau đó Thẩm Thư đưa Thẩm An chuyển đến một thành phố khác chỉ cách thị trấn nhỏ hai giờ lái xe.

Thẩm An cũng đã đến tuổi đi học mẫu giáo, ở thị trấn Tử Diên không phải không có trường học mà là Thẩm Thư cảm thấy tài nguyên dạy học trong thành phố tốt hơn, cho nên cậu mới quyết định cùng Thẩm An dọn đến thành phố.

Căn hộ mua được cách trường mẫu giáo của Thẩm An không xa lắm, chỉ tốn vài phút đi bộ, từ cửa sổ nhà bọn họ còn có thể nhìn thấy sân chơi của trường mẫu giáo.

Thực ra còn có một lý do nữa khiến Thẩm Thư lựa chọn mua căn hộ này, đằng sau căn hộ này có một trường đại học, là một trường nổi tiếng ở tinh cầu Diên Vĩ, mục tiêu của Thẩm Thư là thi đậu vào đó.

Tuy rằng mấy năm nay Thẩm Thư không đi học, nhưng cậu đã luôn tự học chuyên ngành của mình ở nhà, bởi vì cậu cảm thấy bản thân không quá thông minh nên đã tự mình chuẩn bị trước.

Khi Thẩm An lên năm tuổi, Thẩm Thư đã tham gia kỳ thi tuyển sinh của trường đại học Tử Diên và thuận lợi trúng tuyển, trở thành tân sinh viên.

Thẩm Thư đứng trên con đường rộng lớn mát mẻ của trường đại học, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác thăng trầm. Xa cách khuôn viên trường học tám năm rồi, cậu cảm thấy bản thân ở đây thật lạc lõng.

Lịch học mỗi ngày của Thẩm Thư đều không nhiều lắm, vậy nên cậu có được nhiều thời gian để đón Thẩm An tan học. Một năm này, giáo viên trông coi Thẩm An đoán rằng Thẩm Thư một mình nuôi con trai cho nên ở trường cũng đặc biệt chăm sóc Thẩm An nhiều hơn.

Thẩm An rất thông minh và nhạy bén, nhóc chưa từng hỏi Thẩm Thư tại sao nhóc chỉ có một ba ba, hay tại sao những người khác đều có hai cha mẹ mà nhóc lại không có.

Khi kỳ nghỉ đến, Thẩm Thư sẽ đưa Thẩm An cùng nhau trở lại khách sạn nhỏ của Phương Nghiên ở thị trấn Tử Diên. Khi Thẩm An lên sáu tuổi cũng thuận lợi bước chân vào tiểu học, Thẩm Thư vẫn như cũ đứng đón cậu nhóc về sau khi tan học.

Sau khi Thẩm Thư đón Thẩm An thì sẽ mang theo cậu nhóc đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, mỗi ngày cậu đều vui vẻ tự tay nấu bữa tối cho Thẩm An. Trước đây Thẩm Thư không biết nấu ăn, tài nghệ nấu nướng như bây giờ cũng là do cậu luyện tập suốt mấy năm nay mới có được.

Vẫn là một ngày rất bình thường, Thẩm Thư nắm tay Thẩm An mang theo nguyên liệu nấu ăn ra khỏi siêu thị rồi cùng nhau đi bộ trở về nhà.

Thẩm Thư thực sự cảm thấy rất may mắn khi trường của cậu và trường của Thẩm An rất gần với căn hộ mà họ mua bây giờ, điều này rất tiện cho cậu có đủ thời gian để chăm sóc Thẩm An.

Thẩm Thư nắm tay Thẩm An cùng mang theo nguyên liệu đi bộ trên vỉa hè, không chút để ý phát hiện ở đằng sau có một chiếc xe sang trọng đang chậm rãi chạy theo hai người họ. Đến khi Thẩm Thư và Thẩm An đã đi vào chung cư, chiếc xe kia đậu ở bên ngoài một lúc lâu mới rời đi.

Ngày thứ hai là thứ sáu, Thẩm An sau khi tan học được Thẩm Thư đón về nhà liền bắt đầu thu thập một ít đồ đạc đơn giản, hai cha con họ chuẩn bị bắt xe trở về thị trấn Tử Diên để tổ chức sinh nhật cho Phương Nghiên.

Một tay Thẩm An bị Thẩm Thư nắm, tay bên kia thì cầm điện thoại trò chuyện với Phương Nghiên.

"Ba nuôi, con và ba ba rất nhanh sẽ về đến thôi. Ba nuôi phải đợi An An nha, An An còn chuẩn bị quà sinh nhật cho ba nuôi nữa đó." Thanh âm non nớt lại tràn ngập sức sống khiến cả những người qua đường đều phải mỉm cười.

Phương Nghiên ở đầu dây bên kia điện thoại không biết nói lại cái gì đó mà làm cho Thẩm An cũng bật cười khanh khách.

Thẩm Thư mỉm cười xoa xoa mái tóc ngắn ngủn trên đầu Thẩm An: "Tạm biệt ba nuôi đi, chúng ta phải đi rồi."

Thẩm An ngoan ngoãn chào tạm biệt Phương Nghiên, sau đó cúp điện thoại. Ngay khi Thẩm Thư vừa dẫn cậu nhóc ra khỏi cửa thì một chiếc xe màu đen sang trọng nào đó đột ngột lướt qua chặn đường hai cha con họ lại.

"?" Thẩm Thư và Thẩm An đồng thời nghi hoặc nhìn chiếc xe màu đen kia, cửa sổ sau xe cũng từ từ trượt xuống.

Khuôn mặt tuấn lãng của người đàn ông ngồi ở ghế sau từ từ lộ ra làm Thẩm Thư kinh ngạc đến nỗi vô thức kéo Thẩm An lùi về phía sau một bước.

Sau đó Thẩm An nghe thấy ba ba mình nói: "Hàn Tử Việt..."