Cảm nhận được sự giãy giụa của Thẩm Thư, Hàn Tử Việt lập tức lên tiếng trấn an.
"Anh chỉ là muốn thay đổi mối quan hệ xa cách như bây giờ giữa chúng ta một chút thôi, Thẩm Thư."
Động tác giãy giụa của Thẩm Thư lập tức dừng lại khi nghe thấy giọng nói trầm thấp của Hàn Tử Việt, giống như có một ma lực nào đó đã xoa dịu cõi lòng đang xôn xao của cậu.
Sau khi cảm thấy người trong lòng đã yên tĩnh lại, Hàn Tử Việt mới thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu Thẩm Thư tiếp tục giãy giụa thì những lời tiếp theo anh cũng không thể nói được.
"Nếu chúng ta đã quyết định tái hôn thì ngày tháng tương lai sẽ còn rất dài, em vẫn muốn hai chúng ta chỉ làm một đôi chồng chồng ngoài mặt như bảy năm trước thôi sao?"
Câu hỏi của Hàn Tử Việt làm Thẩm Thư trầm mặc, không trả lời. Nhưng hiện tại Hàn Tử Việt cũng không muốn nhận được bất kỳ câu trả lời nào từ Thẩm Thư.
"An An rất thông minh, qua một thời gian nhất định thằng bé sẽ nhìn ra. Chúng ta có thể thử tìm hiểu đối phương, thử thích ứng sự tồn tại của nhau, thử... yêu đối phương."
Hàn Tử Việt vẫn luôn tự hỏi, nếu bảy năm trước anh không lựa chọn ly hôn với Thẩm Thư thì tình huống hiện tại sẽ như thế nào?
Anh không thích tính tình nhẫn nhục chịu đựng của Thẩm Thư cho lắm, nhưng cảnh Thẩm Thư ôm Tiêu Tiêu chín năm trước cứ hiện hữu trong đầu anh hết lần này đến lần khác. Hàn Tử Việt phát hiện ra bản thân rất quan tâm đến Thẩm Thư, không ngừng để ý đến sự dịu dàng của cậu khi đối mặt với bọn trẻ.
Và bây giờ, chín năm sau, bọn họ có Thẩm An. Điều này làm khơi dậy một đoạn ký ức trong quá khứ, sau đó Hàn Tử Việt đã đưa ra lời đề nghị tái hôn với Thẩm Thư.
......
Thẩm Thư được Hàn Tử Việt ôm vào trong ngực, yên lặng lắng nghe âm thanh trầm thấp của Hàn Tử Việt vang lên bên tai.
Thẩm Thư im lặng một lúc lâu mới trả lời một chữ. Mà chính một chữ này đã khiến cho hòn đá nặng trong lòng Hàn Tử Việt - một người vốn hiếm khi căng thẳng đã rơi xuống.
Thẩm Thư nói: "Được."
Hàn Tử Việt thở phào nhẹ nhõm một hơi, thoáng ôm chặt Omega trong lòng ngực hơn nữa. Sau đó, anh ngửi thấy mùi hương tin tức tố nhàn nhạt của Thẩm Thư.
Hàn Tử Việt không biết đó là một mùi hương như thế nào, tóm lại là mùi rất nhẹ, cũng không rõ ràng, nếu như không chú ý thì căn bản sẽ không cảm nhận được chút nào, như thể nó hòa vào không khí luôn vậy.
Nhưng chính hương tin tức tố dịu nhẹ như vậy lại làm Hàn Tử Việt giờ phút này cảm thấy vô cùng thoải mái. Hàn Tử Việt bỗng nhiên nhớ tới độ tương xứng tin tức tố cao đến đáng sợ giữa mình và Thẩm Thư...
Lần đầu tiên khi Hàn Tử Việt biết chuyện này cũng rất kinh ngạc. Tuy nhiên, sau khi có người đưa tới thông tin của Thẩm Thư, Hàn Tử Việt xem xong thì đã hơi thất vọng một chút.
Một Omega với tính cách như vậy hoàn toàn không thích hợp với anh, nếu theo lẽ bình thường thì Hàn Tử Việt chắc chắn sẽ không yêu một người như vậy, tại sao độ tương xứng giữa hai người bọn họ lại cao đến thế?
Có điều đến hiện tại, Hàn Tử Việt lại cảm thấy chuyện như vậy thì làm sao có thể nói chính xác cho được? Hàn Tử Việt cũng không hề chán ghét Thẩm Thư.
Có lẽ giữa bọn họ sẽ không có một thứ tình yêu bùng cháy mãnh kiệt khiến người ta run rẩy cả về thể xác lẫn tinh thần, nhưng cũng không chắc không phải là tình yêu.
Hiện tại, trên vai Hàn Tử Việt đang gánh vác trách nhiệm nặng nề của Hàn gia nên đã sớm không còn loại cảm giác xúc động như khi đọc sách nữa... có thể vì tình yêu mà không màng tất cả.
Có lẽ nói, Hàn Tử Việt sống lâu như vậy cũng chưa từng có ý nghĩ như vậy.