Năm Thẩm An hai mươi tuổi, cậu tốt nghiệp đại học trước thời hạn.
Sau đó, cậu gạt tất cả mọi người trong nhà trộm đi ghi danh vào một học viện quân sự. Chờ đến khi Hàn Tử Việt và Thẩm Thư biết được, giấy báo trúng tuyển đã được gửi đến tận nhà.
"Cha, ba ba, con thật sự không muốn tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, con muốn tòng quân. Hơn nữa cha cũng chưa đến tuổi nghỉ hưu, huống chi sau này còn có Tử Uẩn, chờ em gái con lớn lên cũng có thể giúp cha."
Khi Thẩm An mười hai tuổi, gia đình Thẩm Thư và Hàn Tử Việt lại đón chào thêm một thành viên mới, mà lần này cuối cùng cũng được như mong đợi, là một bé gái.
Cô công chúa nhỏ của Hàn gia có thể nói là được nhận hết tất cả sự yêu thương của mọi người trong nhà.
Sau khi sinh cô con gái này, Hàn Tử Việt càng không muốn để Thẩm Thư chịu đau đớn lần nữa, cho nên kiên quyết dùng biện pháp tránh thai lâu dài.
Vốn dĩ lúc sinh đứa con thứ hai là Hàn Tử Kỳ, Hàn Tử Việt nhìn thấy Thẩm Thư với sắc mặt tái nhợt được đẩy ra khỏi phòng sinh đã hạ quyết tâm không muốn Thẩm Thư phải chịu đựng nỗi đau như vậy lần nữa.
Mà sự ra đời của cô con gái út là một việc ngoài ý muốn. Đến khi phát hiện Thẩm Thư mang thai, đứa bé đã được bốn tháng, đương nhiên không thể phá bỏ.
Thẩm Thư sẽ không đồng ý, mà Hàn Tử Việt cũng vậy.
Tuy đau lòng Thẩm Thư sẽ phải chịu thêm một lần đau đớn vì sinh con, nhưng Hàn Tử Việt cũng cảm thấy đau lòng khi xóa bỏ sự tồn tại của đứa nhỏ, đối với Thẩm Thư mà nói, việc phá thai chắc chắn cũng sẽ làm tổn thương đến cơ thể.
Thẩm An ngồi trên ghế trong phòng làm việc đối mặt với ba lớn và ba nhỏ đã nói ra như vậy, gương mặt vẫn còn vài phần non nớt nhưng đã toát lên khí chất của một Alpha trưởng thành.
"Không phải ba ba không cho con đi, nhưng con vẫn nên thương lượng với chúng ta trước, An An." Thẩm Thư trả lời con trai.
Nếu đây là điều mà Thẩm An muốn, việc thằng bé đậu vào học viện quân sự là một chuyện tốt. Tuy cũng sẽ có những nguy hiểm nhất định.
Nếu thuận lợi tốt nghiệp được học viện quân sự, sau này dựa theo tình hình sẽ được phân công đến nơi đóng quân của các quân đoàn khác nhau, vượt qua được bài khảo hạch của quân đoàn là có thể trở thành quân nhân biên chế.
Nếu sau này Thẩm An được phân công đến tinh cầu khác, đến lúc đó muốn gặp mặt một lần cũng sẽ rất khó khăn.
Suy cho cùng, Thẩm Thư cũng là luyến tiếc con trai mình.
"Con đã trưởng thành rồi, cha tin tưởng việc con làm đều đã cân nhắc kỹ càng." Hàn Tử Việt nói như vậy.
Thẩm An nghiêm túc gật đầu đáp lại hai người cha của mình.
- ----
"... Em nói cái gì?" Minh Tiêu mở to hai mắt nhìn người đối diện.
"Em nói em sắp đi học viện quân sự rồi, anh Minh Tiêu." Thẩm An kiên nhẫn lặp lại.
"... Chú Hàn và chú Thẩm có biết không? Người nhà của em, ông bà nội của em cũng đồng ý sao?" Minh Tiêu như không thể tin được mà hỏi lại lần nữa.
Những đại gia tộc như bọn họ, đặc biệt là Alpha rõ ràng có thể kế thừa gia nghiệp như Thẩm An trên cơ bản đều không muốn làm quân nhân, có thể nói hành vi này của Thẩm An thật sự là "ngu ngốc".
Thẩm An nhìn thẳng vào mắt Minh Tiêu, kiên định gật đầu.
Cậu đột nhiên hỏi lại: "Có phải người nhà đã bắt đầu sắp xếp chuyện kết hôn cho anh Minh Tiêu rồi không?"
Minh Tiêu lớn hơn Thẩm An tám tuổi.
"... Làm ơn, đừng chạm vào nỗi đau của anh nữa có được không?"
Giọng điệu của Minh Tiêu nghe có vẻ đặc biệt buồn bực.
Cũng không biết sao lại thế này, rõ ràng buổi hẹn hò gặp mặt đầu tiên đều rất tốt, kết quả sau này những Alpha đó đều hết viện cớ này đến viện cớ khác bảo là không có thời gian ăn cơm gặp mặt lần nữa.
Lúc trước khi còn đi học, nhân duyên của anh rất tốt, người theo đuổi anh cũng không hề ít, nhưng bây giờ giống như trở thành vật cách điện với Alpha vậy.
Thẩm An ngồi đối diện Minh Tiêu, nhìn dáng vẻ buồn bực của anh, khóe môi ngược lại hiện lên vài phần ý cười, sau đó Alpha dùng cà phê che giấu nụ cười kia.
Minh Tiêu từng nói cậu vẫn còn nhỏ, không biết thích nghĩa là gì, nói lời lúc nhỏ anh nói đùa với cậu không thể xem là thật được.
Nếu đã như vậy, cậu không còn cách nào khác đành phải nỗ lực xua đuổi tất cả những tên nào có ý định tiếp cận anh Minh Tiêu của cậu.
"Hy vọng đến khi em tốt nghiệp học viện quân sự, anh Minh Tiêu vẫn chưa kết hôn." Thẩm An nở một nụ cười ngây ngô.
"Này này này, lời này của em là có ý gì chứ? Tuy anh không dự định kết hôn sớm như vậy nhưng lời này của em giống như đang trù anh độc thân đấy à?"
Minh Tiêu bất mãn nói, trừng mắt nhìn Thẩm An.
"Không, ý của em chính là, hy vọng anh Minh Tiêu có thể chờ em trở về, bằng không, chỉ cần còn chưa đánh dấu, bất kể đối phương là ai em đều sẽ cướp anh lại."
Đây cũng không phải lần đầu tiên Thẩm An thổ lộ với Minh Tiêu, nhưng lúc trước Minh Tiêu đều từ chối với lý do cậu còn nhỏ.
Tuy nhiên, lần cuối cùng Thẩm An thổ lộ là khi cậu mười bốn tuổi, đó đã là chuyện của sáu năm trước.
Những lời của cậu Alpha đang từng bước lột xác từ một thiếu niên trẻ trung thành một thanh niên nghiêm túc trưởng thành không khỏi làm Minh Tiêu đỏ mặt.
"... Vẫn là nhóc con thôi, học ba lời gì mà như người lớn vậy..."
Minh Tiêu còn chưa nói xong đã bị Thẩm An cắt ngang.
Thẩm An chợt đứng lên, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc: "Em đã thành niên rồi, không còn là trẻ con nữa."
- ----
Khi Minh Tiêu gặp lại Thẩm An lần nữa đã là một năm sau.
Trên đường trở về chung cư cách công ty không xa vào buổi tối, anh bất ngờ gặp một tên bắt cóc, hơn nữa đối phương còn là một Alpha.
Mấy ngày trước Minh Tiêu đã có dấu hiệu sắp bước vào kỳ phát tình, tình huống lúc này vô cùng nguy hiểm, trong lúc anh đang giằng co với đối phương thì Thẩm An ở đâu bỗng nhiên xuất hiện.
Thanh niên khoác lên mình một thân quân trang nghiêm túc làm bật lên khí chất bất phàm. Chỉ cần hai ba động tác, cậu đã dễ dàng khống chế được tên kia.
Minh Tiêu nhìn Thẩm An, thấy cậu có vẻ đen hơn trước một ít nhưng thoạt nhìn lại càng thêm cao lớn, thành thục hơn... Kết quả ngay giây tiếp theo đã bị Thẩm An dùng sức ép vào tường.
"Anh Minh Tiêu."
Minh Tiêu nghe thấy Thẩm An gọi tên mình.
"Trên người của anh, thơm quá..." Thanh niên mặc quân phục nhẹ giọng thì thầm bên tai anh.
Lúc này Minh Tiêu mới chợt hoàn hồn phát hiện vừa nãy do giằng co với kẻ bắt cóc Alpha kia nên anh bị pheromone đối phương làm ảnh hưởng dẫn đến rơi vào kỳ phát tình. Nếu không gặp được Thẩm An, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Thẩm An chỉ làm đánh dấu tạm thời cho anh, cắn một ngụm vào tuyến thể sau gáy.
Nhưng trước khi làm đánh dấu tạm thời, Minh Tiêu đã bị Thẩm An ép sát vào tường hôn đến hai chân mềm nhũn, nếu không có Thẩm An chống đỡ có lẽ anh đã ngồi bệt xuống đất.
- ---
Lần này Thẩm An có ba ngày nghỉ phép, đây là phần thưởng mà cậu nhận được khi giành được vị trí thứ nhất trong cuộc diễn tập.
Thời gian lên đường trở về tốn mất một ngày, Thẩm An vừa trở lại liền về nhà riêng thăm ba lớn và ba nhỏ cùng với em trai em gái của mình, sau đó vội vàng chạy nhanh tới gặp Minh Tiêu.
Ngày mai cậu còn phải về nhà tổ Hàn gia để thăm ông bà nội, lại còn ăn bữa cơm thân mật với người nhà của mình, đến ngày thứ ba cậu đã phải quay lại học viện từ sớm. Cho nên thực sự Thẩm An cũng không có nhiều thời gian dành cho Minh Tiêu.
Trên đường đến đó, Thẩm An lại tình cờ bắt gặp Minh Tiêu đang bị tấn công, không những thế Minh Tiêu còn vì giằng co với tên bắt cóc mà bị dẫn dụ phát tình, chuyện này càng thêm trùng hợp.
Hai sự trùng hợp kết hợp lại với nhau mang đến cho Thẩm An một cơ hội to lớn.
Thanh niên với vóc người cao lớn, đĩnh bạt mặc một thân quân phục màu đen đè ép Minh Tiêu vào tường, một tay giam cầm eo anh, tay kia kiềm chế hai tay Minh Tiêu ở trên đỉnh đầu.
Một nụ hôn vô cùng nóng bỏng ngăn chặn môi lưỡi của Minh Tiêu, mùi pheromone dễ chịu nhưng cũng mạnh mẽ của Alpha huân đến đầu óc anh trở nên trống rỗng, gần như không thể suy nghĩ được gì.
Đến khi hô hấp của Minh Tiêu sắp không trụ được nữa, Thẩm An mới chịu buông anh ra.
Hai chân Minh Tiêu mềm nhũn, cơ thể vô lực thở hổn hển theo vách tường trượt xuống đất, nhờ có Thẩm An chống đỡ miễn cưỡng mới có thể đứng vững.
"Em... Lưu manh..." Khuôn mặt tuấn tú của Minh Tiêu đỏ bừng, ngập ngừng mãi mới mắng ra được một câu Thẩm An giậu đổ bìm leo.
Nếu không phải toàn thân không còn sức lực, có lẽ anh còn phải cho Thẩm An một đấm.
Rõ ràng là đang mắng người, nhưng giọng điệu lại mềm như bông, không chút khí thế. Đôi mắt đẹp đẽ ngấn nước lấp lánh, đuôi mắt đỏ ửng, dáng vẻ bị bắt nạt vô cùng câu lòng người, làm tâm can không khỏi ngứa ngáy khó mà nhịn nổi.
Dáng vẻ Minh Tiêu như vậy làm hai mắt Thẩm An chợt tối sầm lại.
"Em đã cứu anh Minh Tiêu mà..." Vẻ mặt Thẩm An tủi thân, ngữ khí càng thêm vô tội, thậm chí mang theo một chút ấm ức tựa như đang trách cứ Minh Tiêu.
"Em..." Minh Tiêu bị cậu làm cho nghẹn họng, tức giận không nói nên lời, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng an tâm, bởi vì anh biết chắc chắn Thẩm An sẽ không làm tổn thương mình.
Nếu hôm nay không có sự xuất hiện của Thẩm An e là đã xảy ra chuyện, cho nên lời Thẩm An nói cũng không hề sai.
Cảm giác khô nóng từ sâu trong cơ thể không ngừng truyền đến, bên dưới dường như còn có chất lỏng nào đó tiết ra, Minh Tiêu càng ngày càng không thể nhịn nổi.
Gần đây do bận nhiều việc nên anh quên mang theo thuốc ức chế bên người. Omega vô lực mềm nhũn tựa trong lòng ngực Thẩm An thở hổn hển, mùi hương tin tức tố ngọt ngào lan tràn giữa cánh mũi của Thẩm An.
Cánh tay đang ôm Minh Tiêu của Alpha bất giác siết chặt hơn vài phần.
Cậu phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể khống chế bản thân không đánh mất lý trí, nhất là khi người trước mắt lại là Omega mà cậu thích, sự cám dỗ lại càng nhân lên gấp bội.
"Anh Minh Tiêu, em có thể làm đánh dấu tạm thời cho anh được không?" Thẩm An hỏi.
Cậu muốn ghi dấu ấn của mình lên người Minh Tiêu để chứng tỏ anh là người của mình, rất muốn, rất muốn. Nhưng nếu Minh Tiêu không đồng ý, cậu cũng sẽ không ép buộc.
Thẩm An không muốn Minh Tiêu ghét mình. Đồng thời, Thẩm An cũng đang khảo sát sự chấp nhận của Minh Tiêu đối với mình.
Dù sao lúc nãy cậu hôn anh, Minh Tiêu vẫn có ý thức, nhưng cũng không từ chối cậu, cho nên...
Điều này có phải đại biểu là cậu vẫn có hy vọng không...?
Đánh dấu tạm thời khác với hôn môi, sẽ khiến Omega mang theo mùi của Alpha trong một khoảng thời gian.
Sau khi Minh Tiêu nghe thấy lời Thẩm An nói, nhiệt độ trên mặt càng lúc càng nóng.
Trong lòng, một mặt Omega cảm thấy Thẩm An thật phiền phức, muốn đánh dấu tạm thời thì cứ làm đi, sao còn hỏi anh? Chuyện này không phải rõ ràng rồi sao, ở đây không có ai khác ngoài cậu, cũng không có hiệu thuốc.
Nhưng mặt khác, Minh Tiêu lại cảm thấy đặc biệt ấm áp đối với việc Thẩm An tôn trọng ý kiến của mình.
"Sao... cũng... được..." Thời điểm Minh Tiêu nói ra ba chữ này lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Anh vẫn luôn xem Thẩm An như em trai của mình, nhưng đến bây giờ mới chân chính ý thức được rằng Thẩm An đã thực sự trưởng thành, không còn là đứa trẻ thích theo đuôi chơi đùa với anh khi còn nhỏ nữa.
Nghe được câu trả lời của Minh Tiêu, Thẩm An hài lòng cong khóe môi nở một nụ cười.
Minh Tiêu vội vã trở về chung cư nên đi đường tắt, nơi này tuy không hẻo lánh nhưng dù sao cũng là trung tâm thương mại. Chỉ là không có ai đi ngang qua vì trời đã khuya.
Nơi này cách chung cư của Minh Tiêu cũng không xa lắm, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng cao chót vót.
Alpha vòng tay qua eo bế Minh Tiêu lên, làm Minh Tiêu bất ngờ kêu lên một tiếng, hai tay quàng lấy cổ Thẩm An.
"Anh Minh Tiêu dẫn em đến chung cư của anh nhé?"
Thẩm An không muốn đánh dấu tạm thời cho Minh Tiêu ở bên ngoài, cho dù lúc này không có ai nhưng cậu tin là Minh Tiêu cũng không muốn cậu đánh dấu tạm thời ở đây.
Thật ra Thẩm An cũng biết chung cư của Minh Tiêu nằm ở đâu, tuy một năm này ở trong học viện quân sự cậu rất ít khi liên lạc với Minh Tiêu nhưng cậu vẫn luôn chú ý đến động thái của anh.
Cậu chỉ là muốn Minh Tiêu chủ động đưa mình đến nơi anh ở.
Giờ phút này, đầu óc Minh Tiêu càng ngày càng mơ hồ, cả người vô lực, mùi hương tin tức tố cũng càng nồng đậm, pheromone bá đạo của Alpha khiến bên dưới của anh càng thêm không chịu nổi, muốn có thứ gì đó xỏ xuyên qua.
Thẩm An ngửi được mùi hương tin tức tố nồng đậm kia liền biết mình không thể trì hoãn thêm được nữa.
- ----
Phòng tắm bị bao phủ bởi sương trắng, Minh Tiêu đang ở bên trong tắm rửa, Omega ngâm mình trong bồn tắm lớn, gương mặt ửng đỏ.
Anh đưa tay chạm nhẹ vào gáy mình một chút, bất chợt một tiếng rên rỉ bỗng nhiên thốt ra.
Thật sự là quá nhạy cảm.
Tuyến thể sau cổ có ấn ký vừa mới khép lại, là Thẩm An làm đánh dấu tạm thời cho anh.
Vừa nghĩ đến việc Thẩm An còn đang ở bên ngoài phòng khách ngồi chờ mình ra, nhiệt độ trên mặt Minh Tiêu không hề giảm xuống mà bất giác còn tăng thêm vài phần.
Vừa nãy, lúc Thẩm An đánh dấu tạm thời cho anh không biết là cố ý hay là thật sự suýt chút nữa mất khống chế.
Quần áo của Minh Tiêu lúc đó đã bị lột sạch, trên người có rất nhiều dấu hôn, hai người bọn họ thiếu chút nữa đã làm đến bước cuối cùng.
Lần này Minh Tiêu triệt để ý thức được rằng Thẩm An đã thật sự trưởng thành.
Anh quả thực không biết phải làm thế nào để đi ra ngoài đối mặt với Thẩm An đang ngồi bên ngoài.
Minh Tiêu úp mặt vào bồn tắm, đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu. Anh biết Thẩm An thích mình, nhưng anh vẫn luôn xem Thẩm An như em trai của mình.
Nhưng hôm nay thì sao?
Khi biết người đó là Thẩm An, anh đã hoàn toàn buông bỏ tâm lý phòng bị. Bởi vì anh biết, Thẩm An sẽ không ép anh làm chuyện anh không muốn.