Tiếng chuông điện thoại là một bản đàn dương cầm du dương vang lên, trên màn hình hiện lên ba chữ "Lam Tiểu Băng".
Giản Diệc Tu liếc xéo cô, giơ tay cướp điện thoại di động trong tay Tiểu Úc, nhận điện thoại.
“ Tiểu Úc, dựa vào tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta mà cô thật thấy chết mà không cứu sao?” Lam Tiểu Băng nức nở nói.
Trì Tiểu Úc cảm giác trong tay lạnh lẽo, yên lặng rút tay về, đứng yên một chỗ, chăm chú nhìn Giản Diệc Tu.
“ Tôi biết là tôi có lỗi với cô, bây giờ tôi xin lỗi cô, hiện tại chỉ có cô mới có thể giúp tôi thôi, cô có thể nói với cha cô một tiếng được không? Đừng đem tôi gả cho người kia...”
“ Câm miệng.” Trì Tiểu Úc hét lên, thừa dịp Giản Diệc Tu phân tâm một giây, tay mắt lanh lẹ giành lại điện thoại di động, lập tức cắt đứt cuộc gọi.
Ngẩng đầu lên, dõ xét phản ứng của Giản Diệc Tu.
Xong rồi!
Giản Diệc Tu vẻ mặt rất tỉnh táo, tĩnh táo đến lãnh khốc.
Biết rõ mình hẳn là nên chạy đi chỗ khác để tránh cái kiếp nạn này, nhưng ánh mắt Trì Tiểu Úc vẫn dính trên mặt của anh không hề dời đi.
Mặt không chút thay đổi, Giản Diệc Tu ngũ quan càng thêm tinh xảo hoàn mỹ, môi nhếch lộ ra vẻ lãnh khốc, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm.
“ Cha?” Giản Diệc Tu môi mỏng khẽ mở, khóe miệng phun ra một chữ.
Trì Tiểu Úc cẩn thận lui về sau một bước: “Anh đừng kích động, nghe em nói.”
“ Em không phải nói cha mẹ đều mất, là một cô nhi sao?” Giản Diệc Tu đến gần Trì Tiểu Úc, bàn tay to giật ra cà vạt trên cổ.
Bộ dạng xốc xếch càng làm cho Giản Diệc Tu thêm khêu gợi, Trì Tiểu Úc nuốt nước miếng, nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, em nói vậy vì muốn giữ vững cảm giác thần bí a.”
Trì Tiểu Úc chột dạ lui về phía sau, xoay người muốn chạy. Song vì đã bị nam sắc mê hoặc, cô cũng đã mất đi thời gian chạy trốn tốt nhất.
Giản Diệc Tu vung tay lên, đem cô vững vàng khóa trước ngực: “ Thần bí tận một năm sao?” Giản Diệc Tu giọng nói không bình thường trở nên ôn nhu.
“ Em định nói cho anh biết, nhưng anh cũng không hỏi.” Trì Tiểu Úc ủy khuất nói, giãy cũng không thoát khỏi vòng tay của Giản Diệc Tu, nên dứt khoát tựa đầu trong ngực anh, Trì Tiểu Úc cao một mét bảy, Giản Diệc Tu cao một mét chín, ở bên cạnh anh, cô lộ ra vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, hai bọn họ ở bên nhau nhìn rất hài hòa.
“ Cho nên… là lỗi của anh sao?” Giản Diệc Tu từ từ chuyển ánh mắt, nhìn xuống Trì Tiểu Úc, da cô trắng như sữa, tai không bị tóc che khuất đang ửng hồng, điều đó chỉ xuất hiện khi cô xấu hổ, làm cho anh cũng hơi mềm lòng.
“ Đúng vậy.”
“ Trì Tiểu Úc, em có biết xấu hổ hay không?” Giản Diệc Tu vỗ đầu cô một cái, sau đó chưa hết giận dùng tay ra sức giày xéo.
Trì Tiểu Úc ở trong ngực anh, dùng tay ôm chặt eo anh, nũng nịu nói: “Lão công so với mặt mũi vẫn trọng yếu hơn.”
Tay Giản Diệc Tu dừng lại, khó có được dịp Trì Tiểu Úc gọi anh một tiếng lão công, ngay cả thời điểm bọn họ ở trên giường cô cũng chỉ gọi tên anh, tức giận trong nháy mắt liền được bình ổn.
Quên đi, không cùng cô so đo nữa.
Trì Tiểu Úc nhấc lên khóe miệng, đắc ý cười. Thừa dịp Giản Diệc Tu đi vào thư phòng, Trì Tiểu Úc mặt lạnh mở ra điện thoại di động, liên hệ với một người nào đó.
“ Vương thúc, là tôi.”
“ Đại tiểu thư.”
“ Lam Tiểu Băng dạo này không có chuyện gì chứ? Cô ta làm sao biết chỗ tôi đang ở?” Từ ngày Trì Tiểu Úc chuyển ra khỏi cái nới được gọi là nhà kia, cô cũng không liên lạc với những người sống ở đó.
Lam Tiểu Băng dùng cách gì mà có thể tìm tới tận cửa, cô thật tò mò. Hơn nữa, cô ta còn đúng dịp gặp được Giản Diệc Tu.