Tái Hôn! Ông Xã Mới Rất Xảo Quyệt

Chương 76-3: Đừng sợ, là anh (3)




"Mệt mỏi quá.” Trì Tiểu Úc duỗi lưng một cái, ngồi đã lâu, thắt lưng đã không còn là của mình nữa rồi.

Trì Tiểu Úc đứng lên, đi tới bên cửa sổ, chuẩn bị tan làm, đưa mắt về hướng dưới lầu ngay lập tức kinh ngạc đến giật mình.

Có một đám người bao vây ở dưới lầu, thậm chí số lượng còn đang không ngừng gia tăng.

Cô nhớ rõ hôm nay Cẩm Tú không có hoạt động ưu đãi gì cả, hơn nữa cho dù là ưu đãi, cũng sẽ không có nhiều người đến như vậy, chuyện này có chút kỳ quái không nhẹ.

Trì Tiểu Úc còn đang nghi ngờ, đột nhiên, cửa bị người nào đó đẩy ra.

"Giám đốc, không tốt."

Trầm Mạt cầm điện thoại di động trên tay, hớt hải chạy vào, vẻ mặt rất lo lắng.

Trì Tiểu Úc mở trừng hai mắt, nhìn về phía cô ấy, không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mà có thể khiến cho một người luôn bình tĩnh như Trầm Mạt phải lo lắng đến mức độ này.

"Ngài mau xem..."

Trầm Mạt đưa điện thoại di động đến trước mặt cô.

Khoảng cách quá gần, Trì Tiểu Úc không nhìn rõ nội dung trên màn hình điện thoại.

Trì Tiểu Úc nghiêng đầu, nhô đầu ra từ phía sau điện thoại di động, có chút không kiên nhẫn nhìn về phía Trầm Mạt.

"Tôi bất kể là có chuyện gì, nhưng đang trong giờ làm việc sao cô lại có thể chơi điện thoại di động?"

Trầm Mạt chột dạ một giây, sau đó lại vội vàng nói: "Trừ tiền lương thì trừ tiền lương, nhưng ngài mau nhìn cái tin tức này trước đi đã!"

Trì Tiểu Úc nhìn sự hốt hoảng trong mắt Trầm Mạt, sửng sốt hai giây, do dự mà nhận lấy chiếc điện thoại di động từ trong tay cô ấy.

Trì Tiểu Úc xem một lượt nội dung, chân mày không tự chủ được nhíu lại.

Cô lúc nào thì viết đơn xin lỗi Lam Tiểu Băng hả?

Còn có cái dấu tay kia nữa...

Sau khi Trì Tiểu Úc nhìn thấy dấu tay này, trong đầu nhanh chóng nhớ chuyện cô bị người ta ám toán hai ngày trước, lúc đó sau khi tỉnh lại trên ngón tay cô cũng có một dấu đỏ.

Hóa ra là Lam Tiểu Băng!

Mắt Trì Tiểu Úc khẽ nheo lại, đưa một bàn tay sờ cái gáy vẫn còn đau của mình.

"Giám đốc!"

Trì Tiểu Úc bị giọng nói lo lắng của Trầm Mạt đánh thức từ trong suy nghĩ.

"Thì ra là Lam Tiểu Băng là Nhị tiểu thư của tập đoàn chúng ta. Vậy tin tứ cô ấy và giám đốc Triệu kết hôn cũng là thật sao?"

Bộ dáng Trầm Mạt vô cùng kích động, để cho Trì Tiểu Úc không đành lòng nhìn thẳng híp híp mắt.

Trì Tiểu Úc chần chờ, giọng nói đầy hoài nghi: “Đừng nói với tôi, cô cũng là fan hâm mộ của Lam Tiểu Băng nha.”

"Không phải vậy." Trầm Mạt nghe vậy, ngay lập tức ghét bỏ lui về phía sau mấy bước, giống như sợ có thứ gì buồn nôn dính lên người mình vậy.

"Tôi là một nhân viên trung thành, tôi sẽ chỉ cống hiến tất cả năng lực và linh hồn của mình cho một chủ nhân duy nhất... "

"Dừng lại...” Trì Tiểu Úc cắt ngang lời nói của Trầm Mạt: “Không ngờ cô cũng có một khía cạnh buồn nôn này."

Trầm Mạt đang đắm chìm ở trong thế giới của chính mình, căn bản không cảm giác được sự ghét bỏ của Trì Tiểu Úc.

"Vậy sao cô phải kích động?” Trì Tiểu Úc nho nhỏ liếc mắt, vòng qua Trầm Mạt, chính mình đi tới ghế sofa, tự nhiên ngồi xuống, đứng đã lâu nên có chút mệt.

"Ha ha.” Trầm Mạt ngửa mặt lên trời cười khan hai tiếng, sau đó cố gắng duy trì, đi chậm đến bên cạnh Trì Tiểu Úc, cầm lên điện thoại di động của mình, mở một trang website.

"Giám đốc, cô nhìn xem, phía trên này nói, mấy trang website này nói như thật, còn có trích dẫn hình ảnh dẫn chứng cụ thể, tôi suýt chút nữa cũng tưởng là thật, may mà... Ha ha, khụ khụ..."

Trầm Mạt cố gắng che che cái khóe miệng không nhịn được đang nhếch lên của mình, vui vẻ nơi đáy mắt không chút nào che dấu: “Cô muốn kết hôn, chú rể ít nhất cũng phải cao trên mét tám, anh tuấn tiêu sái, ha ha, sao có thể là người trên bài báo kia được.”

Vẻ mặt Trầm Mạt dại ra nhìn cô.

Trì Tiểu Úc ồ một tiếng, Sau đó dựa lưng lên ghế sofa, một tay chống cằm nhìn cô ấy: “Dù sao người đó chắc chắn sẽ không liên quan gì đến cô, có gì mà phải cao hứng chứ."

"Cô ăn bữa nay còn phải lo bữa mai, kiểu này là muốn bị đuổi việc sao?”

Miệng lưỡi Trầm Mạt đúng là đủ bén nhọn, sau khi nói xong, mới phát hiện đối tượng mà mình vừa trêu chọc là cơm áo gạo tiền của mình, cười ha ha hai tiếng để che đi vẻ chột dạ, rồi sau đó nhanh chóng ưu nhã đi ra ngoài.

Tròng mắt Trì Tiểu Úc khẽ rũ xuống, cặp lông mi dày dài che khuất cảm xúc nơi đáy mắt cô.

Dường như cô đang suy nghĩ về điều gì đó.

Một ngày cứ như vậy mà trôi qua, Trì Tiểu Úc còn đang đứng ở bên cạnh cửa sổ ngẩn người, đột nhiên điện thoại di động của cô vang lên.

Trì Tiểu Úc cầm điện thoại di động lên, người gọi tới là Giản Diệc Tu.

Cô nhận cuộc gọi đến: “Đại khái ba phút đồng hồ nữa em sẽ có mặt ở dưới đại sảnh.”

Hình như là bởi vì trời đã về chiều, nên giọng nói của Giản Diệc Tu cũng ấm áp hơn bình thường,

"Ừ, anh biết rồi."

Nói xong, Trì Tiểu Úc cúp máy, thu thập bàn làm việc một chút, rồi đi ra ngoài.

Trầm Mạt đang mặc áo khoác, nhìn thấy Trì Tiểu Úc thì có chút kinh ngạc.

"Hôm nay lại đúng giờ vậy.” Trầm Mạt bình luận một câu, bởi vì ngày thường đều là cô ấy đi nhắc nhở cô.

Trầm Mạt thức thời yên lặng nuốt nửa câu sau xuống.

"Lão công tới đón tôi." Trì Tiểu Úc liếc Trầm Mạt một cái, miệng khẽ cong lên, vẻ mặt mềm mại đáng yêu, cước bộ cũng không dừng một nhịp.

Trầm Mạt mặc quần áo nhanh hơn, mệt quá, cuối cùng cũng được tan sở.

Trì Tiểu Úc đang ở trong thang máy thì nhân được một cuộc điện thoại đến.

Là Mạc Cánh Bắc.

Trì Tiểu Úc cảm thấy phiền phức, trực tiếp tắt máy.

Mới vừa đi ra khỏi thang máy, Trì Tiểu Úc cảm giác được có rất nhiều ánh mắt đổ xô về phía cô.

"Chính là cô ta."

Kêu to một tiếng, Trì Tiểu Úc còn chưa kịp hiểu rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra thì đã bị một đám người vây quanh.

"Cô phải nói xin lỗi với Lam Tiểu Băng!"

"Đúng vậy, phải xin lỗi cô ấy!"

...

Đầu Trì Tiểu Úc quay cuồng, chưa kịp ngẩng đầu lên đã bị ai đó hung hăng đẩy một cú, dưới chân xiêu vẹo, sau đó là một trận đau đớn quen thuộc.

"Uống rượu say là có thể tùy ý đánh người sao?"

"Tiểu Băng là người lương thiện, nhưng chúng tôi cũng không phải là người dễ trêu chọc như vậy..."

....

Cảnh vệ ở bên ngoài dùng loa hòa giải, muốn đi vào giải cứu Trì Tiểu Úc, nhưng mà có chút lực bất tòng tâm, nhiều người như vậy, cả đại sảnh đều đã chật ních người, chuyện này không thể giải quyết trong một hai phút.

Bọn họ cũng là lần đầu tiên gặp được tình huống như thế này, những người ở trong đại sảnh, vốn không ầm ĩ cũng không làm khó, nên không có lý do gì đuổi đi.

Nhưng mà hiện tại sao lại bắt đầu bạo động?

Trì Tiểu Úc xuất hiện, trong nháy mắt bị một đám người bao vây, cho nên đội cảnh vệ cũng không biết người ở bên trong là Trì Tiểu Úc, cho nên cũng không dụng tâm làm việc, cứ thư thả gọi điện báo cảnh sát.

"A ~"

Trì Tiểu Úc đau đớn kêu lên một tiếng, bụng không biết bị ai cô ý đánh một quyền.

Đột nhiên bị đánh, sắc mặt Trì Tiểu Úc nhanh chóng trở nên trắng bệch.

Cổ tay đột nhiên bị ai đó nắm được, Trì Tiểu Úc sợ hãi nhắm chặt hai mắt, theo bản năng giãy dụa.

Trì Tiểu Úc chỉ thấy rất sợ, tim không ngừng đập thình thịch, rất muốn tìm một bờ vai để nương tựa.

Nhưng không có ai hết...

Chỉ có một mình cô... 

Khi bản thân bắt đầu chìm vào cõi tuyệt vọng vô tận thì đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Trì Tiểu Úc.

"Đừng sợ, là anh.” 

Trì Tiểu Úc mở to đôi mắt đã ướt nhẹp nước mắt, đôi mắt đáng thương không có điểm tựa giống như một con nghé con, cô ngơ ngác đưa mắt nhìn sang phía phát ra tiếng nói kia.